**********
Chương 150: Tôi là bạn trai tương lai của Hướng Thu Vân
Giang Minh Thắng ngần người, tức giận vì lời nói này của cô nhưng không thể phản bác lại.
Nhìn thấy cô mặt lạnh quay người dời đi, anh ta vô thức tiến lên ngăn cô lại...!Bắt đầu từ hai năm trước, anh ta luôn cảm thấy cô càng ngày càng xa cách với mình, cảm giác này khiến anh ta thấy rất bất an.
“Ngãi Giang còn có chuyện gì sao?” Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh ta, dưới ánh đèn điện tử tỏa ra lạnh ngất từ trên cao, vẻ thiếu kiên nhẫn cùng chán ghét giữa lồng máy và đầy mất có hiện ra rõ ràng trong mắt Giang Minh Thắng
Trong lòng anh ta bất chợt nhói đau, hơi giật mình một cái, sau vài lần mở miệng, mới có thanh âm rất nhẹ phát ra.
"Nếu em làm đúng, anh tất nhiên sẽ đứng về phía em.
"Ha hạ Hướng Thu Vân cười mỉa mai nói: “Vậy thì xin hỏi ngãi Giang, anh cho rằng em gái anh có lỗi sao?"
Yết hầu của Giang Minh Thăng chuyển động lên xuống không ngừng nuốt nước bọt khan, trong mắt có một thứ ánh sáng không rõ ràng lóe lóe.
"Hân Yên luôn là một người rất chu đáo và thông minh.
Điều đầu tiên trước khi con bé làm việc gì chính là vì người khác mà suy nghĩ.
Cho dù hai năm trước em cố tình lái xe đụng phải con bé đi chăng nữa, Hân Yên cũng không chịu đứng ra làm đơn tổ cáo em, cũng bởi vì con bé sợ nếu như em bị khởi tố chắc chắn nửa đời sau sẽ phải bị ngồi tù...!Hướng Thu Vân nhìn thẳng anh ta không chớp mắt, ý mỉa mai trong mắt trở nên nồng đậm, lại một chữ cũng không buồn nói lại.
Đối với những người như Giang Minh Thắng thì có nói nấy nói nữa cũng không có ý nghĩa gì, cho dù cô có nói thêm bao nhiêu lần đi nữa thì cũng chỉ là lãng phí nước miếng của mình mà thôi.
Lúc này, chợt có tiếng bước chân đến gần, một giọng nam nhẹ nhàng vang lên từ phía sau Hướng Thu Vân: "Ngài Giang nói nhiều như vậy nhưng thật ra chỉ là muốn biểu đạt một câu thôi: “Anh cho rằng em gái anh không bao giờ làm sai chuyện gì cả đúng không?"
Hướng Thu Vân buồn bực quay lại nhìn người đang đi
Anh ta mặc một bộ vest chỉnh tề, bên ngoài lại khoác tới.
một chiếc áo Blue dài màu trắng, tướng mạo tuấn lãng đẹp đẻ như ánh mặt trời, lúc này trên khuôn mặt anh tuấn còn mang theo hai cái lúm đồng tiền thật sâu.
Màn đêm đen kịt, ngọn đèn cũng không được sáng lắm, vậy mà khi anh ta đứng trước mặt của cô, lại cho cảm giác như đang đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang xinh đẹp.
“Lục Thanh Sơn?” Giang Minh Thắng nhíu mày, nhìn người đàn ông mới đến trên dưới vài lần rồi bật thốt ra một cái tên.
Lục Thanh Sơn cười cười, mặt mày cong cong: "Bảy năm không gặp, không nghĩ tới ngài Giang liếc mắt một cái đã có thể nhận ra tôi.
Hai người là bạn học từ hồi mẫu giáo lên đến cấp hai nhưng Lục Thanh Sơn lại tới nước Mỹ làm một trao đổi sinh vào năm đầu tiên trung học, cho tới bây giờ mới vừa trở về nước công tác.
