Tàn Độc Lương Duyên

Chương 418




Chương 418

“Đi thôi.” Bùi Tân cần kính râm trên bàn đeo vào, vẫy tay với Hướng Thu Vân. Hướng Thu Vân vừa tiến lên một bước lại lùi lại: “Phiền anh Bùi Tân chờ một chút, tôi đi thay quần áo ban nãy đã, nếu không thì lại phải giải thích.

“Đàn bà đúng là phiền toái!” Bùi Tân tháo kính râm xuống, đáy mắt đều là sự mất kiên nhẫn: “Nhanh chân lên!” Nói xong anh ta ra khỏi phòng. Người đàn ông khiêng máy quay và người phụ nữ gầy gò chứng kiến một màn này, cảm thấy mọi chuyện phát triển theo hướng khá thần kỳ.

Hướng Thu Vân thay xong quần áo, đeo lại sợi dây chuyền màu xanh lá rồi đi ra ngoài, bước lên chiếc xe thể thao mui trần của Bùi Tân.

Lúc này đã gần tới tháng mười một, thời tiết đã trở lạnh rồi, Hướng Thu Vân mặc bộ lễ phục hoa lệ ngồi trong chiếc xe thể thao hứng toàn gió lạnh, cứ đi trên đường được mười phút lại gặp một đám người nhìn họ như nhìn bệnh nhân tâm thần.

Thậm chí khi bọn họ dừng xe ở ngã tư để chờ đèn đỏ cô vẫn nhìn thấy mấy người khác nhìn sang đây.

“Chiếc xe hơi thì là xe tốt mà mấy người kia hình như đầu óc có bệnh!”

“Cô gái kia ăn mặc như vậy ngồi trên xe thể thao mui trần mà không thấy lạnh sao?”

“Khoe của quá! Nhìn người đàn ông với người phụ nữ kia đều ăn mặc sang chảnh như vậy, nhất định là đám nhà giàu mới nổi, vừa có mấy đồng tiền dơ bẩn đã vội vã khoe khoang!”

Bùi Tân thảo kính râm trên mặt xuống, quay đầu nhìn lướt qua những người kia, đen mặt mắng một câu. Hướng Thu Vân làm như không nghe thấy.

“Cô cảm thấy tôi có giống nhà giàu mới nổi không?” Bùi Tân quay đầu hỏi.

Hướng Thu Vân đáp: “Nếu như ngài là nhà giàu mới nổi thì không có hào phú nào nữa cả” Đèn chuyển xanh, xe khởi động lại.

“Bây giờ đi xe mui trần thì giống như kẻ ngốc sao?” Khuôn mặt tuấn tủ của Bùi Tân vẫn u ám, lại hỏi tiếp.

Hướng Thu Vân xoa xoa cánh tay bị gió lạnh thổi qua, thản nhiên đáp: “Bởi vì bọn họ không mua nổi loại xe này, bây giờ có rất nhiều người ghét người giàu có.”

Bùi Tân “hừ” một tiếng: “Đám người tội nghiệp!”

Nói xong anh ta liền điên cuồng nhấn ga, ngang nhiên đua xe trong ảnh phổ sầm uất, đông đúc.

Hướng Thu Vân nằm thật chặt dây an toàn, cố gắng kìm nén mấy thứ muốn trào ra xuống dạ dày, sắc mặt cô tái nhợt nhưng không kêu một lời nào.

Bùi Tân biết bây giờ ông cụ Hạ đang ở bệnh viện, trên đường vung hơn mười vạn mua một đống thực phẩm dinh dưỡng, sau đó lái xe chở Hướng Thu Vân tới bệnh viện.

Xe đến trước cửa bệnh viện thì dừng lại, Hướng Thu Vân đi theo sau Bùi Tân xuống xe.

“Tôi là ân nhân cứu mạng của cô, cô đứng xa như vậy làm gì?” Trong tay Bùi Tân xách một đống thực phẩm dinh dưỡng, nhìn Hướng Thu Vân đứng cạnh quát.

Hướng Thu Vân hơi mím môi, bước vài bước tới bên cạnh anh ta.

“Ôi nặng qua, cô cầm lấy đi!” Bùi Tân chưa từng phải làm mấy chuyện tổn sức như thế này, trực tiếp trầm mặt nhét tất cả đồ thực phẩm dinh dưỡng vào trong tay Hướng Thu Vân.

Nhưng Hướng Thu Vân vừa mới đưa tay ra đón lấy, một đôi tay trắng nõn thon dài đã duỗi tới, cầm lấy đống đồ đó: “Hai vị muốn đi tới phòng bệnh nào?”

Hướng Thu Vân ngẩng đầu, thấy Lục Thanh Sơn mặc chiếc áo khoác trắng đứng trước mặt cô, ánh mặt trời chiếu lên người anh ta, má lúm đồng tiền trên mặt anh ta dường như cũng nở rộ đón ánh mặt trời.

“Chúng tôi tới chỗ ông cụ Hạ, làm phiền bác sĩ Lục rồi.” Hướng Thu Vân nói.