Tàn Độc Lương Duyên

Chương 109: Dựa Vào Cái Gì Tôi Phải Tin Lời Nói Từ Một Phía Của Cô






**********
Chương 109: Dựa vào cái gì tôi phải tin lời nói từ một phía của cô?
Trong đáy mắt mờ mịt của Giang Hân Yên mang theo tình yêu nồng đậm, cô ta tham lam nhìn anh, nhẹ giọng nói: "Em không biết cô ta nghĩ gì, nhưng em có thể đảm bảo với anh Vũ Hào đây không phải là lần đầu tiên em thấy bọn họ ở cùng nhau.

Hơn nữa, như em đã nói trước đó, em không cần phải hắt nước bẩn lên đầu người bạn tốt và anh trai của mình" “A!” Hạ Vũ Hào cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy khắp toàn thân phiền loạn, hiện tại mỗi một tế bào đều vô cùng bực bội, như bị dao chém lửa thiêu, rất khó chịu: “Dựa vào cái gì mà tôi phải tin tưởng lời nói từ một phía của cô?”
Giang Hân Yên khẽ thở dài: "Anh Vũ Hào, cho dù những gì vừa nói là do em bịa ra, vậy một màn anh vừa thấy thì giải thích thế nào?"
Cô ta cười khổ một tiếng, tự giễu nói: "Chẳng lẽ em là mụ phù thủy, có thể điều khiển Hướng Thu Vân khống chế anh trai sao?"
Đã gần tháng mười, nhiệt độ không cao, nhưng mồ hôi trên trán Hạ Vũ Hào chảy ròng ròng xuống.

Anh mở khuy măng sét rồi xắn tay áo lên, những đường gân xanh trên cánh tay đẹp đẽ của anh nổi lên, thoạt nhìn rất dữ tợn.

Giang Hân Yên chưa bao giờ thấy cảm xúc của anh bộc lộ ra ngoài nhiều như vậy, lúc này thấy anh vì chuyện của Hướng Thu Vân mà thất thổ đến cực điểm, trong lòng càng chua xót: "Em không định nói điều này, nhưng ngày mai anh sẽ đính hôn với Hướng Thu Vân rồi, em cứ luôn do dự mãi mới dám quyết định nói cho anh biết sự thật "
Cô ta thở dài thườn thượt, giữa hai lông mày là vẻ bất đắc dĩ: "Em thực sự không muốn nhìn thấy anh bị lừa gạt chẳng hay biết gì, em cũng không muốn nghe người khác nói chị em tốt của mình không biết kiềm chế, nói anh trai của em chen chân vào mối quan hệ của hai người.


Nói cho anh biết sự thật em cũng rất đau lòng.

" “Chuyện này đừng nói cho ai biết!” Hạ Vũ Hào mặt căng cứng nói, vẻ mặt thất thần bước lên xe, nhanh chóng khởi động xe rời khỏi nhà họ Giang.

Giang Hân Yên nhìn chiếc xe dần đi xa, vẻ mặt phức tạp, chua xót.

Anh Vũ Hào liên tục nói là anh không thích Hướng Thu Vân, chỉ bởi vì yêu cầu lợi ích nên mới liên hôn với nhà họ Hướng.

Nhưng biểu hiện hôm nay của anh, rõ ràng là đã rung động với Hướng Thu Vân mà lại không biết...!Vài giờ, đối với những người khác mà nói thì thật sự trôi qua rất nhanh, nhưng Hạ Vũ Hào chưa bao giờ bị dày vò như vậy.

Sau khi rời khỏi nhà họ Giang, anh vội vã đến công ty, giám đốc tài vụ đến đưa báo cáo hàng tháng cho anh, nhưng anh cái gì cũng không nghe lọt.

Thư ký mang văn kiện cần ký tên đến, có hai ba cái anh đều ký nhầm chỗ, một cái còn ký cả tên Hướng Thu Vân lên.

Hiệu suất quá thấp, anh dứt khoát rời khỏi công ty.

Trước khi lên xe, anh ném chiếc nhẫn mua hồi chiều vào thùng rác rồi lái xe rời khỏi công ty.

Chỉ là khi đến cột đèn giao thông đầu tiên, anh mới cau mày, đánh tay lái quay lại công ty.

Những người dọn vệ sinh của tập đoàn Hạ Thiên đang xử lý rác, rác trong thùng và rác trước cửa đã được đóng gói xong chuẩn bị ném lên xe.

Hạ Vũ Hào ngồi ở ghế lái, những ngón tay mảnh khảnh đẹp đã gõ nhẹ vào vô lăng.

Anh nhìn chằm chằm vào người dọn dẹp vệ sinh, đứng dậy nhưng lại ngồi xuống, lặp đi lặp lại mấy lần như vậy, chờ đến khi người dọn dẹp vệ sinh chuẩn bị lái xe rời đi anh mới nhanh chóng xuống xe, bình tĩnh gọi người dọn dẹp vệ sinh lại “Ngài là tổng giám đốc Hạ?” Mắt người dọn dẹp vệ sinh đục ngầu nhìn chằm chằm vào anh một lát, khuôn mặt già nua như vỏ cây của ông ấy nhuốm màu ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.

