Tàn Độc Lương Duyên

Chương 428




Chương 428

Nghe vậy vẻ thẹn thùng trên mặt cô Phương lập tức chuyển sang kinh hãi: “Tôi… Vết thương của tôi thế nào?”

“Nếu cô mà tới chậm một lát nữa thôi thì vết thương này sẽ lành lại rồi” Lục Thanh Sơn nói. Khuôn mặt của cô Phương lập tức đỏ bừng lên, ngại ngùng cúi đầu xuống, nhỏ giọng thầm thì điều gì đó.

“Sau này nếu cô Phương không có chuyện gì thì đừng đến bệnh viện.” Sắc mặt Lục Thanh Sơn sa sầm, có chút lãnh đạm: “Hiện giờ không biết có bao nhiêu người bệnh đang xếp hàng chờ được chữa bệnh, nằm viện, cô cứ như vậy là đang lãng phí tài nguyên y tế!”

Cô Phương cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi, xem ra vẫn còn là sinh viên, bị anh ta giáo huấn một trận như vậy thì xấu hổ đến nỗi hai mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thể tuôn ra ngoài.

“Vâng… Thật sự xin lỗi” Cô ta chật vật nói lời xin lỗi, lau nước mắt đi ra ngoài.

Hướng Thu Vân thấy hình ảnh cô bé vội chạy đi đột nhiên nhớ tới trước kia cô cũng từng quấn quít, bám dính, hay đi theo sau lưng Hạ Vũ Hào. Nhưng mà do da mặt cô quá dày, cuối cùng Hạ Vũ Hào vẫn phải đen mặt đáp ứng yêu cầu của cô, sau đó cảnh cáo cô đây là lần cuối cùng.

“Gần đây chân cô Hướng cảm thấy thế nào rồi?” Lục Thanh Sơn đứng lên, đi đến trước mặt Hướng Thu Vân ngồi xổm xuống, nhấc làn váy của cô lên.

Hạ Vũ Hào nhìn động tác của anh ta, hàng lông mày lập tức nhăn lại, vô thức đứng dậy sau đó lại nhìn chằm chằm vào Hướng Thu Vân và Lục Thanh Sơn ngôi xuống.

“Khá tốt.” Nghĩ tới mấy lời Lục Thanh Sơn vừa mới nói với cô Phương kia, Hướng Thu Vân nói: “Từ lần trước đi kiểm tra chân đến giờ mới có năm ngày, tôi nhớ lộn ngày rồi. Bác sĩ Lục cứ tiếp những bệnh nhân khác đi, ngày khác tôi sẽ đến sau.

Lúc trước cô giả vờ tái phát bệnh viêm phổi, bác sĩ Tiền và mấy cô y tá cũng rất tức giận, họ nói cô đang lãng phí tài nguyên bệnh viện.

Hướng Thu Vân đứng dậy định đi lại bị Lục Thanh Sơn ấn xuống: “Cô Hướng dù sao cũng đã tới rồi, hôm nay cũng có thể kiểm tra “Như vậy có quấy rầy đến lịch trình của bác sĩ Lục không?” Hướng Thu Vân hỏi.

Lục Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn cô cười cười, chỗ má lúm đồng tiền càng sâu hơn: “Không đâu.”

Hạ Vũ Hào trông thấy hai người cười cười nói nói, lông mi run lên vài cái, lạnh nhạt nói: “Bác sĩ Lục cảm thấy chân của bạn gái tôi khôi phục thế nào rồi?”

Nhìn thấy tay của Lục Thanh Sơn đang đặt trên đùi của Hướng Thu Vân, ngón tay của anh đặt lên thành ghế gõ vài cái.

“Bây giờ mới chỉ kiểm tra sơ bộ thôi, vẫn chưa nói tới chuyện hồi phục” Khi nói chuyện với anh, khóe miệng Lục Thanh Sơn càng cong hơn một chút: “Chân của cô Hướng tốt hơn so với tưởng tượng của tôi.”

Nghe vậy đáy mắt Hướng Thu Vân xuất hiện một tia sáng, cô muốn hỏi Lục Thanh Sơn xem anh ta nói vậy có phải là chân của cô có thể khỏi hẳn hay không nhưng cuối cùng chỉ có thể mở to miệng, không dám nói câu nào.

Cô sợ hy vọng càng nhiều thất vọng càng nhiều.

“Chân của cô ấy có thể khỏi hẳn chứ?” Hạ Vũ Hào hỏi.

Lục Thanh Sơn giúp Hướng Thu Vân kéo váy xuống, anh ta đứng lên, cúi đầu nhìn anh, nói: “Nếu lúc ấy tổng giám đốc Hạ ra tay nhẹ một chút thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, nhưng mà bây giờ đối với tình huống này tôi cũng không dám cam đoan”