“Cảm ơn dì đã ưu ái, bác sĩ Lục rất ưu tú, có điều quan hệ giữa chúng cháu chỉ là bác sĩ và người bệnh bình thường.
Có lẽ sau này chúng cháu có thể làm bạn, nhưng bác sĩ Lục với cháu hẳn là cũng giống như cháu với bác sĩ Lục, không có bất kỳ tình yêu nam nữ nào” Hướng Thu Vân đã nhìn thấy vẻ không tình nguyện chợt lóe qua đáy mắt mẹ Lục.
Nghe vậy, mẹ Lục cười: “Vậy thật là đáng tiếc, từ sau khi nghe chị dâu kể về cháu, tôi vẫn luôn muốn cháu làm con dâu” “Thu Vân” Vẻ mặt của thím Lưu không được tốt, lời nói sắc bén đâm trúng chỗ hiểm: “Thanh Sơn tốt như vậy mà cháu không cần, có phải trong lòng cháu còn nhớ tổng giám đốc Hạ hay không?”
Nụ cười trên mặt mẹ Lục hơi cứng lại, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục tự nhiên.
“Bây giờ tổng giám đốc Hạ là bạn trai cô Hướng” Lục Thanh Sơn buông tay: “Bác gái, dù bác có thích cô Hướng cũng không thể để cháu đi làm kẻ thứ ba chứ?”
Âm!
Thím Lưu lập tức đứng dậy, sắc mặt xanh mét như muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy mẹ Lục và Lục Thanh Sơn, bà ấy lại nuốt lời muốn nói xuống: “Thu Vân, cháu đi đến đây với thím!” Nói xong, xoay người đi vào một căn phòng.
“Dạ” Hướng Thu Vân lên tiếng, sau đó nói xin lỗi với mẹ Lục và cả Lục Thanh Sơn, rồi đi theo sau Thím Lưu vào phòng.
Thím Lưu đóng cửa “rầm” lại, mặt mày u ám dựa lên cánh cửa, không nói lời nào.
“Cháu như thế này không thích hợp ở bên cạnh bác sĩ Lục.
Hướng Thu Vân nói: “Cháu không xứng với anh ấy, hơn nữa cháu cũng không có cảm giác với anh ấy” “Có mấy ai mà yêu từ cái nhìn đầu tiên? Bây giờ không có tình cảm, sau này sống một thời gian bồi dưỡng tình cảm không được sao? Trước khi thím kết hôn với chồng có thân thiết gặp mặt được mấy lần đâu, không phải sau này cũng tốt đó sao?" Thím Lưu hận sắt không thành thép.
“Thím đừng nóng giận.” Hướng Thu Vân biết thím Lưu cũng vì muốn tốt cho cô: “Cháu không ở bên cạnh bác sĩ
Lục, sẽ tốt cho mọi người”
Bác sĩ Lục là người trưởng thành, cũng có suy nghĩ của riêng mình, nếu như bị thím Lưu ép ở bên cạnh cô, khó nói anh ta sẽ không hận thím Lưu.
Mà từ phản ứng vừa rồi, mẹ của bác sĩ Lục hẳn cũng không phải rất vừa lòng với cô.
Nói là bận làm cho Mỹ Dung mất nửa tiếng hẳn chỉ là lấy cớ, mục đích cũng rất đơn giản, gián tiếp nói cho cô, bà ta không thích cô.
“Cháu đó cháu đó!” Thím Lưu dùng ngón tay chọc đầu cô, đã sắp bị cô chọc tức chết rồi: “Cháu nghĩ cho người khác, tại sao lại không nghĩ cho bản thân mình?
Hướng Thu Vân cười, túm tay bà ấy: “Cháu nghĩ cho mình mà, cháu không thích bác sĩ Lục, hai người chúng cháu miễn cưỡng sống với nhau thì không ai thoải mái”.
ngôn tình tổng tài
Thím Lưu lại chọc vài cái lên đầu cô, bị cô chọc tức đến mức nói không nên lời.
“Thím Lưu, nếu thím cứ chọc vậy nữa cháu sẽ bị phá tướng.
Hướng Thu Vân nói.
Thím Lưu thu tay lại, tức giận nói: “Thím cũng không có dùng sức, trên đầu cháu đến một dấu đỏ cũng không Có!" “Nhưng hôm nay thím đá cháu, thật sự là đã sức” Hướng Thu Vân nói.
“Đừng ba hoa với thím!” Thím Lưu sốt ruột nhưng không quên chuyện chính: “Thanh Sơn nói, cháu là bạn gái của tổng giám đốc Hạ, là chuyện gì?”
Hướng Thu Vân nắm chặt quyền, cúi đầu nói: “...!Không có gì.” “Không có gì? Không có gì thì sao Hạ Vũ Hào thành bạn trai của cháu?” Lúc này thím Lưu bị câu trả lời của cô chọc nổi giận: “Thu Vân, có phải cháu coi thím là người ngoài hay không?”
Hướng Thu Vân cong môi: “Thím cũng đâu thể nào là vợ cháu.
“Hướng Thu Vân!” Thím Lưu chống eo chỉ vào cô hét to.
“Tính tình của Hạ Vũ Hào không tốt, sau này thím Lưu đừng dây vào chuyện rắc rối này, cũng đừng vì cháu mà đẩy bác sĩ Lục vào, không đáng.
Thời gian không còn sớm, cháu về trước đây thím Lưu.
