Chương 366
“Tôi chuẩn bị một chút là được. Hướng Thu Vân không muốn trang điểm quá mức long trọng, dù sao người nhà họ Giang và người nhà họ Lâm vốn không muốn mời cô, cô ăn mặc gây chú ý quá cũng không tốt.
Thứ hai, đêm nay ông cụ Hạ đã sắp xếp người đưa cô đi, cô ăn mặc quá rườm rà sẽ không tiện. Hạ Vũ Hào kéo cô đến, đè cô ngồi xuống trước bàn trang điểm, lạnh lùng nói: “Em đi cùng với tôi không cần sợ người nhà họ Giang và người nhà họ Lâm để ý đến em.” Hướng Thu Vân cau mày muốn đứng dậy, nhưng anh đã đặt một cánh tay lên vai cô: “Đừng nhúc nhích.
Một đám người xúm lại bên cạnh Hướng Thu Vân, một nhóm nhà trang điểm cãi nhau đến mặt đỏ tại hồng, tranh giành nhau hồi lâu. Cô nghe mà đau hết cả tai, chỉ cúi đầu chơi di động.
“Anh trai” Thu Vân, có cần anh đưa cho em trang sức và lễ phục dạ hội không? Vừa hay mấy năm nay anh kiếm được không ít đồ tốt, cho em làm quà tặng… Nhưng mà không có miếng ngọc trước kia.
Tối nay Hướng Thu Vân đi rồi, cầm theo một đống đồ cũng không tiện, cô vội nói với anh ta mình không cần. Ban đầu cô định tối nay sẽ nói tin này cho anh, nhưng ánh mắt liếc qua Hạ Vũ Hào đứng bên cạnh, cô từ bỏ quyết định này.
Cô cất di động, nhìn miếng ngọc đang nằm trên cổ Hạ Vũ Hào, nhíu mày. Dường như đã nhận ra ảnh mắt cô, Hạ Vũ Hào nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó cài nút áo sơ mi lại, che đi miếng ngọc trên cổ.
Hướng Thu Vân hơi nhíu mày lại, chỉ vào cổ anh: “Miếng ngọc kia.”
“Trước kia vừa nhìn thấy ở trong một cửa hàng đồ cổ là đã nhìn trúng nó, tôi rất thích, không thể nào cho em được. Hạ Vũ Hào vỗ nhẹ lên tây trang không hề có chút nếp nhăn nào, nghiêng đầu nhìn cô.
Hướng Thu Vân mím môi, khuôn mặt không có bất kỳ cảm xúc nào, thu ánh mắt lại, Hạ Vũ Hào đứng dậy đi trên lầu.
Chưa tới một lúc sau, Hạ Vũ Hào cầm một hộp vuông nhỏ màu đen đi xuống lầu, sau đó đưa đến trước mặt Hướng Thu Vân. Cô không thèm liếc mắt, anh mở hộp lấy ra một miếng ngọc màu hình giọt nước màu xanh biếc, vừa nhìn còn tốt hơn cả miếng ngọc trước kia của Hướng Thu Vân.
Hạ Vũ Hào đặt miếng ngọc lên tay, sau đó khom lưng đeo cho cô. Nhưng cô lại vươn ta cản lại, sau đó nhìn anh như muốn nói rồi lại thôi.
“Tôi không thể cho em” Hạ Vũ Hào đẩy tay cô ra, rũ mắt nghiêm túc đeo miếng ngọc lên cổ cô.
Bàn tay lành lạnh của anh lướt qua làn da của Hướng Thu Vân, kích thích làm cho cả người cô nổi hết da gà da vịt, hơn nữa hơi thở ấm áp của anh phả bên tai cô, có hơi ngứa ngáy, làm cô cảm thấy rất không thoải mái.
Hướng Thu Vân bỗng đột nhiên đứng dậy, tháo miếng ngọc Hạ Vũ Hào vừa đeo lên cho cô, đưa tay về phía anh: “Trả vòng cổ của tôi cho tôi.”
“Hửm?” Hạ Vũ Hào hơi nhướng mày, vẻ mặt hờ hững, dường như thật sự không hiểu cô đang nói cái gì.
Hướng Thu Vân giống như nghẹn ở cổ họng, nhíu mày nói: “Vòng cổ anh đang đeo là của tôi, trả lại cho tôi.”
Nhà tạo hình và nhà tạo mẫu tóc đều dừng động tác, ánh mắt khác thường nhìn hai người.
“Em nói cái này?” Hạ Vũ Hào cởi hai nút áo sơ mi, chỉ vào miếng ngọc nằm trên xương quai xanh hỏi cô.
Vẻ mặt Hướng Thu Vân xấu tệ, gật đầu, từ dây đến miếng ngọc đều giống của cô như đúc, cô chắc chắn đây là của mình.
“Cái này tôi tự mua, em nhận sai rồi” Hạ Vũ Hào lại cài cúc áo lại lần nữa, ánh mắt nhìn cô, chỉ vào vòng tay trong lòng bàn tay cô: “Đeo cái kia đi.”
Hướng Thu Vân càng nhíu chặt hơn nữa: “Phía sau miếng ngọc này có khắc tên của tôi, tôi không thể nào nhận sai được”
“Phía sau không có chữ, tôi đã xem rồi.” Hạ Vũ Hào giơ tay nhìn đồng hồ, nói với mấy người đứng bên cạnh: “Thời gian không còn sớm, mấy người đưa cô ấy đi thay quần áo trước.”