“Vừa nãy dì gọi anh qua là cho anh cái này sao?” Hướng Thu Vân nhận hai túi nhỏ, rũ mắt hỏi.
Lục Thanh Sơn ngồi trên ghế, đặt cái chân bị châm cứu giống như con nhím của cô lên đùi anh ta, vẻ mặt nghiêm túc di chuyển mấy cây châm: “Ừ”.
Trùng hợp gần đây tôi nghiên cứu một đề tài, nên hỏi bà ấy mấy câu, mất chút thời gian.
Hướng Thu Vân cầm hai cái túi trong tay, vẻ mặt hiện lên tia lạnh nhạt.
Viện trưởng Ứng vừa mới gọi bác sĩ Lục đi, ông cụ Hạ đã tới đây, thời gian rất trùng khớp! Một lát sau, Lục Thanh Sơn gỡ kim châm ra cho cô, nói: “Trùng hợp hôm nay tôi không cần đi làm, tôi đưa cô trở về” “Vậy cảm ơn bác sĩ Lục.
Trúc Hiền Trang không cho xe taxi đi vào, ngồi xe bác sĩ Lục về, cô có thể bớt được hai mươi phút đi bộ.
Lục Thanh Sơn lái xe đưa Hướng Thu Vân về Trúc Hiền Trang.
“Nếu bác sĩ Lục không chê thì vào nhà ngồi chơi một lúc đi” Hướng Thu Vân xuống xe, nói.
Lục Thanh Sơn cũng không từ chối, đỗ xe xong thì rút chìa khóa ra, đi theo cô vào biệt thự: “Dường như sau khi ra khỏi bệnh viện, tâm trạng cô Hướng không tệ “Rất rõ ràng sao?” Hướng Thu Vân hỏi.
Lục Thanh Sơn hơi nhướng mày: “Không cười và nhếch miệng, cô Hướng cảm thấy khác nhau nhiều hay không nhiều?” “Cách so sánh của bác sĩ Lục rất độc đáo, lần đầu tiên tôi nghe thấy hình dung người khác như vậy đó” Hai người sóng vai vào phòng khách, Hướng Thu Vân mời Lục Thanh Sơn ngồi xuống trước: “Bác sĩ Lục thích uống trà hay là cà phê?”
Lục Thanh Sơn cười: “Vẫn nên uống trà thôi, cà phê hại sức khỏe” “Ừ, bác sĩ Lục ngồi ở đây chờ một chút.” Lúc Hướng
Thu Vân muốn đi pha trà mới đột nhiên nhớ ra một chuyện: Cô không biết ở chỗ này có hay trà không, cho dù có, cô cũng không biết nằm ở đâu.
Lục Thanh Sơn nhìn thấy Hướng Thu Vân đứng ngây ra hồi lâu, rồi anh ta nhìn lướt qua căn biệt thự không có hơi người này: “Xin lỗi, cô Hướng, tôi đột nhiên nhớ ra tôi bị cảm nhẹ, vẫn nên uống nước sôi để nguội tốt hơn.” “Được, tôi đi nấu nước, bác sĩ Lục ngồi chờ một lúc.” Hướng Thu Vân hơi xấu hổ cười với anh ta, xoay người vào phòng bếp, phát hiện Hạ Vũ Hào cũng ở trong phòng bếp, không biết anh đã đứng đây bao lâu.
Anh không mặc áo vest, cà vạt cũng không thắt, áo sơ mi màu đen cởi hai cái nút trên cùng, để lộ xương quai xanh mê người, trên người anh còn có mùi rượu nồng nặng, trên bàn bếp để một chén canh giải rượu.
Hướng Thu Vân thờ lơ liếc nhìn anh, khỏe mỗi đang cong lên dần xìu đi, đi vòng qua anh lấy ấm nước.
Hạ Vũ Hào nhằm mắt đi theo phía sau cô, trong mắt rất thâm sâu: “Em ra khỏi quán cơm lúc một giờ ba mươi lăm phút, bây giờ đã là ba giờ bốn mươi tám phút” “Hơn hai tiếng, vậy là đủ thời gian để thuê phòng với người khác ở bên ngoài rồi” Sau khi Hướng Thu Vân nấu nước xong thì xoay người ra sau, nhưng không ngờ rằng anh đứng gần cô như vậy, cơ thể hai người gần như dán chặt vào nhau.
Hạ Vũ Hào đặt tay lên bàn phía sau lưng cô, giam cô vào trong anh: “Tôi không nghi ngờ em, chỉ là không thích em ở riêng với người đàn ông khác.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, khi anh nói chuyện hơi rượu phả lên trên mặt Hướng Thu Vân.
Cô muốn lùi về sau, kéo giãn khoảng cách giữa hai người nhưng phía sau cô chính là bàn dài, vốn dĩ không còn đường lùi.
“Tôi không có liên quan gì đến người phụ nữ kia cả.Hạ
Vũ Hào cúi đầu nhìn cô, trong đáy mắt cô chỉ có hình bóng của anh, khiến cho trái tim của anh đập lên thình thịch.
Trên người anh còn ám mùi hương nước hoa nồng nặc của người phụ nữ khác, Hướng Thu Vân nhíu mày: “Anh có qua lại với những người phụ nữ khác hay không, chẳng liên quan gì đến tôi cả.”
