Tàn Độc Lương Duyên

Chương 436




Chương 436

“Vừa mới vào nói gì với ông nội của con đó?” Triệu Phương Loan đứng ở cửa chờ anh, còn những người khác nhà họ Hạ đã tản đi.

Hạ Vũ Hào: “Không nói gì”.

Hai mẹ con giữ im lặng bước vào thang máy, ra khỏi bệnh viện.

Trước khi lên xe, Triệu Phương Loan phá vỡ sự trầm mặc: “Giờ con tính đi đâu vậy?”

“Tìm Hướng Thu Vân” Hạ Vũ Hào lên xe, đóng cửa xe lại.

Triệu Phương Loan vòng qua bên kia lên xe: “Hay là đừng đi tìm Hướng Thu Vân nữa, con quản lý con bé quá chặt, nếu không thì con bé cũng không định mượn sự trợ giúp của ông nội con để bỏ đi.”

Hạ Vũ Hào đặt tay phải lên đầu gối, nhẹ nhàng gõ nhịp, không nói tiếng nào.

“Trúc Hiền Trang bên kia mới mở một nơi rất yên tĩnh, con có muốn tới đó ngồi với mẹ một lát không?” Triệu Phương Loan hỏi.

Hạ Vũ Hào thoáng dừng một lát, nói: “Có chuyện gì thì mẹ nói với con ở chỗ này cũng được”

Triệu Phương Loan không lên tiếng, bà chỉ nhìn đưa mắt liếc qua tài xế.

“Tôi đi mua một ít đồ uống” Người lái xe rất thức thời mở cửa xuống xe.

Sau khi cửa xe đóng lại một lần nữa Triệu Phương Loan mới xoa xoa mi tâm, nói: “Con có biết hậu quả của việc cầm dao uy hiếp ông nội không?”

“Ngày mai sẽ có luật sư đến lấy 3% cổ phần công ty trong tay con, còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, con sẽ bàn giao lại vị trí tổng giám đốc” Hạ Vũ Hào nói.

Triệu Phương Loan đưa tay lên day mi tâm một hồi, không dám tin nhìn anh: “… Ông nội của con điều con đi vị trí nào?”

“Chưa nói” Hạ Vũ Hào nói.

“!” Ngón tay của Triệu Phương Loan run rẩy vài cái, giọng nói cũng theo đó run

lên: “Ông nội của con thu lại tất cả mọi thứ trong tay con ư?”

Hạ Vũ Hào gật đầu, cũng không bởi vậy mà thay đổi sắc mặt.

“Lẽ nào con không biết tình hình ông nội con bây giờ thể nào sao?!” Tâm tình của Triệu Phương Loan có chút kích động.

“Biết rõ.” Hạ Vũ Hào nói: “Ung thư phổi giai đoạn cuối, sẽ không cầm cự được bao lâu nữa.”

Triệu Phương Loan hạ giọng xuống chất vấn anh: “Nếu như đã biết rõ, vì sao con còn lấy dao uy hiếp ông nội con chứ? Con có biết nếu cứ tiếp tục như vậy thì con sẽ chẳng giữ được cái gì không!?”

“Chuyện của bản thân con biết rất rõ, mẹ không cần để tâm.” Hạ Vũ Hào nói.

“Con là con của mẹ, sao mẹ có thể mặc kệ con?” Ánh mắt Triệu Phương Loan trở nên phức tạp: “Con muốn làm gì thì đợi đến khi ông nội của con qua đời…”

Hạ Vũ Hào trực tiếp cắt ngang lời bà, nói: “Không đợi được. Ông nội muốn bắt Hướng Thu Vân đến nhà tù phía đông, không có ông cụ ra mặt thì đừng hòng mang Hướng Thu Vân ra ngoài”.