Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!
Chương 625: Anh làm gì vậy?
Sắc mặt Bùi Tung lúc đỏ lúc trắng, nói không lại hai người, đánh cũng không lại Hạ Vũ Hào, chỉ cần ném vào anh ta một que diêm, cả cơ thể đều có thể nổ tung.
“Họ Hạ kia, mày đừng tưởng rằng nhà họ Hạ có thế lực hơn nhà họ Bùi là có thể muốn làm gì thì làm!” Bùi Tung khó thở, “Mày cũng chỉ là con chó được Hạ lão gia tử nuôi cho anh họ tao, cho…”
Bịch!
Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng, đạp một cú vào đầu gối anh ta, đầu gối anh ta khụy xuống đất, phát ra tiếng động lớn.
Rất nhiều người nhìn về phía này, ồn ào nghị luận.
“Hạ, Vũ, Hào!” Dù sao Bùi Tung vẫn còn trẻ tính khí nóng nảy, bị đánh trước bao nhiêu người, rất bẽ mặt, anh ta đứng dậy từ trên mặt đất, quơ nắm đấm muốn đánh Hạ Vũ Hào.
Nhưng nắm đấm chưa kịp chạm đến người Hạ Vũ Hào thì đã bị Hạ Vũ Hào đá một cú vào bụng, lảo đảo ngã về phía sau, nếu không nhờ Hạ Nhuận Trạch kịp thời đỡ lấy, anh ta sẽ bị ngã cắm đầu xuống đất!
“Anh ba sao lại tức giận như vậy!” Hạ Nhuận Trạch buông Bùi Tung ra, nhìn Hạ Vũ Hào.
Một tay Hạ Vũ Hào đút túi, “Chú sáu đang chỉ trích tôi sao?”
“Anh nhạy cảm quá, em chỉ thuận miệng hỏi chút thôi.” Đây là chỗ của nhà họ Phong, Hạ Nhuận Trạch không muốn làm lớn chuyện, “A Tung, xin lỗi anh ba đi.”
Cơ thể Bùi Tung đứng vững lại, chật vật sửa sang lại quần áo xốc xếch, “Dựa vào đâu lại bảo em phải xin lỗi nó? Anh họ, anh không biết…”
“Tao để mày xin lỗi, đã nghe chưa?” Khóe miệng Hạ Nhuận Trạch hơi cong lên.
Bùi Tung thấy anh nổi giận, lửa lòng bốc lên ngùn ngụt, “Tôi nói, tôi không xin lỗi! Anh họ, xem như tôi nhìn lầm anh, họ Hạ nhà mấy người đều là lũ chó ỷ thế hiếp người, chờ Hạ lão gia tử chết rồi, để tôi xem mấy người còn phách lối như vậy nữa không?”
Anh ta nhổ một ngụm lên mặt đất, sau đó muốn rời khỏi.
Thanh âm Hạ Vũ Hào lạnh lùng gọi anh ta lại, “Chờ một chút.”
“Hạ tổng còn phân phó điều gì?” Bùi Tung dừng lại kéo cà vạt, tức giận hỏi.
Hạ Vũ Hào duỗi chỉ tay vào Hướng Thu Vân, “Nếu mày lại dám động tới một sợi tóc của cô ấy, tao sao khiến mày phải hối hận vì đã sống trên đời này.”
Bùi Tung quái dị cười hai tiếng, “Tao chờ mày khiến tao hối hận.”
Nói xong, quay đầu đạp đổ cái bàn bên cạnh, phát ra một tiếng động lớn.
Hạ Vũ Hào nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười lạnh. Anh lấy điện thoại nhắn một cái tin, không thèm để ý đến Bùi Tung.
“Bởi vì cô Hướng, gần đây ở nhà A Tung hay phát giận, tính tính hơi nóng nảy, anh ba và cô Hướng đừng quá bận tâm.” Hạ Nhuận Trạch nói.
Hạ Vũ Hào cười khẽ một tiếng, “Đúng lúc, gần đây tính tình của tôi cũng hơi nóng nảy, vừa khéo đối đáp một chút, hai bên đều có lợi, miễn lại tức đến sinh bệnh.”
“Anh ba tức giận em có thể hiểu được, đã vậy, em sẽ không nói điều gì không phải nữa.” Hạ Nhuận Trạch thở dài nói.
Hạ Vũ Hào nhếch môi, “Chuyện Bùi Thiếu mắng chửi ông nội, trái lại tôi muốn nói một chút với ông.”
“Đụng chạm ngoài miệng, cũng không cần phải làm vậy chứ?” Nụ cười trên mặt Hạ Nhuận Trạch cứng đờ.
“Ông vẫn khá để ý tới điều này.” Hạ Vũ Hào nói, “Cũng không biết sau khi tôi nói với ông nội, ông có nghĩ chuyện này liên quan đến cậu hay không đây?”
Mặt Hạ Nhuận Trạch phút trốc tái nhợt.
“Nếu ông nội bởi vì… việc này mà trách phạt cậu, ngàn vạn lần cậu đừng trách tôi, dù sao Bùi Thiếu ba lần bốn lượt xuống tay với Thu Vân, là một người đàn ông thì đều không nhịn được.” Hạ Vũ Hào nói.
Hạ Nhuận Trạch cứng ngắc cười, viện cớ vội vã rời đi.
Gần như cùng lúc khi anh ta rời đi, Bùi Tung và bảo vệ của hội trường ầm ĩ, sau đó Hướng Thu Vân nhìn thấy, mấy bảo vệ kia nâng Bùi Tung lên, ném ra ngoài.