Tàn Độc Lương Duyên

Chương 145: Ai Ở Bên Trong Mở Cửa Ra






**********
Chương 145: Ai ở bên trong, mở cửa ra
Hướng Thu Vân vốn là nằm phòng bệnh đơn hạng VIP nhưng giờ phút này trên giường dành cho người thân lại có thêm một bệnh nhân.

Bệnh nhân với khuôn mặt tuấn tú có vài nét tương tự Hướng Thu Vân, ăn mặc quần áo bệnh nhân nằm ở trên giường bệnh, chân trái cùng tay trái bó thạch cao treo ở giữa không trung, thoạt nhìn vô cùng buồn cười.

“Anh...!Ngốc đấy à?” Hướng Thu Vân ngồi ở trên giường bệnh nhìn anh trai cô, tâm trạng một lời khó nói hết.

“Nếu như bố giam anh lại, nếu không phải anh sợ em bị người khác khi dễ, sao đến nỗi anh phải nhảy xuống từ lầu hai chứ? Nếu không phải anh từ cửa sổ nhảy xuống, bây giờ có thể...!Ai u!” Hướng Quân không cẩn thận đụng tới chỗ vết thương, đau đến mức khuôn mặt anh tú biến sắc trong một giây.

Lâm Quỳnh Chi đứng ở một bên, lạnh lùng nhìn anh ta.

Chu Hồng cúi đầu, dùng sức ngăn lại tiếng cười, bả vai run rẩy từng đợt.


“Em cũng là người trưởng thành đã lãnh căn cước công dân rồi, anh không cần lo lắng cho em đến vậy, sau này làm việc cũng không nên lỗ mãng như thế.

Hướng Thu Vân mím môi, liếc mắt nhìn chân bị treo giữa không trung của Hướng Quân một cái, thở dài một hơi khó mà nghe thấy được.

Hướng Quân đã thành bệnh nhân nhưng còn không chịu yên tĩnh, thân thể không thể động đậy nhưng cũng không cản được dã tâm muốn thể hiện của anh ta.

Anh ta và vợ đấu võ mồm, Hướng Thu Vân và Chu Hồng xen vào đôi ba câu nói, bầu không khí trong phòng bệnh rất hài hòa.

8 giờ tối, Chu Hồng chuẩn bị rời đi, kết quả mới vừa đẩy cửa ra liền thấy được hai người không thể ngờ tới xuất hiện.

Cô ấy theo bản năng liếc mắt nhìn Hướng Thu Vân, nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lại.

Thấy vậy, Hướng Thu Vân nhìn về phía cửa, hỏi: “Làm sao vậy?”
Chu Hồng cười gượng hai tiếng, đang muốn nói chuyện, bên ngoài vang lên giọng nói của Hướng Bách Tùng: “Ai ở bên trong, mở cửa ra.

Ngay sau đó là giọng của Vu Tuệ Doanh nhẹ nhàng lại khàn khàn vang lên: “Thu Vân, Hướng Quân, Quỳnh Chi, mấy người các con ở bên trong phải không? Mở cửa cho bố mẹ vào đi.

Hướng Thu Vân cứng mặt, môi mím chặt, bàn tay siết lấy tấm khăn trải giường dưới thân.

Người mà cô ghét nhìn thấy nhất, thứ nhất là Giang Hân Yên Hạ Vũ Hào, thứ hai chính là bố mẹ! “Cô chủ Hướng, Chu Hồng đã làm mất lòng vợ chồng nhà họ Hướng một lần, thật sự không muốn lại làm mất lòng bọn họ lần thứ hai, cô ấy chuyển hướng nhìn Lâm Quỳnh Chi, nói ẩn ý: “Bác sĩ nói, mấy ngày nay Hướng Thu Vân cần được nghỉ ngơi, cảm xúc không thể dao động quá lớn”
Lâm Quỳnh Chi nhíu mày không lên tiếng.

“Hôm nay Tổng Giám đốc Hạ tới thăm Hướng Thu Vân, sau đó cô ấy lại phải vào phòng phẫu thuật một lần nữa” Chu Hồng cũng nghĩ là con dâu không tiện ngăn cản bố chồng và mẹ chồng liền chuyển hướng nhìn về phía Hướng Quân.

