Chương 394
Hạ Vũ Hào vẫn chưa đi!
Mà điều khiến cho cô lo lắng nhất là anh đứng đây nói gì mới mấy người sắp đưa cô rời đi? Chẳng lẽ anh đã phát hiện ra chuyện giữa cô và ông Hạ? “Này cô, phiền cô nhường đường một chút, tôi phải lái xe đi rồi, tránh ra kẻo làm mình bị thương.” Lúc này, Hướng Thu Vân đang mượn cửa sổ xe làm tấm chắn, chủ xe ô tô liền cúi xuống nói chuyện với Hướng Thu Vân.
Bên trong gara lúc này không có người nào, tuy câu này của chủ xe không tính là nói lớn nhưng giọng nói lại vô cùng rõ ràng.
Hướng Thu Vân không dám lên tiếng mà chỉ nhìn về phía Hạ Vũ Hào, anh cũng đang nhìn sang hướng bên này, cũng không biết là đang tìm cô hay chỉ tình cờ nhìn sang.
Nếu cô lúc này đứng lên cứ coi như anh không thấy được mặt cô cũng sẽ nhận ra cô qua quần áo cô mặc.
Nếu anh phát hiện ra cô, bất luận anh có biết chuyện hôm nay cô phải rời đi hay không thì chắc chắn hôm nay cô đừng hòng rời khỏi thuận lợi! “Này có gái?” Thấy Hướng Thu Văn bất động cả buổi không nói không rằng, người chủ xe lại kêu lên một tiếng
Hướng Thu Vân liếm cánh môi khô khốc của mình, cau mày nói: “Chồng tôi đang ở bên người đàn bà khác trong gara, quý ngài có thể cho tôi trốn ở đây một lát được không?”
“Cũng được” Chủ xe người nói: “Nhưng mà lát nữa tôi phải về công ty họp ngay, có thể sẽ không giúp cô lâu được.”
Hướng Thu Vân gật gật đầu, nhỏ giọng cảm kích: “Vậy cảm ơn quý ngài, tôi chỉ cần năm đến mười phút đồng hồ thôi, tuyệt đối sẽ không làm trễ nải thời gian của ngài.”
Nếu năm đến mười phút đồng hồ mà Hạ Vũ Hào vẫn chưa rời khỏi đây thì cô cũng không có cách nào khác. Hướng Thu Vân vụng trộm liếc sang nhìn Hạ Vũ Hào, thấy anh đã thu hồi ánh mắt thì mới lén thở dài một hơi.
Hạ Vũ Hào lại cúi đầu nói với người bên trong chiếc xe thương vụ màu đen vài câu rồi nhận một túi giấy từ tay người ở bên trong, sau đó đi về phía thang máy.
Trong khoảng thời gian này Hướng Thu Vân chỉ ngồi yên không dám nhúc nhích, mãi đến khi thang máy đến,
Hạ Vũ Hào bước vào thang máy cô mới đứng lên.
Không may lúc này lại có người xuống xe.
Anh ta vừa khua tay hô hào “chờ một chút, chờ một chút” vừa vội vàng chạy vào thang máy bên cạnh, ấn nút mở thang máy mấy lần, cửa thang máy vừa mới đóng lại lại bị mở ra.
“!” Hướng Thu Vân nín thở, vội vàng vọt đến bên cạnh cửa sổ xe ban nay, mượn thân xe che chắn cả người mình.
Phù phù!
Phù phù!
Trong gara yên tĩnh đến nỗi bên tại có thể nghe được tiếng tim đập đinh tai nhức óc, dường như muốn nhảy vọt ra khỏi lồng ngực.