Tàn Độc Lương Duyên

Chương 622




Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Chương 622: muốn làm cô ta ngã quỵ


Giang Hân Yên dừng một lát mới cất tiếng: “Con hiểu rồi.”


Thứ không đáng tin nhất chẳng phải chính là lòng người sao?


Ông nội, bà nội, ba, mẹ, anh trai, còn cả bạn bè trước kia của cô ta nữa, bây giờ nhìn thấy cô ta thì chẳng phải tránh còn không kịp đấy sao? Cô ta vẫn luôn hiểu rõ đạo lý này, nhưng cô ta vẫn bị sốc trước sự thay đổi thái độ nhanh chóng của họ.


“Hiểu là tốt, về sớm một chút.” Ông Giang vỗ nhẹ lên vai cô ta, cầm rượu đỏ đi tới chỗ bà Giang.


Giang Hân Yên nhìn dáng vẻ ba người trò chuyện hòa hợp, khóe miệng cong lên lộ ra vẻ mỉa mai.


Ba nói không sai, tin được cũng chỉ có chính mình, chỉ khi đem tất cả mọi thứ nắm gọn trong tay, mới có thể giống như Hạ lão gia tử, muốn làm cái gì thì làm cái đó!


An Thi Kiều đi qua, thấy vẻ mặt của cô ta thì giật mình, “Giang Hân Yên, tôi cũng không biết video trong vòng bạn bè của tôi sẽ bị Hướng Thu Vân nhìn thấy, chuyện này cô cũng không thể trách tôi, nếu cô muốn mưu tính Hướng Thu Vân thì nói trước cho tôi một tiếng, tôi, tôi, tôi chắc chắn sẽ không đăng đoạn video đó lên vòng bạn bè.”


“Cô sợ cô ta làm gì?” Dương Lan khinh thường nói, “Cô ta làm phật lòng Hạ lão gia tử, nói không chừng, sau này so với Hướng Thu Vân sẽ thảm hại hơn nhiều.”


Cô dẫn An Thi Kiều đi về phía trước.


An Thi Kiều còn đang phàn nàn với cô, “Nhưng vẻ mặt vừa rồi của cô ta thực sự rất đáng sợ, nếu cô ta tính toán với tôi giống như đã từng tính toán với Hướng Thu Vân, vậy thì tôi xong đời rồi!”


“Cô ta là người tàn tật đấy, bây giờ còn bị người nhà ghét bỏ, cô cần gì phải sợ cô ta?”


Tiếng của hai người dần dần đi xa.


Giang Hân Yên hít sâu vài lần, tự nhủ phải bình tĩnh, nhưng trước sau không có cách nào lấy lại sự bình tĩnh, một loạt chuyện xảy đến dường như muốn làm cô ta ngã quỵ!


Cô ta vung tay lên, hất đổ mọi thứ trên bàn xuống đất.


Cốc chén rơi đầy sàn nhà.


Mấy nhân viên phục vụ vội vàng chạy tới thu dọn.


“Xin lỗi, vừa rồi có hơi choáng váng, không cẩn thận va phải bàn, làm rơi cốc chén.” Giang Hân Yên ngồi xổm trên nền nhà, áy náy nhặt mảnh vỡ.