Tàn Độc Lương Duyên

Chương 224: Các Người Là Ai






Hướng Thu Vân củi đầu, cười khổ một tiếng.
Trong hai mươi năm ngắn ngủn cô đã có cuộc sống tươi đẹp mà rất nhiều người mong ốn cả đời.

Cô thật sự không biết mình có nên cảm thấy may mắn hay không...
Tên đầu trọc lau máu bên ngoài huyệt thái dương rồi khởi động xe nhưng cùng lúc đó một chiếc xe ô tô to màu trắng đột nhiên tăng tốc không báo trước rồi chạy vào phía bên cạnh.
Râm!
Tên đầu trọc ngồi trên ghế lái phản ứng rất nhanh, trước khi cái xe ô tô tô đó đụng trúng đã nhanh chóng chuyển tay lái nhưng vẫn không thể tránh được vì tốc độ của chiếc xe kia quá nhanh, hai chiếc xe ô tô cuối cùng vẫn đụng vào nhau.
Lực và chạm vô cùng lớn khiến cho dạ dày của Hướng Thu Vân không thể ngăn được cảm giác cuộn lên khó chịu, cô dùng hết sức lực bám lấy ghế ngồi nhưng căn bản thân thể cô vốn đã không thể vững được, cả người giống như bị một bàn tay vô hình ép chặt, dính sát vào một bên cửa xe.
Mai Siêu Phong” Dương Lệ Bình: Nhan sắc như thiếu nữ dù đã qua tuổi 60
Ở tuổi 60, nữ diễn viên thủ vai Mai Siêu Phong trong “Anh hùng xạ điêu” Dương Lệ Bình vẫn khiến fans ngỡ ngàng vì trẻ trung như thiếu nữ...
Cộc!
Đầu Hướng Thu Vân đập vào cửa sổ, cảm giác đầu đau muốn nứt ra lập tức truyền tới, hai bên tại mất đi thỉnh lực.


Rầm! Xoảng, xoảng!
Cửa sổ xe bị người ta đập nát, một bàn tay từ bên ngoài với vào mở cửa xe ra.
Hai người đàn ông cao to đi tới nhìn lướt ra sau xe, đi thẳng đến chỗ Hướng Thu Vân sau đó một người đàn ông có thân thể cường tráng cúi người xuống, nhấc Hướng Thu Vân lên rồi cứ thế vác cô trên vai.

"Các người...!là ai?
Hướng Thu Vân vừa mở miệng, trong dạ dày đã cuộn lên một trận, nước chua dồn thẳng lên miệng, cô nhanh chóng mím chặt môi, đem mấy lời còn lại nuốt xuống.
Tên đầu trọc muốn ngăn bọn họ nhưng có vẻ chân hắn đã bị thương, chỉ có thể nói với hai người đàn ông kia "Cô Hướng đây là người được ông cụ Hạ chỉ mặt đặt tên, các người làm gì cũng phải biết suy nghĩ về thân phận của mình trước!"
Hai người đàn ông đó căn bản không để ý đến anh ta, trực tiếp vác Hướng Thu Vân ra khỏi xe.
Nửa người Hướng Thu Vân bị treo ngược, bởi vì máu chảy ngược dòng nên mặt cô đỏ ửng lên, chỗ mặt sưng vù vì bị người ta đánh thoạt nhìn càng lộ ra vẻ đáng sợ.
Khi nãy ra khỏi cửa xe cô thấy dưới ghế lái phụ toàn là máu mà người ngồi ở ghế phụ đã nhắm chặt hai mắt, không biết còn sống hay đã chết.

"Anh, có nên gọi xe cứu thương tới không? Chẳng qua chúng ta chỉ tới đây cướp người, không cần phải gây ra án mạng.