Hướng Thu Vân nói xong, không nhìn thím Lưu mà xoay người ra khỏi phòng.
Mẹ Lục nhìn phía sau Hướng Thu Vân, hỏi: “Chị dâu không ra chung với cô sao?” “Thím Lưu thấy mệt, nói muốn nghỉ ngơi sớm một chút” Hướng Thu Vân nói.
Lục Thanh Sơn nhìn cửa phòng đang đóng chặt vài lần, dường như đang nghĩ gì đó.
“Là vậy à.
Mẹ Lục cười vẫy tay với cô: “Chị dâu cũng không nói cháu thích ăn trái cây gì, tôi cắt nhiều một chút, đến đây ăn chút gì đi”
Hướng Thu Vân từ chối: “Cảm ơn dì, có điều thời gian không còn sớm, cháu nên về sớm thôi” “Ăn chút trái cây cũng không làm tốn thời gian, lát nữa tôi bảo Thanh Sơn đưa cháu trở về” Mẹ Lục nói: “Cháu nếm thử quả cam này, rất tươi.”
Từ chối mãi thì cũng không tốt, Hướng Thu Vân ngồi trên sô pha, cầm hai múi cam.
“Thu Vân à, tuy rằng cháu và Thanh Sơn không thể thành người yêu, nhưng làm bạn cũng được.
Sau này có rảnh thì đến nhà chơi, để thím Lưu làm đồ ăn ngon cho cháu.
Mẹ Lục đẩy các loại trái cây khác trong đĩa đến trước mặt Hướng Thu Vân.
Hướng Thu Vân “dạ” một tiếng, đút miếng kiwi vào trong miệng, vừa chua vừa ngọt, nhưng mà chua nhiều hơn, gần như là chua chát.
Câu nói kia của Chu Hồng rất đúng, lòng người, đều rất phức tạp.
Cốc cốc!
Lúc này, có người gõ cửa.
“Đã trễ thế này, còn ai đến?” Mẹ Lục ngồi phía trong nhìn ra ngoài cửa, chỉ huy Lục Thanh Sơn: “Con đi mở cửa ra xem.
Lục Thanh Sơn đứng dậy, đi ra mở cửa: “Tổng giám đốc Hạ? Đúng là khách hiểm khi đến” Nghe thấy bốn chữ tổng giám đốc Hạ, Mẹ Lục đã đứng lên: “Thì ra là tổng giám đốc Hạ, khách quý.
Thanh Sơn, con vào phòng sách lấy Đại Hồng Bào ra, pha một chút trà cho tổng giám đốc Hạ.
Khi bà ta quay đầu chào hỏi Hạ Vũ Hào, đã im lặng không dấu vết đánh giá đối phương một chút.
Giống như người bên ngoài lan truyền, vị này tuổi còn trẻ mà đã trở thành tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thiên, diện mạo dáng người và khí chất đều là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ.
Nhưng mà khí sắc thoạt nhìn không tốt lắm, nhìn anh hơi yếu ớt, sắc mặt hơi trắng, đi đứng cũng có vẻ chậm, giống như là bệnh nặng mới khỏi.
Hướng Thu Vân nhíu mày, cánh môi mím chặt lại.
Không phải Hạ Vũ Hào bị tiêm thuốc mê sao? Tại sao tác dụng của thuốc nhanh hết vậy? “Không cần phiền phức, cảm ơn viện trưởng Ứng.
Hạ Vũ Hào cười với mẹ Lục, vòng qua cửa Lục Thanh Sơn đi đến: “Tôi lo lắng bạn gái trở về buổi tối không an toàn.
Không mời đã đến xin mọi người đừng trách móc.
Công dụng của thuốc mê đã hết, đau đớn từ miệng vết thương được khâu ở dưới bụng đã truyền thẳng đến dây thần kinh não, trên cánh mũi của anh ứa ra một lớp mồ hội mỏng.
“Sao lại trách móc được?" Mẹ Lục cười nói: “Tổng giám đốc Hạ không yên tâm bạn gái, đến đây đón cũng là bình thường”
Lục Thanh Sơn liếc phần bụng dưới của Hạ Vũ Hào vài lần: “Miệng vết thương mới vừa khâu lại xong, tổng giám đốc Hạ vẫn đừng nên đi lại thì hơn, không tiện cho bình phục.” “Cảm ơn bác sĩ Lục nhắc nhở" Hạ Vũ Hào nói: "Có điều tôi nhớ trước kia bác sĩ Lục đã từng viết trong sách, anh cho rằng mặc kệ bệnh gì, tâm trạng tốt xấu cũng đều sẽ ảnh hưởng bệnh tình.
“Bạn gái không ở bên người, tâm trạng tôi không tốt, cũng không tốt cho thân thể, vì thế đã đến đây.”
Thật ra anh hoàn toàn có thể gọi tên Hướng Thu Vân, nhưng lại ngừng lặp lại hai chữ bạn gái, cứ như đang nhấn mạnh gì đó.
Hướng Thu Vân ngồi ở trên số pha, khuôn mặt vô cảm ăn trái cây, dường như không nghe thấy lời anh nói.
Lục Thanh Sơn hơi nhưởng mày, có hơi kinh ngạc: “Tổng giám đốc Hạ đã từng đọc sách của tôi?” “Lúc trước muốn mời bác sĩ Lục khám bệnh cho Hướng Thu Vân, tôi đã tiện đọc những cuốn sách mà anh viết" Hạ Vũ Hào nói..