“Má nó âm hồn không tan!” Hướng Quân mắng một tiếng, cũng không biết là đang mắng Hạ Vũ Hào hay là đang mắng vợ chồng nhà họ Hướng.

Lâm Quỳnh Chi đi đến bên cạnh bàn, cầm hai chén trà đặt trên bàn lên, hỏi anh ta: “Tự anh đập hay là chính bản thân anh đập?”

Hướng Quân không trả lời, trực tiếp dùng cái tay không bị thương kia cầm lấy hai chén trà, lấy sức ném về phía cửa
Choang!
Âm thanh chén trà và cửa va chạm với nhau.

Loảng xoảng!
Âm thanh chén trà rơi xuống đất vỡ vụn.

“Biến!” Gân xanh trên trán Hướng Quân kịch liệt nổi lên, hướng về phía cửa mắng to: “Nơi này không chào đón các người!! Cút xa một chút cho tôi!!!” Anh ta rống một tiếng, trái tim Chu Hồng liền theo đó mà chấn động một chút.

“Cô đi về trước đi.” Hướng Thu Vân nói với cô ấy.

Nơi này có Lâm Quỳnh Chi và Hướng Quân che chở, Chu Hồng cũng không có gì phải lo lắng, cô ấy không muốn đắc tội với người không nên đắc tội, vội vàng nói câu tạm biệt, rồi đi vòng qua mấy mảnh vỡ trên mặt đất mở cửa rời đi.

Nhưng chính là vào thời gian mở cửa thế này, Lâm Quỳnh Chi muốn đi khóa cửa đã không còn kịp rồi, Hướng Bách Tùng đẩy cửa ra bước vào, Vu Tuệ Doanh với đôi mắt sưng đỏ đi theo phía sau ông ta.

“Thu Vân.” Vu Tuệ Doanh chỉ vài bước đã lướt qua Hướng Bách Tùng vọt tới trước giường bệnh của Hướng Thu Vân.

Bà ta đưa mắt nhìn Hướng Thu Vân từ trên xuống dưới, nước mắt lã chã rơi xuống: “Có phải là khó chịu lắm không?”
Bà ta run rẩy vươn tay muốn vuốt ve gương mặt của Hướng Thu Vân, Hướng Thu Vân nghiêng đầu qua một bên, né tránh.

“Khó chịu hay không khó chịu cũng đều không dính dáng tới bà Hướng” Hướng Thu Vân lạnh nhạt mà nhìn bà ta thật giống như đang nhìn một người bệnh vậy.

Vu Tuệ Doanh nhìn thấy sự oán hận và chán ghét cất giấu nơi đáy mắt cô, cơ thể lảo đảo lui về phía sau hai bước, che miệng nhỏ giọng thút thít.

“Tôi thật sự không hiểu bà đang suy nghĩ cái gì nữa!” Hướng Bách Tùng hừ lạnh: “Vì một đứa vô ơn như vậy mà ồn ào muốn ly hôn với tôi, bây giờ hối hận chưa?”
Ông ta lạnh lùng nhìn chằm chằm Hướng Thu Vân: “Chẳng những nó sẽ không biết ơn bà, mà trái lại còn có thể cắn bà một...!Bà bị điên rồi hả?!” “Ông không được nói con gái của tôi như vậy!” Vu Tuệ Doanh cầm túi xách đập lung tung lên người ông ta, nghẹn ngào hét lớn: “Nếu không phải ông đuổi Thu Vân ra khỏi nhà họ Hướng, mặc kệ con bé chết sống ra sao, con bé sao có thể không...!Không nhận tôi là mẹ chứ?”
Hướng Bách Tùng sầm mặt trốn qua một bên, Vu Tuệ Doanh lại hoàn toàn không có ý định muốn dừng tay lại: “Lần trước Thu Vân suýt chút nữa đã bị xe đâm chết rồi, ông nói con bé đang...!Đang diễn kịch, lần này con bé tái phát phổi có nước phải...!Phải vào phòng cấp cứu, ông còn nói con bé diễn kịch! Họ Hướng, đây chính là con gái của ông đấy!” “ồn ào đủ chưa vậy?!” Hướng Bách Tùng nắm lấy cánh tay của Vu Tuệ Doanh, đáy mắt chẳng chịt tơ máu, vẻ mặt tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn.


