Chương 381
Lâm Quỳnh Chi lập tức đi sát bên cạnh hai người, trong mắt đều là sự bất đắc dĩ.
“Sao tôi lại không nhớ mình đã từng gặp các vị đây nhỉ?” Hạ Vũ Hào thấy Hướng Thu Vân dần dần biến mất trong đám người, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bàn.
Mấy người đó đối mặt nhìn nhau, một người trong đó đứng ra nói: “Mỗi ngày tổng giám đốc Hạ đều phải tiếp nhiều người như vậy, không nhớ chúng tôi cũng là chuyện bình thường” Trong tình huống bình thường sẽ không có người nào đã nghe thấy như vậy mà còn gặng hỏi, cứ trực tiếp nói “Đã lâu không gặp” rồi nói chuyện tiếp là được rồi.
Nếu vui vẻ thì nói nhiều thêm vài câu, mất hứng thì bớt nói vài lời, cũng không ai nói chuyện mà thái độ lại rõ ràng giống như Hạ Vũ Hào.
“À” Hạ Vũ Hào đứng lên, lấy một ly Champagne từ khay đồ uống của nhân viên phục vụ, khẽ đong đưa hỏi: “Thế mọi người có chuyện gì sao?”
Người lớn tuổi nhất ngượng ngùng nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là..”
“Không có việc gì thì tôi xin phép đi trước, tôi có chút việc gấp, thật có lỗi.” Hạ Vũ Hào cầm ly Champagne hướng về phía mấy người đó rồi nhấp một ngụm, coi như tạ lỗi với bọn họ.
Anh đang muốn đứng dậy đi tới chỗ Hướng Thu Vân Hướng Thu Vân giúp Hướng Quân đến cái bàn xa nhất đó, cô kéo cái ghế ra rồi ngồi xuống, sau đó ý bảo Lâm Quỳnh Chi cũng ngồi xuống.
“Có chuyện gì sao?” Lâm Quỳnh Chi hỏi.
Hướng Thu Vân gật đầu: “Đợi hôn lễ kết thúc, em muốn đi, đi..”
“Sau khi hôn lễ kết thúc em muốn đi đâu? Đi chỗ nào cơ?” Hướng Quân không nghĩ tới việc cô sẽ nói những lời này, thoảng cái đã thay đổi sắc mặt: “Một mình em đi hay đi cùng người khác? Có phải tên khốn nạn Hạ Vũ Hào đó lại muốn bắt em tới chỗ nào rồi giam lại, không để cho bọn anh gặp em không?”
Không đợi Hướng Thu Vân trả lời anh ta đã chuyển xe lăn đi về phía Hạ Vũ Hào: “Hạ Vũ Hào, thằng khốn nạn này, anh đi tìm nó!”
“Tìm anh ấy làm gì?” Hướng Thu Vân khẽ thở dài, giữ lấy xe lăn. Đáy mắt Hướng Quân hằn lên tơ máu: “Em mau buông tay ra! Thằng khốn nạn này, lần trước anh nên đâm chết anh ta!”
“Anh có thể bình tĩnh một chút để nghe Thu Vân nói hết không hả?” Lâm Quỳnh Chi cau mày nói: “Thu Vân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hướng Thu Vân kéo Hướng Quân về lại chỗ cũ: “Ông cụ Hạ cảm thấy nếu em ở bên cạnh Hạ Vũ Hào thì sẽ gây tổn hại đến lợi ích nhà họ Hạ, vì vậy tối nay ông ta sẽ cho người dẫn em rời khỏi đây.
Nghe vậy Lâm Quỳnh Chi không khỏi nhíu mày lại, muốn nói gì đó lại thôi.
Hướng Thu Vân mấp máy môi, nói: “Chị dâu yên tâm, em đã nói rõ với ông cụ Hạ rồi, người của ông ta dẫn em rời khỏi đây. Còn nữa, ông ta cũng bảo đảm Hạ Vũ Hào sẽ không làm gì chị và anh em”
Lời giải thích của cô khiến cho Lâm Quỳnh Chi có chút xấu hổ, gương mặt trang điểm cũng ngăn được sắc mặt đỏ bừng.
“Chị dâu không cần cảm thấy áy náy hay khó chịu đâu, chị đã đối xử với em rất tốt rồi. Hơn nữa giờ chị là mẹ của hai đứa bé, anh trai của em lại không biết tình hình như vậy nên chị lo lắng nhiều thứ cũng là chuyện thường tình.” Hướng Thu Vân nói.
Hốc mắt Lâm Quỳnh Chi hơi đỏ lên, cô ấy nói khẽ: “Chị với anh trai em thiếu nợ em nhiều lắm, nếu không phải tổng giám đốc Hạ dùng anh chị để uy hiếp thì em cũng không phải sống khốn khổ như vậy”
“Không trách hai người được, nói chung chuyện này vẫn là ân oán giữa em và anh ấy, chẳng qua là làm phiền tới anh trai và chị dâu thôi.” Hướng Thu Vân nói.
Từ khi nghe được những lời Hướng Thu Vân nói Hướng Quân không nói tiếng nào, có điều tơ máu ở đáy mắt lại xuất hiện nhiều thêm.
“Thu Vân có thể rời khỏi tổng giám đốc Hạ là chuyện tốt, biểu cảm của anh là có ý gì đây?” Lâm Quỳnh Chi xem thường liếc anh ta, cố gắng ra vẻ bình thường nhưng nước mắt lại cứ rơi ra.