Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp.
**********
Chương 119: Cô cảm thấy anh ta sẽ để tâm chuyện của cô?
Hạ Vũ Hào im lặng nhìn cô, đáy mắt ảm đạm một cách khó hiểu nhưng cũng không lên tiếng.
Lần này Hướng Thu Vân không cúi đầu như lúc trước, cô lặng lẽ nhìn anh, không kiêu ngạo không tự ti, còn ẩn giấu chút khiêu khích và phách lối.
Cô lúc này giống hệt dáng vẻ hai năm trước.
Yết hầu
Hạ Vũ Hào nhấp nhô lên xuống, ánh mắt rơi lên lên dấu đỏ trên cổ cô: "Giang Minh Thắng tới tìm cô?"
Câu hỏi nhưng giọng nói lại khẳng định, còn kèm theo sự ghen tuông mà anh không tự phát hiện được.
Đáy mắt Hướng Thu Vân tối lại, cô châm chọc nói: "Nhờ ngài ban tặng mà giới thượng lưu đều biết tôi có tác phong phóng đãng, ngay cả ngài Giang cũng muốn bao nuôi tôi làm tình nhân.
"Bao nuôi?" Ngón tay của Hạ Vũ Hào gõ càng lúc càng nhanh, cố ý không nghĩ đến cơn bực bội khó hiểu từ đáy lòng.
Anh cười lạnh rồi nói: "Không cần anh ta chi tiền, chỉ sợ cô đã hận không thể bám dính rồi?"
Hướng Thu Vân nhìn thẳng mặt anh, sau đó cười một tiếng rồi dời mắt: "Bất kể là ai, chỉ cần người đó có thể đưa tôi rời khỏi club Mộng Hương thì tôi đều hận không thể bám dính lấy."
Cô xoay người, bước tới trước mặt anh, giọng trầm xuống, khóe miệng bớt cong lên: "Câu trả lời này, tổng giám đốc Hạ có hài lòng chưa?" Hạ Vũ Hào ngừng gõ ngón tay, hai tay hơi siết lại.
Anh nghiêng về phía trước một chút, nắm lấy cằm của cô: "Giang Minh Thắng không có bản lĩnh đưa cô đi, cô không cần phải phí sức."
Hướng Thu Vân đẩy tay anh ra, ngồi dậy rồi lùi về sau vài bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.
"Cô đụng em gái anh ta tàn phế, mà anh ta cũng vừa đính hôn với Tống Như.
Cô cảm thấy anh ta sẽ để tâm chuyện của cô?" "Cho dù anh ta muốn bất chấp tất cả để đưa cô rời khỏi club Mộng Hương, chỉ cần mẹ anh ta, em gái anh ta hay vị hôn thể có chút nghi ngờ, anh ta sẽ lập tức áy náy.
Cộng thêm việc anh ta kiên trì theo đuổi cái gọi là chính nghĩa hay mặt mũi nhà họ Giang, anh ta cũng sẽ không do dự mà vứt bỏ cô!" "Đến lúc đó, cô sẽ trở thành trộm gà không được còn mất nắm gạo." Sắc mặt Hạ Vũ Hào không khác trước đó nhưng nắm tay đã buông ra.
Ngón tay thon dài lại tiếp tục gõ gõ mặt bàn, đây là động tác khi anh vô cùng bực bội mới có.
Hướng Thu Vân thản nhiên nhìn anh rồi nói: "Tôi sẵn lòng"
Nghe thấy vậy, Hạ Vũ Hào lại nhíu mày, đưa tay cởi thêm một cúc áo.
Khuôn mặt tuấn tú của anh trầm xuống, trong mắt dường như có mây đen bao phủ.
Tâm trạng của Hướng Thu Vân rất tốt: "Chị Hàm bảo tôi mang canh gà tới, tôi còn có việc phải làm.
Xin phép đi trước."
Cô cũng không thèm nhìn anh một cái, dưới ánh nhìn chăm chủ của anh, cô bước ra khỏi cửa với khỏe môi cong lên.
Chuông điện thoại vang lên, Hướng Thu Vân nhìn thông báo trên điện thoại, biểu cảm trở nên dịu dàng hơn.
Cô bắt máy: "Chị dâu..." "Nói ngắn gọn." Âm thanh của Lâm Quỳnh Chi gấp gáp hơn bình thường.
hướng thu vẫn nằm chặt điện thoại di động, cơ thể căng thẳng vì câu nói này: "Chị dâu...!Xảy ra chuyện gì sao?"
Lâm Quỳnh Chi gấp muốn chết: "Sau khi bố mẹ đi tìm em, bố trở về phát giận một hồi, tịch thu hết thẻ ngân hàng và máy tính, điện thoại của anh trai em, không cho phép anh ấy lén đưa tiền cho em, cũng không cho phép anh ấy liên hệ với em." "Anh trai em không nghe lời, bố trực tiếp nhốt anh ấy lại, không thể rời khỏi nhà.
Mẹ khuyên bố mấy câu, nói dù sao em cũng là con của bọn họ nhưng bố hoàn toàn nghe không lọt tai."
Cô ấy thở dài rồi đổi chủ đề: "Được rồi, không nhiều lời nữa.
Anh của em bảo chị hỏi em có việc làm không? Hạ Vũ Hào phát hiện các em chuốc thuốc và làm giả camera, anh ta có gây khó dễ cho em không?" " Không có." Từ lúc xảy ra chuyện đến nay, Hạ Vũ Hào không hề gây khó dễ cho cô.
