Tàn Độc Lương Duyên

Chương 621




Đánh giá 10 sao cho truyện để bọn mình có động lực ra thêm chương nhanh nhé!


Chương 621: Tự đâm đầu vào đó


“Mẹ có biết bữa tiệc tối nay khó có được đến thế nào không?” Giang Hân Yên chưa từng bị người trong nhà trách mắng bao giờ, lòng rất ấm ức.


Bà Giang vội vàng nói: “Tất nhiên mẹ biết, nhưng có quan trọng đi chăng nữa, con cũng không thể tới! Hiện giờ mọi người đều nói tâm địa của con độc ác, mưu tính cả bạn bè, con đã làm phật lòng Hạ lão gia tử, con tới đây, bảo mẹ và ba con biết giấu mặt vào đâu?”


Ông Hạ cũng bước tới, phụ họa nói: “Hân Yên, cháu nên nghe lời của mẹ cháu đi. Bình thường cháu thông minh, hiểu chuyện, trái lại đến lúc có chuyện lớn thì sao không thể phân biệt lợi hại như vậy?”


Hai người đứng cùng một chỗ, dường như ông Giang chỉ là người ngoài. Chẳng qua ông cũng không nói gì, như nhìn cảnh này đã quen.


Giang Hân Yên sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng được, không thể tưởng tượng nói: “Mẹ, mẹ nghĩ con khiến mẹ mất mặt sao?”


“Không phải là chuyện có mất mặt hay không.” Thanh âm bà Giang lạnh lẽo nói, “Con bé này tại sao lại không phân biệt được tốt xấu như vậy? Điều con cần làm bây giờ là phải lấy lại sức lực thật tốt, chuẩn bị cho chuyện lớn sau này, chứ không không phải là xuất hiện ở đây!”


Giang Hân Yên cúi thấp đầu, đôi mắt vẫn đỏ, nhưng không nói gì.


Bây giờ nói gì cũng không nên.


“Được rồi, con đừng đứng đợi ở chỗ này nữa, nếu để ông con và mọi người biết, sẽ chỉ nghĩ con càng lớn càng không hiểu chuyện.” Bà Giang nói, “Mẹ còn muốn tới gặp mấy người bạn nữa, mẹ đi trước đây! Con cũng nhanh về đi!”


Nói xong, bà gọi nhân viên phục vụ tới, cầm lấy một ly rượu đỏ, mỉm cười đi về phía mấy người kia.


Ông Hạ nhắm mắt theo đuôi đi sát sau lưng bà, còn rất săn sóc vén lọn tóc bên tai bà. Bà Giang cũng không từ chối, chỉ hờn dỗi hai câu.


“Hân Yên, con là một người thông minh, biết đâu mới là lựa chọn tốt nhất.” Ông Giang vỗ nhẹ lên bờ vai của cô ta, “Vũ Hào không thích hợp với con, người ưu tú không phải chỉ có mình nó, con không cần thắt cổ trên một thân cây, tự đâm đầu vào đó.”


Giang Hân Yên ngẩng đầu nhìn ông ta, “Nếu con vẫn kiên trì, ba sẽ làm gì?”


“Lựa chọn của ba và ông nội con giống nhau.” Ông Giang nói, “Hân Yên, con còn trẻ, thông minh có thừa, nhưng dã tâm quá lớn.”


“Bây giờ con còn trẻ, có lẽ không hiểu rõ, trên thế gian này, thứ không đáng tin nhất chính là lòng người, có thể tin được cũng chỉ có chính mình, chỉ khi nắm được trong tay mới là đáng tin cậy nhất.”