Tàn Độc Lương Duyên

Chương 184: Cháu Nên Gọi Dì Là Chị






“À, là...!Thu Vân à, chào cháu chào cháu.

Đầu tiên thì mẹ Lục ngây ra, sau đó khôi phục tự nhiên, mỉm cười chào hỏi Hướng Thu Vân: “Thu Vân còn xinh đẹp hơn chị dâu nói nhiều, đâu phải là người đẹp đâu, đây chính là nàng tiên nhỏ từ trên trời hạ phàm mà!”
Hướng Thu Vân cười: “Nếu không phải vì bác sĩ Lục thua vai vế, cháu nên gọi dì là chị” “Cái miệng này thật ngọt!” Có người phụ nữ nào mà không thích được khen trẻ tuổi, mẹ Lục vui vẻ sờ mặt mình: “Tôi kiên trì làm đẹp, vẫn có chút tác dụng!” Lục Thanh Sơn ho khan một tiếng: “Mẹ, bình thường gặp mặt đều khen xã giao” “Liên quan đến con?” Mẹ Lục “hừ” với anh một tiếng, sau đó cười tủm tỉm nhìn về phía Hướng Thu Vân một lần nữa: “Thu Vân mau ngồi xuống, hôm nay thím Lưu cháu làm món cháu thích ăn, lát nữa cháu nhất định phải ăn nhiều một chút!” “Tay nghề của thím Lưu, nếu cháu ăn ít đúng là có lỗi với dạ dày của mình!” Hướng Thu Vân nói.

Lúc này, thím Lưu cầm cái muỗng chạy ra từ phòng bếp: “Lan Chi, vừa nãy cô lải nhải một hồi, nói gì vậy? Chị ở trong phòng bếp không nghe thấy rõ!” “Không có gì không có gì.” Mẹ Lục xua tay liên tục, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Trái cây là Thu Vân sao? Đến là được sao còn mua thêm đồi?”
Hướng Thu Vân: “Trùng hợp trên đường nhìn thấy chút trái cây, cảm thấy bán khá rẻ, nên cháu mua một chút.

Đồ ăn đã nấu xong, thím Lưu gọi mọi người vào ăn cơm.

Hướng Thu Vân đứng dậy muốn dọn đồ ăn, nhưng bị mẹ Lục ngăn lại: “Cháu là khách, ngồi chờ ăn là được, tay của con gái không phải để kiếm cơm, mà là để làm đẹp!” “Cô Hướng cứ ngồi chờ ở đây được.

Lục Thanh Sơn cười nói: “Nếu cô kiên trì bưng đồ ăn, chờ cô về rồi, mẹ tôi và bác gái tôi sẽ thay phiên đánh tôi”

Mẹ Lục rất không vừa lòng với cách miêu tả của anh: “Thu Vân đừng nghe nó nói bừa, tôi không phải người bạo lực như vậy” Chỉ trông chốc lát, trên bàn cơm đã được bày xong, giống như thím Lưu đã nói, đây đều là những món Hướng
Thu Vân thích ăn.

Hướng Thu Vân nhìn một bàn cơm nhà, tay phải buông thống xuống nắm chặt góc áo.

Người có thể nhớ rõ cô thích ăn gì, ngoài thím Lưu cũng chỉ có anh trai...!“Thanh Sơn mau gắp tôm cho Thu Vân!” Dưới bàn ăn, thím Lưu hung hăng đá chuẩn xác ngay chân Lục Thanh Sơn.

Lục Thanh Sơn lên tiếng, gắp chút tôm cho Hướng Thu
Vân.

“Gắp thêm cho Thu Vân chút cá, con bé thích ăn cá bác làm nhất!” Thím Lưu ngại anh ta không đủ chủ động, không bắt chước làm theo, lại đạp chân anh một cái.

Qua vài lần, Hướng Thu Vân không chịu được, xoa đùi phải bị đã có hơi đau: “Thím Lưu, hôm nay đùi phải của cháu mới làm châm cứu.

Thím Lưu: “.


Phật Sơn Vô Ảnh Cước ngắm sai người!
Sau đó thì vội vàng nói: “Đùi phải? Thanh Sơn cháu nhanh xem cho Thu Vân đi!” “Để tôi xem.” Nghe Hướng Thu Vân nói bị đá ở đùi phải, Lục Thanh Sơn nghiêm mặt, kéo ghế dựa ra, ngón tay mới vừa đụng đến mép váy của Hướng Thu Vân thì cô đã né tránh.

Hướng Thu Vân nhìn Lục Thanh Sơn ngồi xổm bên chân cô: “...!Chắc là không có việc gì” “Cháu không phải bác sĩ, sao biết không có việc gì?” Thím Lưu vẫn luôn là người đơn giản thô bạo, lập tức vén váy cô lên đến chỗ đầu gối: “Thanh Sơn mau xem cho con bé!"
Lục Thanh Sơn: “Bị đá vào chỗ nào?” “Cẳng chân” Hướng Thu Vân nói: “Cũng không phải rất đau” Thím Lưu liếc nhìn cô một cái: “Đá có đau hay không thím còn không biết?” “Bác đá người mà còn nói sao?” Lục Thanh Sơn ấn vị trí cẳng chân Hướng Thu Vân, hỏi ngược lại.

Thím Lưu đuối lý, không nói.

Lục Thanh Sơn liên tục ấn mấy chỗ, hỏi đau không, Hướng Thu Vân nói không đau, anh ta mới nhẹ nhàng thở ra: “Chỗ bị thương nghiêm trọng nhất chính là đầu gối và phần trên đầu gối, chỗ bị đá ở cẳng chân, không có vấn đề gì."
Anh ta đứng lên.