“Gặp nhau trong hoàn cảnh này thật không vui vẻ chút nào” Giang Minh Thắng giật giật khóe môi nhưng đáy mắt lại không có ý cười: "Tôi muốn cùng bạn gái mình nói chút chuyện riêng, làm phiền anh tránh ra một chút"
Nghe vậy, Hướng Thu Vân ánh mắt chìm xuống, đang muốn mở miệng nói chuyện lại bị Lục Thanh Sơn vượt lên nói trước: "Bạn gái?"
Giang Minh Thắng chưa kịp trả lời, Lục Thanh Sơn đã cười khúc khích: "Ngài Giang, anh đang đùa đấy à? Bác gái cả của tôi ngày nào cũng lẩm bẩm vào tai tôi, nói rằng anh trước kia cứ như kẹo da trâu dính ở phía sau lưng của Thu Vân vậy nhưng từ hai năm trước, sau khi sự việc xảy ra với em gái của anh thì anh và Thu Vân đã trở thành kẻ thù không đội trời chung của nhau rồi” Vẻ mặt của Giang Minh Thắng thay đổi, hai tay hơi nắm chặt.
Lục Thanh Sơn hơi nhướng mày: "Tại sao tôi không biết, Thu Vân từ khi nào thì trở thành bạn gái của anh vậy?" Bị một người xa lạ gọi Thu Vân đến Thu Vân đi, Hướng Thu Vân nhíu nhíu mày nhưng không nói gì thêm.
“Chuyện giữa tôi và cô ấy không liên quan gì đến anh Nắm tay của Giang Minh Thắng khẽ siết chặt, sắc mặt rất khó nhìn.
“Lời này của anh đúng là tôi không thích nghe chút nào” Lục Thanh Sơn duỗi tay ôm Hướng Thu Vân vào lòng, cười nói: “Bác gái cả của tôi, ồ, có lẽ nói là thím Lưu thì anh quen thuộc hơn chút ít nhỉ? Bà ấy đã nói chờ tôi quay về sẽ giới thiệu cho tôi làm bạn trai của Thu Vân, vì vậy với tư cách là bạn trai tương lai của cô ấy, mọi chuyện giữa anh và cô ấy vẫn có liên quan đến tôi"
Hướng Thu Vân vốn dĩ muốn đẩy người đàn ông không thể hiểu thấu đang ôm mình ra nhưng khi nghe anh ta nói bác gái của mình là thím Lưu, cánh tay đang đưa ra của cô lập tức dừng lại sau đó liền hạ xuống.
“Chúng ta đi thôi, không cần phải để ý đến anh ta.” Cô chủ động kéo cánh tay Lục Thanh Sơn, đi về phía khoa nội trú.
Giang Minh Thắng lại muốn đuổi theo nhưng lúc này sự kiên nhẫn của Hướng Thu Vân đã lên đến cực hạn, cô lắc lắc điện thoại di động trước mặt anh, lạnh lùng nói: “Ngài Giang có muốn tôi gọi cho bà chủ Giang, cô Giang hay cô Tống không? Nói cho bọn họ biết là anh đang quấy rầy tôi trong bệnh viện?"
Nghe đến đây, bàn chân đang nâng lên của Giang Minh Thắng lại thu trở về, nhìn sự chán ghét cùng hận thù trong mắt Hướng Thu Vân, trái tim anh ta có chút đau đớn, có chút khổ sở, lại có chút tức giận, kèm theo một chút áy nảy cùng không cam lòng, không bỏ xuống được.
Đau đớn và giãy dụa thoáng qua trong mắt, anh ta do dự hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn trơ mắt nhìn Hướng Thu Vân kéo cánh tay Lục Thanh Sơn rời đi.
Thời điểm đi vào trong khoa nội trú, Lục Thanh Sơn chủ động buông cánh tay ra, lùi sang một bên, cách Hướng Thu Vân một khoảng cách thích hợp, nói lời xin lỗi: "Bác gái tôi toàn gọi cô là Thu Vân, cho nên tôi cũng không biết cô họ gì, mới vừa rồi tôi mạo muội kêu cô là Thu Vân, mong cô đừng tức giận" “Tôi họ Hướng, tên là Hướng Thu Vân, anh gọi là Thu Vân cũng được.” Hướng Thu Vân liếc nhìn bảng tên trên áo của anh ta hỏi: "Anh có phải là cháu trai đi du học bên Mỹ của thím Lưu không?"