"Mày nghĩ giờ bọn họ còn sống hay đã chết?" "Nhỡ đâu anh ta vẫn chưa chết mà giờ chúng ta cứ thế rời đi không phải là nợ một cái mạng sao?" "Thằng lái xe kia vẫn có thể nói chuyện, cứ để chính anh ta tự gọi xe cứu thương là được!"
Người đàn ông sải từng bước dài, Hướng Thu Vân nằm trên đầu vai của anh ta, đầu liên tục đập xuống lưng của anh ta, cô chỉ thấy đầu óc choáng váng.

Một mạng người, trong mắt bọn họ còn không đáng được nhắc tới...
Hai tên đàn ông đem cô lên chiếc xe ô tô Volkswagen màu trắng rồi lái xe rời đi.
Bệnh viện.

"Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau..."
Ông cụ Hạ nghe thấy điện thoại truyền đến câu nói kia, sắc mặt có chút ngạc nhiên.
Hạ Vũ Hào cau mày: "Xảy ra chuyện gì vậy?" "Đây là thái độ của mày khi nói chuyện với trưởng bối à?" Ông cụ Hạ ngửi thấy mùi máu tươi lẫn với mùi nước sát khuẩn lại càng cáu kỉnh hơn.

Chân mày của Hạ Vũ Hào lại nhíu chặt hơn một chút: "Ông phải bốn người đi, vậy có thể tiếp tục gọi điện thoại cho ba người còn lại" "Mày cho rằng số điện thoại của kẻ nào cũng xứng tồn tại trong danh bạ điện thoại của tạo sao?" Trên cổ truyền tới cảm giác đau nhói, ông cụ Hạ cả giận nói: "Vì một người phụ nữ mà uy hiếp tạo, đúng là giỏi quá mà!" "Cứ coi như người của tao mang Hướng Thu Vân trở về thì mày có thể làm gì chứ?"
Hạ Vũ Hào nhanh chóng mím môi, đáy mắt phủ kín một tầng sương giá.

"Hạ Vũ Hào, tao nói cho mày biết, cái gì mày cũng không thể làm được! Tình cảnh lúc đó cũng không thể tốt hơn bây giờ, chỉ càng tồi tệ hơn so với hiện tại thôi!" Ông cụ Hạ chưa bao giờ chật vật như vậy, lúc này tức giận đến nỗi mặt đỏ tới tận mang tai.
Đáy mắt Hạ Vũ Hào hiện lên một tia u tối: "Chuyện này không cần ông nội phải hao tâm tổn trí, hiện giờ ông chỉ cần gọi cho người của ông bảo họ mang Hướng Thu Vân về đây"
Vừa dứt lời, tiếng điện thoại di động vang lên.
Ông cụ Hạ nhìn dãy số xa lạ không được lưu, tức giận nhận điện thoại: "Alo? Cái gì, Hướng Thu Vân bị người ta cướp đi rồi hả? Các người làm ăn kiểu gì thế không biết? Mày..."
Không đợi ông cụ nói xong Hạ Vũ Hào đã đoạt mất điện thoại trong tay ông cụ, lạnh giọng hỏi: "Bây giờ các người đang ở đâu? Mấy người có nhớ biển số chiếc xe cướp Hướng Thu Vân đi không?" "Thật xin lỗi, những cái này tôi không thể nói cho anh biết" Giọng nói của người gọi điện thoại tới rất yếu ớt.
Lực cầm dao gọt trái cây kề trên cổ ông cụ tăng thêm vài phần, sắc mặt ông cụ Hạ vô cùng khó coi, quát: "Nếu không muốn tôi chết thì mấy người nói hết cho nó đi.

Nó hỏi cái gì thì kể hết cho nó nghe! Một đám ngu xuẩn!"
Hạ Vũ Hào đạt được mục đích của mình, nghe được lời mình muốn biết liền trực tiếp nhét điện thoại di động vào tay ông cụ Hạ, sau đó khuôn mặt tuấn tú của anh trắng bệch, nhanh chân chạy ra khỏi phòng bệnh.

