Tàn Độc Lương Duyên

Chương 221: Giang Hân Yên Đã Hiểu Lầm






"Người kia cũng đã nói hết với em rồi, anh Vũ Hào cần gì phải gạt em nữa." Giang Hân Yên cười khổ một tiếng, thoạt nhìn bộ dạng rất đáng thương.
Hạ Vũ Hào cũng không vì những lời này của cô ta mà thay đổi sắc mặt, anh chỉ hỏi: "Cô đã biết rồi thì cần gì phải hỏi tôi?" "Thái độ của anh Vũ Hào như vậy đúng là khiến cho người ta đau lòng." Giang Hân Yên khẽ thở dài một tiếng, vẫn về ngón tay: "Xem ra chỉ cần có Hướng Thu Vân ở đây anh liền tỏ thái độ như vậy với em."
Hạ Vũ Hào giật giật khóe môi: "Giang Hân Yên, cô hiểu lầm rồi, kể cả Hướng Thu Vân không có ở đây thì thái độ của tôi đối với cô không thay đổi, vẫn là thái độ đó thôi"
Chỉ là nếu cô ta tính kế Hướng Thu Vân thì anh lại càng chán ghét cô ta hơn thôi! "Ít ra nếu không có cô ấy thì anh Vũ Hào sẽ không để cho người ta đăng loại video này trong hôn lễ của cô Lâm, không phải sao?" Giang Hàn Yên ngẩng đầu nhìn anh, đáy mắt là một mảnh yên tĩnh.
Thần sắc Hạ Vũ Hào lạnh nhạt: "Vậy thì sao?" "Lần này anh Vũ Hào sai khiến vị hôn phu của cô Lâm phát tán video này trong hôn lễ em có thể không nói cho những người khác biết, cũng không truy cứu chuyện này.

Giang Hàn Yên nói.

"Nhưng hôn sự của em và anh Vũ Hào đã được quyết định, chúng ta sẽ đỉnh hôn sớm thôi.

Em muốn anh Vũ Hào và Hướng Thu Vân giữ chút khoảng cách trước mặt người khác.


Như vậy đối với anh và em, đối với nhà họ Giang và nhà họ Hạ cũng đều tốt hơn.

Anh cảm thấy thế nào?"
Khóe miệng Hạ Vũ Hào nhếch lên tạo thành một đường cong đầy ý mỉa mai: "Không được tốt cho lắm"
Nói xong anh quay người bước vào trong phòng khách sang trọng.

"Anh Vũ Hào một lòng si mê, bảo vệ cô ấy như vậy, không biết là đối với Hướng Thu Vân có phải là chuyện tốt hay không." Giọng nói của Giang Hân Yên dịu dàng như nước nhưng đáy mắt cô ta ẩn chứa sự ghen ghét và hận ý khó có thể che giấu.
Mỹ nhân “Như ý truyện” bị đánh ghen ngay tại nhà riêng
Thông tin nữ diễn viên Vương Tử Văn bị đánh ghen tại nhà đang lan truyền với tốc độ chóng mặt trên mạng xã hội Trung Quốc, khiến nữ diễn viên của “Như Ý truyện” phải lên tiếng....
Chi tiết
QC
Bước chân của Hạ Vũ Hào cũng chỉ dừng lại một chút, anh còn không thèm liếc nhìn cô ta một cái, cũng không nói thêm câu nào với cô ta mà quay người nhanh chóng rời đi.

Giang Hân Yên trông thấy bóng lưng anh vội rời đi không chút đắn đo, đường cong ở khóe miệng dần dần biến mất, đáy mắt nhiễm thêm vài phần u tối.
Phòng khách sang trọng này tuy rất rộng nhưng liếc mắt cũng có thể tìm thấy người ngay.

Đặc biệt là Hướng Thu Vân mặc bộ lễ phục dự tiệc màu tím nhạt, không có ai đụng màu với cô, chỉ liếc mắt nhìn thôi cũng có thể thấy cô rồi.
Vậy mà Hạ Vũ Hào nhìn tới nhìn lui mấy lần cũng không thấy hình bóng Hướng Thu Vân.
Anh khẽ nhíu mày, lực ở tay càng tăng lên, nắm chặt túi da, sau đó anh lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của Hướng Thu Vân rồi gọi đi.