Từ khi biết Hướng Thu Vân tái phát phổi có nước phải vào phòng cấp cứu, người vợ từ trước đến giờ đều ngoan ngoãn nghe lời này của ông ta lại cứ như phát điên mà làm ầm làm ĩ với ông ta, cứ như thể biến thành một người khác vậy.

Vợ chồng hai người ở trong phòng bệnh nháo nhào ầm ĩ, Hướng Thu Vân thờ ơ lạnh nhạt, còn Hướng Quân thì càng ngày càng bực bội.

“Mẹ kiếp!” Hướng Quân gọi cả nửa ngày không ai để ý tới, chỉ có thể đấm giường, tăng lớn đềxiben: “Hai người các người có thể ra ngoài rồi ồn ào được không, mẹ nó chỗ này là phòng bệnh đấy!”
Hướng Thu Vân che miệng, nhỏ giọng ho khan một tiếng, sắc mặt so với vừa rồi tái nhợt đi một ít.

Lâm Quỳnh Chi lo lắng mà nhìn cô một cái, đi tới kéo
Hướng Bách Tùng và Vu Tuệ Doanh: “Bố, mẹ, bác sĩ nói Thu Vân cần phải nghỉ ngơi, cảm xúc không thể lên xuống quá...!“Từng người từng người đều trèo hết lên đầu tôi rồi đúng không?!” Hướng Bách Tùng ở nhà đã quen thói nói một không nói hai rồi, hôm nay lại bị một người rồi hai người tới ba người nhao nhao tranh luận, cơn tức giận lúc này đã cận kề bờ vực bùng nổ, mặt đỏ tai hồng mà quát: “Các người đều đau lòng cho Hướng Thu Vân như vậy thì mẹ nó dứt khoát sống chung với nó luôn đi!”
Đây là lần đầu tiên ông ta ở trước mặt nhiều người nói từ thô tục.

Trong nháy mắt phòng bệnh trở nên yên tĩnh, Vu Tuệ Doanh không thể tin tưởng mà nhìn ông ta, nước mắt rơi xuống như vỡ đê.

“Khóc khóc khóc, cả ngày cũng chỉ biết khóc!” Hướng Bách Tùng đỏ mặt tía tai rống to với Vu Tuệ Doanh: “Một người nhu nhược chỉ làm túi trút giận, sinh ra hai đứa khốn nạn, suốt ngày còn cứ nghĩ là người vợ hiền hậu của tôi!” “Nếu không phải có tôi chống đỡ, Tập đoàn Hướng Vân đã biến mất từ lâu rồi, vậy mà bà còn không biết xấu hổ lén giấu 20% cổ phần, vì một đứa vô ơn mà uy hiếp tôi!”
Hướng Thu Vân che miệng ho khan một tiếng, khóe miệng lộ ra một tia châm chọc.

Đồ vô ơn, tội phạm giết người...!Đây là định vị mà bố ruột của cô dành cho cô!
Thấy cô ho khan, sắc mặt Hướng Quân thay đổi rõ rệt, muốn nhảy xuống giường chạy qua bên này nhưng bị Lâm Quỳnh Chi ấn xuống.

Lâm Quỳnh Chi đi đến trước mặt Hướng Thu Vân, liếc mắt nhìn bố mẹ chồng đang giằng co, bực bội mà lo lắng hỏi Hướng Thu Vân: “Thế nào? Có cần chị gọi bác sĩ giúp không?” “Không cần, không chết được” Hướng Thu Vân lắc lắc đầu, mở lòng bàn tay ra cho cô ấy xem: “Không có đàm, chỉ là họ khan hai tiếng, không phải tái phát phổi có nước.

Thấy vậy Lâm Quỳnh Chi và Hướng Quân mới nhẹ nhàng thở ra..