Tàn Độc Lương Duyên

Chương 219: Chờ Đến Nơi Cô Hướng Sẽ Biết






**********
Chương 219: Chờ đến nơi cô Hướng sẽ biết.

Hướng Thu Vân đột nhiên nhớ tới thời gian sống trong trong tù, chỗ đó có rất nhiều người đàn bà không cao đến vậy nhưng cũng có bộ dạng to lớn thế này.

Đợi đến lúc bọn họ gặp những phạm nhân nam cũng có rất nhiều phạm nhân nam có thể hình như vậy.

Hướng Thu Vân liếm cánh môi khô khốc, gượng ép mình quên đi những hình ảnh trong ngục giam, ngón tay có chút run rẩy.

"Các anh này, xin phép hỏi một chút, ông cụ Hạ cho các người tới đưa tôi đi chỗ nào?" Hướng Thu Vân hỏi.

Tên đầu trọc trả lời: "Chờ đến nơi cô Hướng sẽ biết."
Mắt phải Hướng Thu Vân hơi co giật, không hiểu sao trong lòng có chút bất an: "Anh trai và chị dâu tôi rất lo lắng, tôi nghĩ nên nói trước một tiếng với bọn họ." "Hướng Quân không phải người có thể trong mọi chuyện trong lòng, bây giờ cô Hướng nói cho anh ta biết, nếu lỡ anh ta để lộ tin tức chỗ cô ở với tổng giám đốc Hạ thì sẽ không đi được nữa." Vẫn là người đàn ông đầu trọc đáp lời.


Bàn tay Hướng Thu Vân nằm chặt góc áo, chẳng biết từ khi nào lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi: "Tôi sẽ không nói với anh trai hay chị dâu của tôi đâu, tôi chỉ muốn để bọn họ yên tâm thôi “Ông già nói chờ khi nào tới chỗ đó thì mới nói cho cô Hướng, cô Hướng đừng để chúng tôi khó xử.

Người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ mở miệng nói.

Hướng Thu Vân “ừ” một tiếng, tâm trạng hoàn toàn chìm xuống đáy biển.

Nếu ông cụ Hạ thật sự phải đem cô đến chỗ khác cũng đâu cần phải bảo người ta giấu cô là đi đâu chứ?
Chỉ sợ cô đã nghĩ mọi chuyện quả đơn giản.

Hưởng Thu Vân nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ rút điện thoại di động ra nhưng còn chưa kịp mở khóa màn hình điện thoại thì một bàn tay đã vươn tới cướp mất điện thoại di động của cô.

Cô càng cảm thấy căng thẳng, quay đầu nhìn người đàn ông cường tráng ngồi bên cạnh: "Xin hỏi anh có ý gì đây?" "Không có ý gì.

Người đàn ông quay người hạ kính xe xuống, ngay trước mắt cô vung tay ném điện thoại di động ra ngoài cửa sổ, sau đó đóng cửa sổ xe lại.

Hướng Thu Vân quay đầu, nhìn xuyên qua cửa sổ phía sau trông thấy điện thoại rơi vào chính giữa đường lớn, sau đó một chiếc xe phóng như bay tới nghiền nát chiếc điện thoại di động.

Mà một màn này giống như một chậu nước lạnh dội từ đầu đến chân cô, khiến cho cả người cô lạnh buốt.

Vừa nãy cô lấy điện thoại di động ra chỉ là muốn thăm dò thái độ của những người trong xe, nếu bọn họ hỏi cô cầm điện thoại làm gì cô hoàn toàn có thể nói mình cảm thấy chán quá nên muốn vào weibo để chơi game đánh bài.

Nhưng cô không nghĩ tới bọn họ chẳng hỏi câu nào đã trực tiếp ném điện thoại di động của cô đi.

“Là ông cụ Hạ bảo các người làm như vậy hay sao?" Hướng Thu Vân khẽ nắm chặt góc áo, lạnh nhạt hỏi.

Không ai đáp lại, tất cả bọn họ đều coi không nghe thấy câu hỏi của cô.

Hướng Thu Vân dùng hết sức năm chặt góc áo, nhíu mày: "Vì sao chứ?"
Ông cụ Hạ yêu cầu cô rời khỏi Hạ Vũ Hào, cô đã đồng ý ngay lập tức, tại sao ông ta lại phải làm như vậy? Vẫn không có ai đáp lại.


Không khí trong xe dường như bị đè nén lại, cô cũng bắt đầu hít thở hết sức khó khăn.

Hướng Thu Văn nuốt xuống từng ngụm nước bọt, chậm rãi hỏi: "Điện thoại đã bị các người ném mất rồi, bây giờ có thể nói cho tôi biết các người muốn mang tôi đi đâu chưa?" "Chờ đến nơi cô Hướng tự nhiên sẽ biết." Tên đầu trọc ngồi trên ghế lái nói.

Hô hấp của Hướng Thu Vân trở nên khó khăn, khó nhọc nói: "Cái kia...!"Tốt nhất cô Hướng nên hỏi ít đi vài câu, anh em chúng tôi dù sao cũng chỉ là người nhận tiền làm việc, ngoại trừ biết người ta muốn đem cô đưa đến chỗ nào thì mấy chuyện khác đều không biết" Tên đầu trọc cắt ngang lời của cô.

Lời đã ra đến cửa miệng Hướng Thu Vân chỉ đành nuốt xuống, trong xe vô cùng yên tĩnh.

Xe chạy vững vàng, cảnh vật bên ngoài cửa sổ nhanh chóng lướt qua, cảnh tượng chẳng hề thay đổi trong khi tâm trạng của người xem lại bực bội, bất an.