"Xin lỗi, cuộc gọi của bạn đã bị tắt."
Hạ Vũ Hào mím chặt môi, liên tục ấn số gọi lại mấy lần nhưng mỗi lần gọi đầu bên kia lại chỉ vang lên âm báo điện tử lạnh như băng: “Xin lỗi, cuộc gọi của bạn đã bị tắt."
Anh cúp điện thoại, đột nhiên mí mắt phải nhảy lên vài cái, đáy lòng của anh có cảm giác bất an.

"Đi rồi? Đi đâu?" "Anh trai tôi hỏi tối nay khi nào thì tôi phải đi, có muốn cùng về chỗ ở hiện tại của anh ấy không?"
Trong đầu anh bỗng nhiên vang lên câu nói hôm nay của Hướng Thu Vân, đáy mắt Hạ Vũ Hào phủ kín một tầng sương mù, cầm túi hồ sơ da trong tay, sải từng bước chân dài tới chỗ Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi.

Hướng Quân đang ngồi ở xe lăn được Lâm Quỳnh Chi đẩy giúp, mặt mày ỉu xìu đi sát sau lưng Hướng Bách Tùng và Vu Tuệ Doanh, hàn huyên với một vài trưởng bối.
Thấy Hạ Vũ Hào tới đây Hướng Quân trợn trắng mắt, trực tiếp coi như không nhìn thấy.

Ngược lại Hướng Bách Tùng đứng bên cạnh lại cười ha hả nói: "Vũ Hào tới đây nào"
Vừa dứt lời ông ta lại nhìn bên cạnh và phía sau Hạ Vũ Hào, hỏi: "Tại sao Vân Vân không cùng đi đến đây?"
Lời này là đang hỏi Hạ Vũ Hào nhưng ánh mắt ông ta luôn liếc xéo qua mấy người đang đứng bên cạnh, hiển nhiên là đang cố ý nói cho bọn họ nghe đấy.
Vu Tuệ Doanh nghe vậy cũng nhìn về phía Hạ Vũ Hào.
Dù trước đây Hạ Vũ Hào chán ghét một người đến mức nào anh vẫn sẽ duy trì dáng vẻ nên có của một quý ông.

Nhưng lần này anh không để ý đến hai vợ chồng họ mà trực tiếp đi đến trước mặt Hướng Quân, hỏi thẳng vào vấn đề: "Hướng Thu Vân đầu rồi?"
Lâm Quỳnh Chi sợ Hướng Quân lỡ miệng nói hết nên cướp lời trước: "Lời này của tổng giám đốc Hạ đúng là kỳ quái, Vân Vân vẫn luôn ở cùng một chỗ với anh, nếu có hỏi câu này thì cũng phải là chúng tôi hỏi anh, không phải là anh hỏi chúng tôi đâu.
Hướng Quân nặng nề hừ một tiếng, trong lòng cảm thấy có chút bất mãn với em gái.
Rõ ràng đã nói để anh ta tiễn cô đi rồi, thế mà lại không nói tiếng nào mà chuồn đi mất.

Nhưng sau đó anh ta lại cảm thấy không thể trách em gái mình được, tên họ Hạ quái đản kia chắc chắn là đã quản Thu Vân rất chặt cho nên cô mới không có cơ hội mật báo với anh ta! "Tôi hỏi lại một lần nữa, Hướng Thu Vân đang ở đâu?" Khuôn mặt Hạ Vũ Hào phủ kín một tầng sương giá, nỗi bất an trong lòng càng ngày càng lớn.
Sắc mặt của anh càng khó coi thì tâm trạng Hướng Quân lại càng tốt.