Hướng Thu Vân không biết anh suy nghĩ thế nào nhưng không nghĩ anh sẽ có lòng tốt tha cho cô.
Nghe tới đây, Lâm Quỳnh Chi thở dài thườn thượt, mơ hồ còn có chút nức nở: "Đều tại anh trai của em, cả ngày thành sự không có, bại sự có thừa, chỉ toàn gây thêm phiền phức cho em! Thu Vân, em đừng sợ tụi chị lo lắng mà không nói, em nói cho chị nghe Hạ Vũ Hào gây khó dễ cho em thế nào, nói...!nói không chừng chị có thể giúp đỡ một chút." Câu nói sau cùng có hơi ấp úng, cô ấy nói một cách vô cùng yếu đuối.
Có người chị dâu kiểu này quả là đức hạnh ba kiếp của cô: "Chị dâu, chị đừng lo, em...!11 "Thu Vân, bố về rồi.
Chị cúp máy trước, lát nữa chị sẽ gọi lại cho em!" Lâm Quỳnh Chi kinh hoàng nói xong cúp điện thoại.
.
Đam Mỹ Sắc
Hướng Thu Vân nhìn màn hình tối đen, cười một cách đẳng chát rồi đi về phía thang máy.
Đinh!
Thang máy đã đến.
Chung Khánh Hiên phong độ cầm cặp công văn nhẹ nhàng bước ra khỏi thang máy.
Tay còn lại thì kéo lấy Nhậm Gia Hân bám dính dưới đất, không chịu bước đi.
"Thầy, thầy tới thăm tảng băng thì tự tới đi, vì sao lại kéo tôi theo? Huhu, người ta không muốn đi...!A, bà dì của người ta tới rồi.
Đau bụng quá, phải đi về!" Nhậm Gia Hân ngồi xổm dưới mặt đất, nhìn dáng vẻ như sắp khóc.
Chung Khánh Hiên quay người, nhíu mày nhìn người học trò chơi xấu dưới mặt đất.
Anh ta kẹp cặp công văn dưới nách, sau đó xoay người, bế Nhậm Gia Hân đang ngồi lì dưới đất lên dễ như trở bàn tay.
Nhậm Gia Hân giống như miếng bánh phồng tôm bị rơi xuống chảo dầu, miệng không ngừng la hét: "Cứu mạng, phi lê! Có ai không? Có người ban ngày ban mặt bắt cóc phụ nữ.
Cứu..
Từ "mạng" được nuốt trở vào khi cô ta nhìn thấy Hưởng Thu Vân: "Quao, Hướng Thu Vân, cô cũng ở đây à?" Hướng Thu Vân ừ một tiếng, thấp giọng đáp: "Chào cô Nhậm." "Đúng lúc quá!" Nhậm Gia Hân nhéo nách Chung Khánh Hiện hai cái rồi nhẹ nhàng đáp xuống.
Cô ta đảo mắt rồi nói: "Sư phụ tôi nói muốn mời cô ăn cơm để nhận lỗi với cô! Chờ thăm tảng băng xong, chúng ta cùng đi ăn cơm tối đi."
Hướng Thu Vân liếc nhìn Chung Khánh Hiên đỏ cả mặt vì đau nhưng vẫn cố giữ hình tượng, ra vẻ phong khinh vân đạm.
Sau đó, ánh mắt của cô rơi lên người Nhậm Gia Hân: "Tôi.." "Ai nha, cô ăn cơm tối chưa?" Nhậm Gia Hân cắt ngang lời cô, sau đó không chờ cô trả lời mà đã tự hỏi tự trả lời: "Thời gian còn sớm chắc là chưa ăn.
Cô thích ăn gì?
Tôi đặt bàn trước nhé!"
Cô ta lấy điện thoại ra bắt đầu lướt.
"Không cần đầu cô Nhậm." Hướng Thu Vân nói: "Tôi và ngài Chung chưa gặp mặt được bao nhiêu lần, anh ấy chưa hề làm gì có lỗi với tôi.
Nói cho cùng cũng là cô và anh ấy nhiều lần giúp đỡ tôi, tôi phải cảm ơn hai người mới đúng."
Nhậm Gia Hân cất điện thoại đi, bĩu môi nói: "Anh ấy nói cô tiếp cận tôi với dụng ý khó dò, bảo sau này cô cách xa tôi một chút thì chính là có lỗi với tôi, cũng là có lỗi với CÔ!"
Cô ta hừ một tiếng, đôi mắt trong veo như nước trừng Chung Khánh Hiện, cường điệu hô lên: "Thầy" "Cô Hướng, lần trước nói với cô những lời kia là do tôi quá mạo muội." Chung Khánh Hiện vừa bất đắc dĩ xoa đầu
Nhậm Gia Hân một cách cưng chiều, vừa quay đầu nói với
Hướng Thu Vân: "Mong cô nể mặt ăn với tôi và Gia Hân một bữa đạm bạc" Hướng Thu Vân nhã nhặn từ chối: "Ngài Chung khách sáo quá.
Thân phận của cô Nhậm không tầm thường, anh nghĩ tôi như vậy cũng là chuyện thường tình.
Chuyện này anh không cần để trong lòng." "Hướng Thu Vân...!Nhậm Gia Hân kéo tay cô, nũng nịu một cách đáng thương: "Cô không ăn cơm với tôi, có phải là giận tôi hay không?".