Chương 386
Cô chỉ muốn khiến Giang Hân Yên thấy kinh tởm! “Hướng Thu Vân, cô… cô có biết xấu hổ hay không?!”
Giang Minh Thắng tức giận nắm chặt tay thành quyền, trên cổ đều là gân xanh.
Hạ Vũ Hào vẫn luôn cúi đầu nhìn Hướng Thu Vân, nghe thấy lời này thì ngước mắt lên nhìn, đáy mắt kết thành băng: “Giang Minh Thắng, anh nên nói chuyện cho thỏa đáng hơn một chút”
“Lẽ nào lời tôi nói không đúng sự thật?” Giang Minh Thắng chế nhạo: “Đang đứng trước mặt vị hôn thê mà lại không đàng hoàng, đi ôm ôm ấp ấp một người phụ nữ khác, tổng giám đốc Hạ nghĩ nhà họ Giang chúng tôi dễ bắt nạt phải không?”
Hạ Vũ Hào lạnh nhạt “hừ” một tiếng: “Giang Minh Thắng, sao anh lại cho rằng tôi đang bắt nạt nhà các người?”
“Anh trai, anh bớt nói vài lời đi” Giang Hân Yên khẽ thở dài, cay đắng nhìn Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hảo, quay đầu xe lăn rời đi: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi thôi”
Giang Minh Thắng không muốn đi, Giang Hân Yên cầu xin nói: “Anh ơi, cứ coi như… cho em chút tôn nghiêm cuối cùng đi”
“Hướng Thu Vân, ngồi tù hai năm rồi chẳng những không biết hối cải mà còn chen chân vào hôn nhân của Hân Yên, sớm muộn gì cô cũng gặp báo ứng!” Giang Minh Thăng nghiến răng nghiến lợi nói.
Đôi mắt Hạ Vũ Hào tối sầm lại, đang muốn mở miệng thì Hướng Thu Vân đã nói trước một bước: “Báo ứng?”
Cô cười khế một tiếng, nhìn sang Giang Hân Yên, chỉ tay vào cô ta: “Tôi cũng tin báo ứng sớm muộn gì cũng tới, kẻ có tội thật sự rồi sẽ gặp báo ứng.”
“Cô có ý gì?!” Khuôn mặt tuấn tú của Giang Minh Thắng tái mét.
Hướng Thu Vân: “Ý trên mặt chữ”
Lúc này có người chạy tới gọi Giang Minh Thắng và Giang Hân Yên, anh em bọn họ không ở lại thêm nữa, mang tâm tư khác nhau rời đi.
“Thực sự không muốn làm gì Lâm Tuyết Nghi đó sao?” Lời Giang Minh Thắng nói cứ luôn văng vẳng bên tai, Hạ Vũ Hào mím chặt môi, cởi bỏ một cúc áo sơmi, ngón tay đặt trên mặt bàn gõ nhẹ vài cái.
Hướng Thu Vân cười mỉa mai, cầm một ly rượu vang đỏ từ khay của nhân viên phục rồi đổ vào trong miệng.
“Phải ăn chút gì đó trước khi uống” Hạ Vũ Hào cầm lấy ly rượu vang đỏ trong tay cô rồi đặt lên trên mặt bàn, sau đó cầm một miếng bánh ngọt đưa tới bên miệng cô.
Hướng Thu Vân nhận lấy miếng bánh ngọt rồi tiện tay đặt lên trên mặt bàn: “Không cần. Nếu thật sự cảm thấy có lỗi với tôi thì làm ra mấy chuyện gì đó với Giang Hân Yên hoặc nhà họ Giang ấy, tôi sẽ càng vui hơn.” Cứ để Lâm Tuyết Nghi ở lại nhà họ Lâm khiến Giang Hân Yên thấy buồn nôn rồi để Giang Hân Yên phải tính kế
Lâm Tuyết Nghi… Đây mới là điều mà cô muốn thấy.
Với đầu óc của Lâm Tuyết Nghi theo lý mà nói căn bản chưa đủ để đấu với Giang Hân Yên nhưng cô ta có ông cụ Lâm che chở, vậy thì chưa hẳn rồi.
Hạ Vũ Hào nhìn miếng bánh ngọt trên mặt bàn, đáy mắt là một mảnh tĩnh mịch, cũng không trả lời ngay.
“A.” Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng, kéo cái ghế ra rồi ngồi ngồi xuống.
Hạ Vũ Hào ngồi ở bên cạnh cô, cầm lấy ly rượu vang đỏ vừa mới đặt ở trên bàn nhấp một ngụm: “Sẽ làm.”
“Lúc nào?” Hướng Thu Vân hỏi.
Anh không đáp lại.