"Vũ Hào, con cầm dao gọt trái cây làm cái gì?" "Rốt cuộc đã xảy chuyện gì mà máu me dính lên người thế, có muốn tìm bác sĩ để băng bó qua không?" "Sao sắc mặt lại khó coi thế này, cậu và ông cụ làm sao vậy?" Т*rцуeлAРР.cом trang web cập nhật nhanh nhất
Bên ngoài phòng bệnh truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào, sắc mặt ông cụ Hạ càng khó coi hơn.

Ông cụ họ một tiếng, bước vài bước tới trước cửa, hét lớn với đám người ở bên ngoài: "Để cho tôi an tĩnh một chút, chỗ này là phòng bệnh, không phải chợ bán thức ăn!"
Hàng lang mới vừa nãy còn đang náo loạn giờ lập tức yên tĩnh trở lại.

"Lão Tam đâu? Bảo nó và Nhuận Trạch tới gặp tôi!" Ông cụ Hạ trầm mặt nói một câu, sau đó “cạch” một tiếng đóng cửa lại.

*
Sau khi nôn hết nửa quãng đường, lúc Hướng Thu Vân bước xuống xe sắc mặt cô đã tái nhợt, tay chân không có sức.


Trước mặt cô là một căn biệt thự ba tầng, hỏi: "Có phải các người đã theo dõi tôi từ khách sạn rồi không?" "Đúng"
Hướng Thu Vân khẽ nhíu mày, hóa ra lúc ấy không phải là ảo giác của cô: "Ai sai các người tới?" "Kẻ thù của người đàn ông của cô!" Người đàn ông kia lo ngại cô đi quá chậm, mất kiên nhẫn vác cô lên vai một lần nữa, khiêng cô đi vào bên trong: "Còn lời gì muốn hỏi thì chờ vào tới bên trong cô hỏi lại Bùi Tân đi!"
Cảm giác bị người ta vác lên vai rất khó chịu nhưng khi cô biết Bùi Tân phải người đi bắt cóc cô thì khóe miệng cô lại nhếch lên tạo thành một đường cong nhàn nhạt, dây thần kinh căng như sợi dây cung cũng thả lỏng hơn vài phần.
Nếu không phải nhờ Bùi Tân quấy phá như vậy có lẽ cô đã bị người của ông cụ Hạ đưa đến ngục giam phía đông rồi, khả năng lớn là từ nay về sau cô sẽ không thoát ra được nữa...
May mắn! Quá may mắn!!
Chắc là ông trời thấy đời cô thảm hại quá rồi nên ngay lúc này mới để cho Bùi Tân tới cướp cô đi.

Anh ta cũng không phải loại người tốt đẹp gì nhưng so với đám tay chân thân cận của ông cụ Hạ thì dễ đối phó hơn nhiều.
Cạch.
Hướng Thu Vân bị dẫn thẳng lên tầng ba, sau đó người đàn ông kia mở một cánh cửa ra, ném cô lên trên giường rồi đi ra ngoài.
Gian phòng rất lớn, dùng tông màu vàng kim óng ánh làm màu chủ đạo, trang trí vô cùng xa hoa, tráng lệ.

Bên cạnh giường có hai nữ người hầu đứng đó, bọn họ vừa nhìn thấy Hướng Thu Vân thì đã tiến lên phía trước cưỡng ép cởi bỏ lễ phục của cô, đưa cô vào một bồn tắm hoa hồng tắm rửa sạch sẽ.
Sau đó hai cô hầu thay cho cô một bộ váy liền màu đỏ rồi dẫn cô tới bên giường, chẳng biết giường đã được phủ kín rồi hoa hồng từ lúc nào.

"Bùi Tân, đã dựa theo sắp xếp của ngài mà bố trí rồi ạ" Hai cô người hầu đi ra ngoài, nói với Bùi Tân ở bên ngoài.

Bùi Tân “ừ” một tiếng, sau đó mở cửa vào trong.
Trước khi anh ta bước vào, Hướng Thu Vân đã dành thời gian đánh giá qua cách bố trí gian phòng, tập trung vào vị trí của năm chiếc bình hoa có thể nhấc lên được, còn có một cái gạt tàn thuốc và mấy đồ vật trang trí nhỏ..