Lục Thanh Sơn mỉm cười, trong mắt anh dường như có tinh quang lóe sáng." Ừ, hôm qua tôi mới từ Mỹ trở về.
Chính thức giới thiệu về mình một chút Tên tôi là Lục Thanh Sơn, là Lý Trạch Ngôn, và cũng là Sầm Văn Bản.
Lý Trạch Ngôn là một trong những anh hùng của trò chơi di động "Love and the Producer", là tổng giám đốc Hoa Duệ, một người trẻ tuổi đầy tài năng.
Sầm Văn Bản lại là tể tướng kiêm nhà văn nổi tiếng của triều đại nhà Đường.
“Ý anh Lục muốn nói là mình có tài năng cùng vẻ ngoài đẹp trai của Lý Trạch Ngôn và Sầm Văn Bản chứ gì?” Hướng Thu Vân nhẹ nhàng nở nụ cười.
Lúm đồng tiền trên má Lục Thanh Sơn càng sâu hơn, nụ cười vui vẻ thật mê người: "A, lại bị cô phát hiện rồi." “Cảm ơn vì chuyện vừa rồi.
Hướng Thu Vân thu lại nụ cười, nói khẽ.
Lục Thanh Sơn cởi áo ngoài khoác lên tay mình: "Tiện tay mà thôi, đừng khách sáo như vậy"
Anh hơi dừng lại, sau đó trầm giọng một chút nói: "Mạo muội hỏi thăm một câu, mong cô không cảm thấy phiền: Nghe bác gái của tôi nói cô có chút vấn đề về chân phải?" “Có một chút” Hướng Thu Vân chân phải khẽ rụt lại, thản nhiên nói: “Nếu không nhìn kỹ, sẽ không thấy được tôi là người có tật ở chân nhưng nếu để ý một chút...!sẽ thấy rất rõ ràng.
Lục Thanh Sơn mơ hồ liếc nhìn chân cô cảm khái: "Muốn luyện tập đi đứng giống như người bình thường, cô Hướng cũng phải chịu không ít khổ cực rồi?" “Không sao, vẫn còn khá tốt.” Bàn chân phải của Hướng Thu Vân lại co lại, cau mày đáp qua loa cho xong chuyện.
“Tôi biết là mới lần đầu tiên gặp mặt, tôi nói vậy có vẻ hơi nhiều chuyện.” Lục Thanh Sơn cong cong khoé môi chân thành nói: “Nhưng tôi là chuyên gia trong lĩnh vực này, hơn nữa bác gái cả của tôi nói rằng cô đang học khiêu vũ, một mực hy vọng tôi có thể giúp cô nhanh chóng hồi phục."
Hướng Thu Vân lặng yên lấy điện thoại di động ra xem thời gian, sau đó ngẩng đầu nhìn anh ta nói: "Cám ơn ý tốt của anh Lục nhưng không cần đâu.
Còn có người đang đợi.
Tôi xin phép đi trước.
Vừa dứt lời, đã thấy Lâm Quỳnh Chi vẻ mặt lo lắng chạy nhanh xuống: "Thu Vân, em không sao chứ...!
Cô chạy lại gần, chỉ thấy bên cạnh Hướng Thu Vân có một người đàn ông lạ mặt đang đứng, nên ngừng lại hỏi: "Vị này là?" “Xin chào, tôi là Lục Thanh Sơn, cháu trai của thím Lưu.
Tôi là bác sĩ chuyên điều trị các bệnh về chân.
Trước khi Hướng Thu Vân kịp trả lời Lục Thanh Sơn đã chủ động giới thiệu bản thân mình.
Nghe thấy hai chữ "chuyên điều trị các bệnh về chân" ánh mắt Lâm Quỳnh Chi sáng lên, giọng nói của cô có chút kích động hơn so với ngày thường: "Cậu là bác sĩ khám bệnh ở chân sao? Vậy cậu có thể giúp tôi kiểm tra được không? Hai năm trước cô ấy bị người ta đánh gãy chân nhưng thời gian trước đây có một vị bác sĩ đã nói rằng chân của cô ấy vẫn còn có thể chữa khỏi!".