Chương 372
Cô ta miễn cưỡng cười, nhỏ giọng nói: “Anh Vũ Hào bận rộn bởi thời gian đến đây, em thay ông ngoại nói cảm ơn với anh. Có điều em phát thiệp mới ra, nhớ rõ không phát thiệp mới cho Hướng Thu Vân.”
“Vậy thì sao?” Hạ Vũ Hào hơi nhướng mày: “Tôi đến tham dự hôn lễ của ông nội tâm, đến cả quyền đưa bạn gái theo cũng không được sao?”
Giang Hân Yên cắn môi: “Ý em không phải vậy, anh Vũ Hào đừng hiểu lầm, có điều..”
Không chờ cô ta nói xong, Lâm Tuyết Nghi đã bò dậy khỏi mặt đất, vẻ mặt u ám ngắt lời cô ta: “Tôi mời ai tham dự hôn lễ là chuyện của tôi, mẹ kiếp không liên quan đến cô xía vào!”
Nói xong, cô ta không thèm nhìn sắc mặt Giang Hân Yên, mà đầy khiêu khích. đi tới trước mặt Hướng Thu Vân: “Cô luôn hơn tôi thì có thì hay ho chứ?”
“Tôi suýt nữa giết chết cô, không phải cô không giết được tôi sao? Hôm nay tôi phải làm cô nhìn em, cô không chỉ không giết được tôi, mà còn phải trơ mắt nhìn tôi gả vào trong nhà giàu!”
Hướng Thu Vân hờ hững nhìn cô ta: “Vậy sao? Vậy chúc mừng cô”
Nói xong, cô không thèm liếc nhìn Lâm Tuyết Nghi đã vểnh đuôi lên tận trời cao, kéo cánh tay Hạ Vũ Hào nói: “Chúng ta vào đi thôi, Vũ Hào”
Khi gọi tên Hạ Vũ Hào, cô đã nhìn thoáng qua chỗ Giang Hân Yên.
Giang Hân Yên đã ngồi lại trên xe lăn, cô ta nhìn thấy sự khiêu khích trắng trợn táo bạo của Hương Thu Vân, suýt nữa không thể nào giữ được nụ cười trên mặt.
“Ừ” Hạ Vũ Hào lên tiếng, đột nhiên cúi người.
Khi cánh một truyền đến cảm giác ấm nóng, con người Hướng Thu Vân co lại, đổi thay chống trước ngực anh, muốn đẩy anh ra theo bản năng.
“Hân Yên và Giang Minh Thắng còn ở bên cạnh” Hạ Vũ Hào ôm vòng eo cô, kề sát bên tại cô nỉ non, khi nói chuyện cánh môi như cố ý mà vô tình cọ lên tại cô.
Sức lực Hướng Thu Vân đặt tay trước ngực anh yếu đi vài phần, cô hơi nhíu mày, cuối cùng vẫn thu tay lại, thuận theo tiếp tục ở trong lòng ngực anh.
Có điều vành tai truyền đến cảm giác ấm áp làm cả người cô không thoải mái, cô mất tự nhiên quay đầu đi, làm cho vành tai cách xa môi anh ra một chút.
Giọng nói Hạ Vũ Hào rất nhỏ, người bên cạnh không nghe thấy anh nói gì, chỉ nhìn thấy cử chỉ thân mật của anh và Hướng Thu Vân, ý cười trên mặt cũng đậm hơn.
Giang Hân Yên nhìn hành động thân mật tự nhiên của hai người, hơi gục đầu xuống, trong mắt hiện lên chút không cam lòng và lạnh lẽo.
“Khách mời hôm nay không ít, chú Giang và Hân Yên vẫn nên khuyên nhủ bậc bề trên mới vào nhà các người cho thỏa đáng. Nếu không may thì động chạm đến một hai vị khách quý, chứ mà đắc tội quá nhiều người, chỉ sợ hai nhà họ Lâm, nhà họ Giang các người không thể giải quyết được”
Lời này của Hạ Vũ Hào là nói với ba Giang và cả Giang Hân Yên, nhưng ánh mắt lại dừng trên người Lâm Tuyết Nghi.
Lâm Tuyết Nghi cúi đầu túm phần váy cưới đã bị xe lăn làm rách, dưới ánh mắt chăm chú lạnh như băng của anh, cả người cô ta nhịn không được mà run rẩy.
“Cảm ơn anh Vũ Hào đã nhắc nhở, những lời mà cô Lâm vừa nói ra, mong anh Vũ Hào tha lỗi cho” Giang Hân Yên cố sức cong môi, cười nói.
“Hân Yên yên tâm, tôi không thích so đo với tiểu nhân” Hạ Vũ Hào nói: “Có điều hôm nay là hôn lễ, cô còn gọi là cô Lâm có phải không thích hợp hay không?”