Tàn Độc Lương Duyên

Chương 387




Chương 387

Hướng Thu Vân nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ Hào đang im lặng, hai đầu lông mày hiện lên vẻ châm chọc. Bởi vì không ôm hy vọng nên lúc này cô cũng không cảm thấy quá thất vọng.

Hôn lễ chính thức bắt đầu.

Ngoại trừ những vị khách được mời thì từ người chủ trì hôn lễ đến cách bố trí hôn lễ, khắp nơi đều có thể thấy được sự tận tâm của ông cụ Lâm đối với cô vợ nhỏ Lâm Tuyết Nghỉ.

Đến khi cha mẹ cô dâu được mời lên sân khấu, một người đàn ông trung niên thoạt nhìn có vẻ thật thà, chất phác bước lên sân khấu, trông ông ta có vẻ hồn bay phách lạc và tức giận. Đặc biệt là khi giao Lâm Tuyết Nghị cho ông cụ Lâm cơn tức giận của ông ta càng tăng lên.

Đúng thế, con gái mới có hai mươi tuổi đầu lại muốn gả cho một ông già hơn tám mươi tuổi râu tóc trắng xoá, so ra có thể làm ông nội của cô ta luôn, bất cứ bậc cha mẹ vào trong tình huống này cũng sẽ không vui.

Hướng Thu Vân không nhìn phù dâu phù rể hay gây chú ý tới ánh mắt của người ngoài nhìn cô dâu chú rể mà cả quá trình cô cứ nhìn chằm chằm vào màn hình lớn phía trước.

Đợi đến màn kính trà rồi mà nội dung trên màn hình vẫn chưa thay đổi, cô không khỏi nhíu mày.

“Đừng sốt ruột, một lát nữa mới đến.” Hạ Vũ Hào tới gần bên tai cô nhỏ giọng nói.

Lúc anh nói chuyện hơi thở ấm nóng phả dọc vào ốc nhĩ của Hướng Thu Vân, có chút ngứa ngáy, mập mờ. Cô khẽ rụt vai lại, ngồi dịch sang bên cạnh một chút, lạnh nhạt “ừ” một tiếng, không yên lòng mà nhìn về phía nhân vật chính trên khán đài.

Người dẫn chương trình đứng trước mặt cô dâu chú rể vừa cười vừa trêu chọc: “Không biết vì sao cô dâu lại quen biết chú rể nhỉ, có thể nói ra chia sẻ với tôi và mọi người một chút không?”

Lâm Tuyết Nghi ra hiệu cho người dẫn chương trình đưa mic qua, sau đó cô ta cầm lấy microphone, ngay khi các vị khách mời đang rất hào hứng nhìn lên chăm chú thì cô ta chỉ ngón tay về phía Hướng Thu Vân, hơi hếch cắm lên dương dương đắc ý nói.

“Con điểm thối, mày có dựa vào tổng giám đốc Hạ thì cũng chẳng là cái thá gì, biết đâu anh ấy chơi đùa mày vài ngày thì chán ngấy hả? Bây giờ tao đã gả vào nhà giàu sang quyền thế rồi, ngược lại tao muốn xem từ nay về sau mày còn dám động chân động tay với tạo thế nào đấy!”

Đoàng!

Mấy lời này khiến cho khách khứa trực tiếp bùng nổ, toàn bộ hiện trường hôn lễ ầm ĩ như nước sôi, một số người nhìn lên trên sân khấu, số khác thì nhìn về phía Hướng Thu Vân.

Nhưng bởi vì Hạ Vũ Hào ở ngay trước mặt Hướng Thu Vân, ngoài ra còn có cái tên đầu đường xó chợ Hướng Quân của nhà họ Hướng nữa nên chẳng có ai dám ngang nhiên nhìn ngó. Bọn họ sợ chọc giận Hạ Vũ Hào, cũng sợ tên Hướng Quân cuồng em gái kia sẽ không khống chế được mà vác bàn vác ghế lên đánh người, dù sao bọn họ cũng có bài học quá khứ rồi.

Bên nhà họ Lâm tranh thủ thời gian cho mấy người đi lên thuyết phục Lâm Tuyết Nghi xuống dưới, cô ta không đồng ý liền bị mấy người đó cưỡng ép lôi cô ta xuống.

Có lẽ ông cụ Lâm sợ cô vợ nhỏ mới cưới của mình bị thương nên cũng vội vàng chạy tới.

“Bởi vì thân thể cô Lâm không được khỏe nên tạm thời phải xuống dưới nghỉ ngơi, mong rằng quý vị thứ lỗi” Giang Hân Yên ngồi trên xe lăn được Giang Minh Thắng ôm lên trên sân khấu, khóe miệng miễn cưỡng nở một nụ cười: “Lời đầu tiên, tôi rất vui vì các vị đã tới đây tham gia hôn lễ của ông ngoại của tôi…

Vừa mới mở đầu đã bị tiếng ồn ào phía dưới cắt ngang.