“Thật sự không có vấn đề??” Thím Lưu hỏi.

Lục Thanh Sơn lườm bà ấy một cái: “Cũng không phải là không có.

Trái tim thím Lưu lập tức vọt lên đến cổ họng.

“Có thể bị bầm tím một hai ngày, bác đá mạnh quá” Lục Thanh Sơn nói.

Lúc này thím Lưu mới thở phào nhẹ nhõm, chọt chọt cái trán của anh ta: “Thằng nhóc thúi, chơi bác sao?”
Mọi người lại về chỗ ngồi một lần nữa, lúc này thím Lưu cũng không dám đá người tiếp, nhưng mà vẫn không ngừng nhắc nhở Lục Thanh Sơn gắp đồ ăn cho Hướng Thu Vân.

Lục Thanh Sơn bị bác gái nói, rồi lại bị mẹ ra lệnh, ăn hơn nửa tiếng, mà trong miệng anh ta cũng chỉ mới có hai miếng thức ăn.

“Cảm ơn dì, cảm ơn thí, Lưu?” Hướng Thu Vân thấy đã một lúc lâu mà anh chưa ăn được cái gì vội nói: “Thật ra không cần bác sĩ Lục gắp đồ ăn cho cháu, đồ ăn trong chén cháu đã sắp đầy rồi.

Thím Lưu nghe vậy, lập tức đứng dậy: “Thím lấy cho cháu cái chén nữa!” “Lấy hai cái đi chị dâu, em cảm thấy một cái không đủ” Mẹ Lục nuốt miếng đồ ăn trong miệng xuống, nói thêm một câu.

Lục Thanh Sơn: “..” “Không cần đâu thím Lưu, cháu ăn no rồi!” Hướng Thu Vân đứng lên, đi nhanh qua ngăn cản thím Lưu, nếu không ngăn cản, thím Lưu nhất định sẽ lấy hai cái chén đến, mà còn là loại lớn nhất.

ТrцуeлАРР.cоm trang web cập n*hật nhanh nhất
Ăn xong bữa cơm đã là một tiếng sau.

Dưới sự ám chỉ không ngừng của mẹ Lục, thím Lưu cười ha hả hỏi: “Thu Vân, khoảng thời gian này Thanh Sơn có chữa bệnh tốt cho cháu không?" “Dạ.

Hướng Thu Vân nói: “Bác sĩ Lục là một bác sĩ rất có trách nhiệm.

Mẹ Lục cười, hơi nhoài người ra trước: “Vậy cháu cảm thấy Thanh Sơn thế nào?” “Bác sĩ Lục khá tốt, người đẹp trai, tốt tính, chuyên môn cao.” Hướng Thu Vân nói.


Mẹ Lục vén tóc bên tai, cười tủm tỉm nói: “Thu Vân, tôi giới thiệu trước tình huống trong nhà tôi.

“Tôi là viện trưởng bệnh viện số Một thành phố, bố của Lục Thanh Sơn làm nghiên cứu khoa học, chủ yếu nghiên cứu đạn đạo.

Nhà tôi chỉ có một đứa con, có điều Thanh Sơn..”
Nghe đến đó, Hướng Thu Vân không thể không ngắt lời bà ấy: “Dì, cháu vì mưu sát không thành mà ở tù hai năm, khoảng thời gian trước còn làm việc ở club Mộng
Hương, có lời đồn không tốt, chắc là dì cũng đã nghe”
Trong mắt mẹ Lục hiện lên một tia bối rối và do dự nghiêng, bà ta đầu nhìn thím Lưu ngồi bên cạnh, rồi nhìn thấy vẻ chờ đợi ngập tràn trong mắt bà ấy.

Lúc này bà ta mới nhìn về Hướng Thu Vân một lần nữa, cười nói: “Chị dâu cũng đã nói với tôi rồi, trước kia cháu ngồi tù là vì bị hãm hại, làm ở club Mộng Hương cũng là vì bị ép” “Nhà chúng chúng tôi cũng không để ý đến chút hư danh này, nếu cháu có thể vừa mắt Thanh Sơn, tôi rất vui cháu làm con dâu tôi đó”
Mẹ Lục và bố Lục là người theo chủ nghĩa DINK, cảm thấy sinh con sẽ hạ mức sống của mình, cũng sẽ ảnh hưởng đến công việc của bọn họ.

Kết quả hai người không làm tốt biện pháp phòng tránh, mẹ Lục mang thai ngoài ý muốn.

Quãng thời gian đó mẹ Lục bận rộn tranh giành vị trí phó viện trưởng, còn bố Lục lại đến giai đoạn nghiên cứu quan trọng, hai người vốn định phá bỏ đứa bé, nhưng sau khi thím Lưu biết được đã mắng cho bọn họ một trận, nói bọn họ sinh, sinh xong để bà ấy nuôi.

Sau đó Lục Thanh Sơn được sinh ra, thím Lưu ôm Lục Thanh Sơn đi, nuôi nấng anh ta lớn lên, vẫn luôn nói anh là do bà ấy sinh ra.

Cho đến mấy năm gần đây bọn họ mới nói sự thật cho Lục Thanh Sơn.

Mẹ Lục biết mình không hoàn thành trách nhiệm một người mẹ, vì thế chấp nhận giao quyền quyết định hôn sự và tất cả các chuyện quan trọng vào tay thím Lưu, bà ta nhất định không nhúng tay..