Gửi bạn truyện hay:
Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 631: Cô ra ngoài! Tôi không muốn gặp cô!
Vu Tuệ Doanh nhíu mày, “Chỉ là gần đây ăn không ngon.”
Bà quay sang Hướng Thu Vân nói: “Thu Vân, con ra ngoài trước đi.”
Hướng Thu Vân cảm thấy giữa hai người có gì đó không đúng, muốn ở lại, nhưng cô còn chưa kịp viện ra một cái cớ chính đáng, đã nghe thấy bà Chung nói: “Đúng đấy Thu Vân, hai người bạn già bọn dì đã nhiều năm không gặp, có chút lời muốn nói với nhau, cháu đi trước đi!”
“Vậy con chuẩn bị hoa quả ướp lạnh cho hai người.” Hướng Thu Vân nói.
Vu Tuệ Doanh lắc đầu, “Không sao, không cần đâu.”
“Hai bọn dì đều là bạn già với nhau, không cần mấy phép lịch sự này, nếu khát hay muốn ăn gì đó, dì sẽ nói với người giúp việc. Cháu đấy, cũng đừng vất vả quá!” Bà Chung vừa nói vừa đẩy Hướng Thu Vân ra ngoài.
Hướng Thu Vân không còn cách nào, đành nói có việc thì gọi cô, sau đó thấp thỏm lo lắng trở lại phòng khách.
Chung Thiệu Ninh đã đi, trong phòng khách chỉ còn Hạ Vũ Hào.
“Gặp chuyện gì không vui à?” Hạ Vũ Hào hỏi.
Hướng Thu Vân mấp máy môi, nói: “Không có gì.”
“Thời tiết hôm nay cũng khá tốt, ra trung tâm mua sắm chứ?” Hạ Vũ Hào bẻ một miếng bánh, đưa tới miệng cô.
Hướng Thu Vân há miệng ăn, lắc đầu, “Chân em còn chưa khỏi hẳn, bác sĩ Lục nói đừng đi lại nhiều.”
“Phụ nữ mang thai cũng không thể ngồi suốt như vậy, vận động nhiều sẽ tốt cho sức khỏe.” Hạ Vũ Hào đứng dậy, một tay bế cô lên, “Mệt thì nghỉ ngơi, nhé? Cũng không thể chờ tới lúc sinh em bé, mới mua quần áo cho nó.”
Hướng Thu Vân ôm cổ anh, nhìn lên lầu trên một lát, “Cũng không biết đứa bé là nam hay là nữ, đừng mua trước. Em lại mới mang thai không bao lâu, không cần vội như vậy, anh thả em xuống trước đã.”
Cô vẫn cảm thấy không yên tâm, lại liếc về phía trên lầu một chút.
Bà Chung nhìn mẹ của cô, giống như vẻ mặt khi thấy người bạn tốt, nhưng mẹ của cô khi nhìn Chung phu nhân, phản ứng đó. . . Nếu không biết còn tưởng rằng nhìn thấy kẻ thù.
Hạ Vũ Hào nhìn theo ánh mắt của cô lên lầu trên, đặt cô xuống ghế sô pha, hai tay chống bên hông cô, kéo cô vào trong ngực.
“Sao thế?” Ánh mắt của anh quá mức sắc bén, Hướng Thu Vân vô thức tránh đi.
Hạ Vũ Hào đưa tay, nâng cằm nàng lên, ép cô nhìn anh, “Em sao vậy?”
Hướng Thu Vân nhíu mày, không lên tiếng.
“Mẹ em gặp bà Chung, không vui à?” Hạ Vũ Hào hỏi.
Hướng Thu Vân ngơ ngác một lúc, gật đầu, trầm mặc nói: “Em cũng không rõ lắm, chỉ cảm thấy có chỗ không đúng.”
Vừa dứt lời, trên lầu truyền tới tiếng động có đồ vật rơi xuống đất, sau đó là âm thanh đồ vật bị ném đi.
Tại đây có hình