Một chân anh ta bị bó thạch cao nên chân còn lại cứ đong đưa liên tục, chế nhạo: "Không biết đấy! Dựa vào cái gì mà ông đây phải nói cho cậu biết nhỉ?"
Nghe được câu sau trái tim của Lâm Quỳnh Chi nhảy dựng lên, cô ấy không nhịn được mà nhéo trộm một cái vào lưng anh ta, cảnh cáo anh ta đừng có nói lung tung.

Ủng hộ team chúng mình bằng c*ách theo dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом
Hướng Quân đau chết đi được nhưng vẫn phải bày ra bộ dạng làm như không có chuyện gì, cảm thấy vô cùng đau khổ.

"Vũ Hào thương yêu Vân Vân, không nhìn thấy Vân Vân một lát là lại cảm thấy hơi lo lắng" Hướng Bách Tùng cười cười giải thích với người bên cạnh một câu, sau đó đi tới trước mặt Hạ Vũ Hào nói: "Vũ Hào à, có lẽ Vân Vân đi WC rồi hoặc là đang nói chuyện với người quen cũng nên?" "Con bé đã là người trưởng thành rồi, hơn nữa an ninh ở đây rất chắc chắn, cậu cũng đứng quá lo lắng."
Hạ Vũ Hào nhíu mày, mím chặt môi nhìn Hướng Quân.
Hướng Quân nhìn lại anh bằng ánh mắt khiêu khích, quơ chân nhưởng đuôi mày, thiếu điều đem hai chữ “đắc ý” dán lên mặt, nếu đằng sau cái mông có đuôi thì đã sớm vểnh lên trời từ lâu rồi.


"Hướng Quân." Lâm Quỳnh Chi thấp giọng gọi anh một tiếng, cảm thấy vô cùng đau đầu.
Hướng Quân quay đầu lại nhìn cô ấy một cái: "Vợ yêu, em gọi anh làm gì?"
Lâm Quỳnh Chi: ".." "Hướng Thu Vân nói với các người cô ấy muốn rời đi là muốn đi đâu vậy?" Không đợi Hướng Quân nói thêm gì, anh lại nói tiếp: "Tôi gọi điện thoại cho cô ấy chỉ thấy tắt máy."
Trong lòng Lâm Quỳnh Chi lộp bộp một tiếng, sắc mặt có chút khó coi.

Cô không biết là Hạ Vũ Hào có đang gạt mọi người hay không.

Cũng không biết điện thoại của Hướng Thu Vân tự ngắt kết nối khi hết pin hay là do Hướng Thu Vân thật sự đã gặp chuyện nên cô ấy nhất thời không lên tiếng.

"Không thể nào, nhất định là anh bị con bé cho vào danh sách đen rồi!" Sắc mặt Hướng Quân đại biến, rút điện thoại di động ra gọi cho Hướng Thu Vân.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

Sorry, the number..."
Lâm Quỳnh Chi đứng cách đó không xa nên có thể nghe được rất rõ ràng tiếng báo điện tử của điện thoại, trên mặt lập tức tái nhợt không còn huyết sắc.
Hướng Bách Tùng và mấy người khác hai mặt nhìn nhau, mà hai mắt Vu Tuệ Doanh lập tức đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống đất: "Xảy ra chuyện gì vậy? Điện thoại của Vân Vân tại sao lại bị tắt? A Quân, rốt cuộc con biết chuyện gì thì mau chóng nói ra!"
Bây giờ Lâm Quỳnh Chi còn chưa rõ rốt cuộc tình hình hiện tại là thế nào, cô ấy vẫn cảm thấy hay là bí mật đi điều tra camera giám sát xem Vân Vân đang ở đâu.
Mà giờ cũng không thích hợp để nói ra chuyện Vân Vân bị ông cụ Hạ cho người đưa đi.
Nhỡ đâu điện thoại của Vân Vân chỉ hết pin hoặc là giờ đang ngồi trên máy bay nên không thể nhận điện thoại của bọn họ thì sao? Nếu bọn họ nói chuyện giao ước giữa Vân Vân và ông cụ Hạ cho tổng giám đốc Hạ biết thì chẳng phải đang phá hỏng chuyện lớn của Vân Vân sao?.