Cô thật sự không thích cảm giác bị anh ôm vào trong ngực, cô hơi ngửa người ra sau, muốn mượn cách này để kéo dãn khoảng cách giữa hai người.
Nhưng cô vừa ngã người ra sau một ít, cơ thể anh sẽ nghiêng về trước một ít.
Cuối cùng cô gần như nằm trên bàn, mà anh thì đang đè chặt trên người cô, bầu ngực mềm mại của cô và cơ ngực cứng rắn của anh dán chặt vào nhau.
Mập mờ, xinh đẹp.
“Nếu như thật sự không thèm để ý, vì sao khi ấy lại nổi giận?” Tay Hạ Vũ Hào đỡ vòng eo của cô, ánh mắt dừng trên cánh môi cô, yết hầu hơi trượt lên trượt xuống, phần da thịt kề sát cơ thể cô dần nóng lên.
Anh không biết mình đã hối hận về chuyện của cô bao nhiều lần rồi, hối hận lúc trước cô nhiều lần đưa đến trước mặt anh, mà anh lại không muốn cô.
“Tôi không có tức giận, anh nhìn lầm rồi.” Ánh mắt của anh làm Hướng Thu Vân thấy không thoải mái, cô quay đầu đi, nhíu mày, đôi tay chống trước người anh đẩy anh ra.
Nhưng Hạ Vũ Hào không di chuyển chút nào, ngược lại một tay anh nắm cằm của cô, xoay mặt cô lại, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Hướng Thu Vân gần như ngừng thở theo bản năng, con người co rút lại: “Hạ..”
Cô mới vừa mở miệng, anh đã được voi đòi tiên, cạy khớp hàm của cô ra chui vào trong.
Cô càng trốn ra sau, anh càng đuổi về trước, càn quét hết lãnh địa của cô, ép buộc cô nhận lấy nụ hôn của anh.
Phía sau Hướng Thu Vân là bàn dài lạnh lẽo, phía trước là cơ thể cứng rắn nóng như lửa của anh, cô tiến hay lùi cũng không được.
đầu lưỡi bị anh mút đến tê dại, đôi mỗi nóng rực.
Ấm nước phát ra tiếng “ù ù”, khiến lòng người nôn nóng.
Cơn tức giận xộc thẳng lên, Hướng Thu Vân nắm chặt áo sơmi anh, đột ngột độc ác cắn mạnh lên, anh lập tức rút đi, cô cắn trúng đầu lưỡi của mình, cơn đau ập tới từng đợt đến đổ mồ hội lạnh.
“Sao ngốc vậy chứ.
Khỏe mỗi Hạ Vũ Hào lóe lên ý cười, anh kéo áo sơ mi từ trong quần tây ra ngoài, như muốn che đi thứ gì đó.
Hướng Thu Vân nhíu mày nhìn lướt qua giữa hai chân anh, mím môi đi qua tắt lửa.
Tiếng bước chân của Hạ Vũ Hào ở sau lưng càng lúc càng gần hơn, trên mặt Hướng Thu Vân sầm xì như giống bão: “Hạ Vũ Hào, nếu anh dám làm xằng bậy, tôi dám hắt ấm nước này lên người anh!” “Nếu tôi muốn làm xằng bậy, còn chờ tới bây giờ?” Hạ Vũ Hào đi đến trước mặt cô, vươn tay cầm lấy ấm nước: “Thả ra”
Hướng Thu Vân nhíu chặt mày, không nhúc nhích.
“Cô biết trà ở đâu sao?” Hạ Vũ Hào rũ mắt nhìn cô, hỏi.
Hướng Thu Vân hơi do dự, rồi buông ra.
“Vào phòng khách chờ đi.” Hạ Vũ Hào nhận ấm nước, đặt lên trên bàn, sau đó đi đến trước ngăn tủ bên cạnh tủ lạnh, mở tủ lấy một hộp trà ra.
Hướng Thu Vân liếc nhìn anh, dùng sức lau lên cánh môi vài cái, rồi ra phòng khách.
Lục Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt dừng trên cánh môi hơi sưng đỏ của cô.
“...!Dị ứng” Hướng Thu Vân lại lau môi dưới, sau đó ngồi xuống sô pha đối diện Lục Thanh Sơn.
Anh ta chỉ nhìn cô một cái rồi thu lại ánh mắt, nhưng độ ẩm trên môi vẫn chưa tan đi làm cho hai má cô như phát sốt, như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Cô đứng lên: “Tôi đi lấy chút trái cây” “Cắt xong rồi, ngồi xuống đi." Một bàn tay to ấm áp dừng trên vai cô, đè cô xuống.
Hướng Thu Vân lại ngồi xuống sô pha, ngẩng đầu thấy Hạ Vũ Hào kh lưng đặt một đĩa trái cây lên bàn, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Một lúc sau, anh cầm một cái khay đi ra, bên trên để một ấm trà và mấy ly trà.
“Bác sĩ Lục nếm thử trà này thế nào." Hạ Vũ Hào rót một ly trà, đẩy đến trước mặt Lục Thanh Sơn..