Tàn Độc Lương Duyên

Chương 117: Mong Ngài Giang Tự Trọng






**********
Chương 117: Mong ngài Giang tự trọng.

Gần sáu giờ tối, Hướng Thu Vân gặp được Giang Minh Thắng trong phòng.

Hoặc nói đúng hơn, đối phương giống như cố tình tìm cô.

Căn phòng lớn như vậy, một mình Giang Minh Thắng ngồi trong góc.

Trong phòng không bật đèn nên rất tối, trước mặt anh ta là những chén rượu lăn lóc.

Mùi cồn nồng nặc bay khắp phòng, ngột ngạt tới mức Hướng Thu Vẫn phải nhíu mày.

Cô nhìn người đàn ông có vẻ đã say này, quay lưng định đi ra ngoài.

Cô không muốn nhìn thấy anh ta, đi đổi với đồng nghiệp khác, bảo các cô ấy tới đây cũng được.

"Tôi để cho cô đi sao?" Giang Minh Thắng loạng chà loạng choạng đứng lên, cầm bình rượu chỉ về phía cô.


Hướng Thu Vận cúi thấp đầu: "Tôi đi nhầm phòng, một hồi sẽ có người khác tới phục vụ ngài Giang" "Không đi nhầm, là tôi bảo cô tới đây!" Giang Minh Thắng ném bình rượu lên bàn, lờ đờ đi sang bên cạnh cô, tay đặt trên đỉnh đầu cô nhưng lại rụt về.

Anh ta lại quay về chỗ ngồi một lần nữa, sau đó vỗ vỗ chỗ bên cạnh, âm thanh có chút khàn khàn và kiềm nén: "Cô qua đây, ngồi xuống đây."
Hướng Thu Vân không nhúc nhích, mà lại ngẩng đầu lên nhìn anh ta và hỏi: "Xin hỏi ngài Giang cần gì?" "Tôi bảo cô ngồi đây, không nghe thấy sao?" Giang Minh Thắng to tiếng, đôi mắt màu hổ phách bởi vì uống rượu quá nhiễm mà nhiễm tơ máu.

Hướng Thu Vân vẫn đứng im như cũ, sau một hồi thì cười lạnh với anh ta một tiếng: "Nếu như ngài Giang gọi tôi đến đây để uống rượu tới điên thì xin lỗi, tôi không tiếp."
Nói xong, cô lập tức quay người đi về phía cửa.

Thấy vậy, Giang Minh Thắng nhanh chóng đứng dậy, bước vài bước về phía cô, đóng cửa phanh một cái.

Anh ta đè cô lên cửa, ánh mắt dán chặt lên người cô.

Mùi cồn nồng nặc của anh ta nhanh chóng bao phủ khắp người Hướng Thu Vân.

Cô đẩy anh ta ra nhưng không hề nhúc nhích: "Mong ngài Giang tự trọng" "Tự trọng?" Giang Minh Thắng nặn ra hai chữ, tựa như hai chữ này của cô đã đốt lên lửa giận trong lòng anh ta.

Anh ta siết chặt cằm cô, hơi thở đầy mùi cồn phả lên mặt cô: "Cô cũng trần truồng bị người khác ném ra, còn nói gì mà tự trọng với tôi?" "" Tròng mắt Hướng Thu Vân co lại, cô cắn chặt môi rồi bỗng nhiên dùng sức đẩy Giang Minh Thắng ra.

Cổ tay bị anh ta nắm đến mức tím xanh một mảng.

Cô nhíu nhíu mày và lắc cổ tay mấy lần.

Giang Minh Thắng bị cô làm cho lảo đảo ngồi xuống đất.

Anh ta chống tay lên đất, loạng choạng đứng dậy, nhìn cô một cách thất vọng và tức giận: "Những lời bọn họ nói đều là sự thật, cô đi dụ dỗ Hạ Vũ Hào sao? Đúng không?"
Anh ta từ từ bước tới trước mặt cô, hai tay siết lấy bờ vai cô rồi to tiếng hơn: "Cô trả lời cho tôi!"
Hướng Thu Vân chán ghét giọng điệu chất vấn này của anh ta.

Cô dùng sức đẩy mạnh anh ta ra rồi trả lời: "Vâng."
Cô lạnh lùng nhìn anh ta rồi hờ hững nói: "Nhưng cho dù là đúng hay không thì chẳng liên quan gì tới ngài cả." Đối với cô, hai anh em nhà họ Giang chính là cứt chó không kịp tránh, xa một chút đã ngửi thấy thối, đứng gần đụng chạm thì vừa thổi vừa buồn nôn.

Hướng Thu Vân không muốn Giang Minh Thắng tiếp tục dây dưa với mình, để tránh Tống Như hay người nhà họ Giang lại tới gán cho cô cái danh dụ dỗ Giang Minh Thắng.

Cô quay đầu bước đi nhưng lúc chạm được cánh cửa, một cánh tay trắng nõn, thon dài đã nhanh hơn cô, đóng sầm cửa lại.


Hướng Thu Vân nhướng máy, cố kìm cơn tức giận mà nói: "Ngài Giang đây là muốn...!
Lời còn chưa nói hết, cô đã bị Giang Minh Thắng ép lên tường.

Hai tay anh ta ôm lấy gương mặt cô, thở dốc hôn lấy cô.

Đôi mắt màu sáng bây giờ cũng đã nhuốm đầy dục vọng và lửa giận.

