Tàn Độc Lương Duyên

Chương 629




Gửi bạn truyện hay:


Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Chương 629: Sao tôi lại cảm thấy có chút không thật nhỉ?


Hôm sau là thứ bảy, không cần đi làm.


Sau khai mang thai, thời gian ngủ của Hướng Thu Vân dài hơn, ngủ một giấc đến chín giờ mới rời giường.


“Tỉnh rồi sao?” Hạ Vũ Hào đã sớm mặc đồ chỉnh tề, đang ngồi ở bên cạnh cô xem tài liệu, thấy cô dậy, anh liền cất tài liệu, cùng cô xuống lầu ăn cơm.


Còn chưa kịp ăn xong bữa sáng, đã có người giúp việc tiến vào, nói: “Thưa cô, bà Chung đến.”


Hướng Thu Vân nhìn về phía Hạ Vũ Hào.


Hạ Vũ Hào gắp cho cô một đũa đồ ăn, “Anh nói với bà ấy tới hôm nay, không biết lại tới sớm như vậy.”


“Ừm.” Hướng Thu Vân đặt đũa xuống, lau miệng, đứng dậy.


Anh đứng lên, kéo cô lại, “Làm gì vậy? Cứ để bà ấy chờ bên ngoài, em ăn xong rồi ra gặp bà ấy cũng không muộn.”


“. . . Bà ấy là trưởng bối.” Hướng Thu Vân nói.


Hai tay Hạ Vũ Hào đè vai cô lại, “Ăn cơm đã, bà ấy cũng sẽ không đi.”


Lại quay đầu phân phó người giúp việc, để họ thông báo cho bà Chung một tiếng.


Hướng Thu Vân bất lực, chỉ đành ngồi xuống ăn cơm, nhưng động tác ăn cơm so với lúc bình thường nhanh hơn nhiều. Cô vội vàng ăn xong, lau miệng, “Anh ăn đi, em đi gặp bà Chung trước.”


“Cùng đi đi.” Hạ Vũ Hào đứng lên, dắt cô ra ngoài.


Hướng Thu Vân hơi rụt lại, “Hay là đừng nắm tay trước mặt trưởng bối.”


Luôn thấy rất xấu hổ.


Hạ Vũ Hào không buông tay, đuôi lông mày hơi chọn, “Đến con cũng đã có, anh nắm tay em thì đã làm sao?”


Hướng Thu Vân không tranh luận được với anh, mà việc cặp đôi cùng nắm tay nhau, đúng thực là chuyện bình thường.


Mười ngón tay hai người đan nhau đi đến phòng khách, Chung Thiệu Ninh và Chung phu nhân đều ở đó, chẳng qua sắc mặt rất khó coi, xem ra là không muốn đây.


“Nhanh như vậy đã ăn xong rồi sao? Từ từ ăn cũng không cần vội, dì cũng không có việc gì, không gấp!” Bà Chung cười mang theo ý nịnh nọt.


Chung Thiệu Ninh hừ một tiếng, dường như muốn nói gì đó, nhưng sau khi nhìn thấy Hạ Vũ Hào, bĩu môi không nói gì.


Hướng Thu Vân thực sự không thích vị trưởng bối này, nhưng người ta là bạn của mẹ cô, cô cũng không nên nói gì, huống hồ, lần này cô có việc muốn nhờ.


“Để dì đợi lâu rồi.” Hướng Thu Vân ra vẻ áy náy, sai người giúp việc chuẩn bị trà bánh.


“Không lâu, không cần lo không gấp!” Chung phu nhân nói với cô một câu, sau đó hơi chút vội vàng nhìn về phía Hạ Vũ Hào, “Hạ tổng này, cậu nói về vụ hợp tác kia?”


Hướng Thu Vân hơi kinh ngạc, trong lúc này còn có chuyện hợp tác gì nữa?


“Thứ bảy lười phải tới công ty, tôi nghĩ bà và dì Vulà bạn tốt, nên mời bà đến đây bàn chuyện hợp tác, còn mong được bỏ quá cho.” Hạ Vũ Hào nói.


Bà Chung cười đến mức đôi mắt cũng híp lại, “Hạ tổng khách sáo quá, có thể cùng tập đoàn Hạ thị hợp tác là may mắn của chúng tôi, dù có phải chờ, cũng không là gì cả!”


Nghe đến đó, Chung Thiệu Ninh không nhịn được, âm dương quái khí nói: “Quan hệ giữa Hạ tổng và Chung Khánh Hiên tốt như thế, vậy mà đi hợp tác chúng tôi ư? Sao tôi lại cảm thấy có chút không thật nhỉ?”


Bà Chung trừng mắt liếc anh ta một cái, anh ta vẫn cứng cổ nhìn Hạ Vũ Hào.


***