Lúc trưa Hướng Thu Vân không ăn được bao nhiêu mà giờ này tâm tình lại bực bội vô cùng, chứng say xe lại nghiêm trọng hơn so với ngày trước.

Đầu óc choáng váng căng cứng, dạ dày không ngừng cuộn lên, có thứ gì đó cứ trào lên cổ họng.

"Ôi, oe!" Dạ dày Hướng Thu Vân co rút mãnh liệt, nước chua đã xông đến cuống họng, cô vội vàng bịt miệng lại.

Thấy thế người đàn ông ngồi bên cạnh cô tái mặt dịch sang bên cạnh, gần như dán người lên cửa sổ, sau đó cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm vào Hướng Thu Vân.

Nhận thấy hành động ghét bỏ của anh ta, Hướng Thu
Vân bỏ tay che miệng xuống đổi thành che ngực: "Oẹ, oe!"
Lại là một đợt nước chua dồn lên cuống họng, cô ngậm miệng lại, chau mày.

Tên đầu trọc ngồi trên ghế lái quay đầu nhìn cô nhắc nhở: "Cô Hướng không cần uổng phí công sức đâu, hôm nay kể cả người trên xe có bị bệnh cấp tính thì chúng tôi cũng sẽ nghe theo lời sắp xếp của ông Hạ, đưa người đến chỗ cần đến...!
Còn chưa nói hết câu đã bị cắt ngang bởi tiếng ói mửa của Hướng Thu Vân––
Cô cúi đầu nôn hết những thứ đó ra hàng ghế thứ hai, xung quanh tản ra mùi rượu nồng nặc và mùi thức ăn kinh t!
Bich!
Sắc mặt của người đàn ông ngồi phía bên phải của Hướng Thu Vân đã vô cùng khó coi, hình như anh ta đã quên chỗ này là trong xe, trực tiếp bịt mũi lại rồi đứng lên, kết quả “bịch” một tiếng đập vào trên trần xe.

Anh ta đứng tựa lưng vào cửa kính xe, ánh mắt nhìn về phía Hướng Thu Vân giống như đang nhìn một quả b khí độc.


"Cô Hướng bị say xe à?" Người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ hỏi.

"Ừm" Hướng Thu Vân khẽ gật đầu, nói: "Bình thường tôi cũng bị say xe, bây giờ lại không biết bị đưa đến chỗ nào nên tâm trạng không tốt, chứng say xe nghiêm trọng hơn những lúc bình thường...!Oe oe!"
Nói xong, cô ôm lấy ngực lại ói ra một vũng nôn lớn toàn thứ hỗn tạp, may mà vẫn nôn đúng vị trí vừa nãy.

Mùi rượu quyện vào mùi nôn mửa kinh khủng lập tức tràn ngập trong xe khiến người ta buồn nôn, khó chịu theo.

Người đàn ông đang đứng xoay người trừng to mắt nhìn khóe miệng Hướng Thu Vân vẫn chưa lau nước bọt đi, gần như hét lên: "Dừng xe! Mau dừng xe lại!" "Chỗ này không thể đỗ xe." Người nói chuyện là tên đầu trọc: "Anh kiên trì thêm lát nữa"
Tên đàn ông ném điện thoại của Hướng Thu Vân đi giờ xem ra đã chịu đựng hết mức có thể: "Không được! Cái mùi này rất khó ngửi! Không dừng xe cũng được, bây giờ mở cửa sổ ra cho tản bớt!" "Không được!" Tên đầu trọc không chút do dự trả lời.

Hướng Thu Vân lấy tay lau nước bọt bên khóe miệng, nói với tên đầu trọc: "Một người thích sạch mà phải chịu đựng tình cảnh như thế này thì quá khó.

Không thì anh đây hạ cửa sổ xe xuống một chút để mùi này tản bớt đi, dù có mở cửa sổ tôi cũng không thể trốn qua khe cửa sổ hay nhảy qua cửa sổ trần xe rồi chạy trốn"
Bây giờ vẫn chưa rời khỏi nơi đông đúc, hơn nữa lúc này trên đường có rất nhiều người đi đường và người đi xe, nếu cô hô lớn một tiếng hẳn là sẽ có người giúp cô báo cảnh sát.

Nhưng không có ai để ý tới cô, cửa sổ xe cũng không có ý muốn mở ra.

"Oe, oe!" Hướng Thu Vân cũng không nói gì thêm, có điều lại một trận nôn khác ập đến, cô xoay người sang hướng bên phải ói ra một đống nước chua, vừa vặn phun lên giầy của người đàn ông thích sạch sẽ.

"Cho cô này lên ghế giữa ngồi đi!!!" Người đàn ông kia sắp điên lên rồi, trực tiếp cởi giày ra rồi ném ra ngoài, sau đó lại đóng cửa xe lại với tốc độ cực kỳ nhanh.

Hướng Thu Vân liếc mắt nhìn cửa xe đã bị đóng lại thầm thở dài kêu một tiếng đáng tiếc.

Người đàn ông ngồi trên ghế lái phụ quay đầu lại, hình như rất khó chịu nhìn Hướng Thu Vân, sau đó nói với người đàn ông thích sạch sẽ: "Ông lớn ơi, ông là đàn ông mà còn đòi hỏi hơn cả phụ nữ, còn bao việc phải làm kìa! Anh lên ghế giữa ngồi đi!" "Tôi không đi!" Người đàn ông nhìn hàng ghế thứ hai thấy giữa ghế có một bãi nôn lớn, sắc mặt vô cùng khó coi: "Cho cô này lên ngồi chỗ chính giữa ấy, cửa xe khóa cả rồi, cô ấy ra không được đâu!".