Hướng Thu Vân không đẩy anh ta ra được, chỉ cảm thấy gương mặt điển trai này giống như con ruồi khiến người ta buồn nôn.

Cô nghiêng đầu qua, anh ta thuận thế hôn lấy cổ cô.

Ướt sũng, buồn nôn giống như dòi bọ bò qua, cô hận không thể đứng dưới vòi sen tắm rửa mười, hai mươi lần.

"Giang Minh Thắng, anh đừng có quá phận!" Hướng Thu Vân cằn rằng, dùng tất cả sức bình sinh cũng chỉ cách anh ta một cánh tay, căn bản không đẩy ra nổi.

Giang Minh Thắng cúi đầu nhìn cô, trong mắt xen lẫn dục vọng không hề che giấu: "Cô dụ dỗ Hạ Vũ Hào chẳng phải muốn tiến vào giới thượng lưu lại sao? Không cần anh ta, cô dụ dỗ tôi cũng được.

Thứ anh ta có thể cho cô, tôi cũng có thể cho cô!"
Bàn tay anh ta vuốt ve ngay hông cô, nói xong lại muốn cúi đầu xuống hôn cô.

Bop!
Nụ hôn của Giang Minh Thắng còn chưa rơi xuống, Hướng Thu Vân đã tát một bạt tay lên mặt anh ta.

Thừa dịp anh ta đang sững sờ, cô không chút do dự mà nâng gối, đánh mặt vào giữa hai chân anh.

Đau, đau như vạn kiến đốt thân.

Giang Minh Thắng kẹt chặt hai chân, xoay người ôm lấy vết thương, mồ hôi trên trán không ngừng tuôn như suối.

Âm!
Cùng lúc đó, cửa phòng được mở ra, Tống Như hùng hùng hổ hổ vọt vào.

Ánh mắt cô ta rơi vào Hướng Thu Vân quần áo xộc xệnh, trong mắt dường như phun ra lửa.

"Trước khi mắng chửi người khác, cô Tống nhìn cho kỹ rốt cuộc là tôi dụ dỗ người khác, hay là có người muốn Bá Vương ngạnh thượng cùng với tôi." Trước khi Tống Như mở miệng, Hướng Thu Vân đã giành mở lời trước.


Tống Như nhìn dáng vẻ của Giang Minh Thắng đã đoán được chuyện gì xảy ra, thế nhưng vẫn nhìn Hướng Thu Vân rồi nói: "Chuyện này cần phải nói sao? Chuyện cô dụ dỗ Hạ Vũ Hào không thành, bị ném ra ngoài đã truyền khắp giới thượng lưu.

Mục tiêu đó không được, cô lại đổi mục tiêu lên người vị hôn thê của tôi" "Công phu mở mắt bịa đặt của cô Tổng thật khiến người khác bội phục." Hướng Thu Vân châm chọc một câu rồi quay lưng đi ra khỏi cửa.

Tống Như bị câu nói đó của cô chọc tức đỏ mặt nhưng không mở miệng phản bác, cũng không đuổi theo cô.

Chỉ đợi sau khi cô ra khỏi cửa thì đóng sầm cửa lại.

Hướng Thu Vân vuốt vuốt lỗ tai bị chấn động tới mức ù ù rồi nhíu mày, xoa mạnh chỗ bị Giang Minh Thắng hôn qua.

Đến tận khí lớp da như sắp bị mài đi mất thì cô mới thả tay xuống, mím chặt môi.

Cô đã cố gắng tránh khỏi giới thượng lưu nhưng vì sao không ai buông ta cho cô? "Hướng Thu Vân?" Mộng Hàm ở xa xa hô một tiếng.

Chờ đến gần, cô ta mới nhướng mày và nói một cách lưu luyến: "Tôi có chút chuyện phải xử lý.

Cô giúp tôi đem canh gà tới bệnh viện đi."
Người có thể khiến cho Mộng Hàm tự mình đưa canh không ai khác ngoài Hạ Vũ Hào.

Hướng Thu Vân xoa xoa môi, cúi đầu nói: "Xin lỗi chị
Hàm, mấy tiếng nữa tôi mới tan làm, hay là chị bảo người khác giúp chị được không" "Lười đi tìm người khác." Mộng Hàm nhét lồng cơm giữ ấm vào tay cô, duỗi lưng một cách lười biếng rồi nói: "Cô đi đi."
Lồng cơm giữ ẩm không nóng nhưng đối với Hướng Thu Vân thì nó chỉnh là củ khoai lang bỏng tay.

Tay còn lại của cô vẫn ve góc áo, lòng bàn tay sớm đã đổ một lớn mồ hôi lạnh: "Không cần chị tự đi tìm, hôm nay Viên Tư Mộng không có ca, tôi đưa canh cho cô ấy, sau đó..." "Như vậy phiền phức quá." Mộng Hàm cười cười rồi liếc mắt đưa tình với cô: "Lát nữa tôi cũng đúng lúc đi gặp quản lý Chu, tiện đường báo cho ông ta từ sáu giờ trở đi, cô sẽ đi làm việc cho tôi.

Ông ta sẽ không nói gì đâu."
Cô ta sửa sang quần áo cho Hướng Thu Vân, không cho cô cơ hội từ chối thì đã vui vẻ đi mất.

Sau khi đi một đoạn, Mộng Hàm quay người trừng mắt với Hướng Thu Vân: "Tôi trong chờ vào cô nhé!".