Hạ Vũ Hào ừ một tiếng: "Phiền ông đợi tôi một chút."
Anh cau mày, nín thở lấy túi rác trên cùng của xe, chịu đựng mùi chua và kinh tởm rồi lấy hộp quà có chiếc nhẫn trong đó ra.


“Cảm ơn.” Hạ Vũ Hào buộc chặt miệng túi rác lại rồi ném lên xe, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc và ngơ ngác của người dọn vệ sinh vội vàng quay lại xe.

Không biết thứ đồ uống bỏ đi nào đã nhỏ xuống áo vest của anh, mùi chua chua, thối rữa nhưng lại xen lẫn vị chua ngọt của đồ uống khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Hạ Vũ Hào cởi áo khoác ngoài, ném lên ghế sau xe, mở hết tất cả các cửa sổ xe ra.

Một cơn gió thoảng qua, hương thơm cỏ cây thổi bay mùi chua trong xe, nhưng lại khiến ngọn lửa khô khốc trong lòng Hạ Vũ Hào càng thêm mãnh liệt.

Anh đập mạnh tay vào vô lăng, mây đen trên gương mặt tuấn tú khiến người ta không khỏi rùng mình.

Hôm nay Giang Hân Yên để anh qua đó, tất nhiên là đã có tính toán với anh, nhưng đúng như lời cô ta nói, cô ta không phải là mụ phù thủy, cho dù quyền lực đến đâu cũng không thể khống chế được tâm tư của Hướng Thu Vân mà để cô làm những chuyện mập mờ như vậy với Giang Minh Thắng...!
Hướng Thu Vân...!Hướng Thu Vân!
Hạ Vũ Hào lạnh lùng nắm chặt hộp quà, tay đưa lên cửa sổ rồi thu lại.

Nỗi buồn bực và tức giận trong lòng không có cách nào giải toả, anh đập mạnh vào ngực mình vài cái, nghiến răng nhét hộp quà vào chiếc áo vest.

Tu tu.

Điện thoại rung lên.

Hạ Vũ Hào liếc nhìn tên người gọi, là Hướng Quân gọi tới, liền cau mày rồi trực tiếp cúp máy.

Nhưng điện thoại rung lên anh lại cúp máy, lặp lại bảy lần như vậy anh mới ấn nút nghe.

"Hạ Vũ Hào, anh có bệnh hả, tại sao không nhận điện thoại của tôi?" Hướng Quân không kiên nhẫn hỏi: "Ngày mai là sinh nhật của Thu Vân rồi đó, anh đã chuẩn bị quà chưa?" "Còn nữa, ngày mai hai người cũng đính hôn rồi, tôi đã nhờ đoàn đội sắp xếp cho hai người, tối nay qua đây luyện tập với Thu Vân một chút đi!"
Hồi lâu không nghe thấy tiếng đáp lại, Hướng Quân ở đầu bên kia ế ế mấy cái: "Hạ Vũ Hào, anh có nghe thấy ông đây nói chuyện không vậy? Nếu có thể nghe thấy thì ừm một cái!" “Tối nay không rảnh.” Hạ Vũ Hào nắm chặt điện thoại trả lời, trực tiếp cúp điện thoại, sau đó kéo số điện thoại hai anh em Hướng Quân và Hướng Thu Vân vào danh sách đen, dơ hai tay lên che mặt dựa vào trên ghế ngồi.


Hướng, Thu, Vân, ban đầu anh không nên mềm lòng đồng ý cùng cô đính hôn! Hạ Vũ Hào đã sống hai mươi hai năm, trước đây anh chưa bao giờ bị đùa giỡn như thế này.

Không phải là vì rất thích Hướng Thu Vân, mà là người phụ nữ đã quyết định đính hôn với anh rồi nhưng lại mập mờ với người đàn ông khác...!Đáy mắt anh hung ác nham hiểm, ngồi thẳng dậy, khởi động xe.

Cả đêm ngủ không ngon, buổi sáng ngày 28 tháng 9 cũng có chút thất thần, không có tâm trạng mở cuộc họp và xử lý văn kiện.

Vừa đến sáu giờ chiều, Hạ Vũ Hào khoác áo vest vào, lái xe đến nhà họ Hướng.

Trong khoảng thời gian này, nhà họ Hướng lợi dụng chuyện Hướng Thu Vân đính hôn với anh, việc kinh doanh cũng ngày càng rộng mở.

Nhưng ngày hôm qua, Hướng Thu Vân đã cho anh một bất ngờ lớn, anh không ngại ngay trong bữa tiệc sinh nhật tặng cho cô món quà hủy hôn ước giữa hai gia đình đâu!
Nhưng mà Âm!
Trước biệt thự của nhà họ Hướng, chiếc xe thể thao của Hướng Thu Vân đã đụng phải Giang Hân Yên, Máu đỏ ướt đẫm chiếc váy trắng của Giang Hân Yên, khi nó thấm xuống mặt đất, mọi thứ từ giờ phút này bắt đầu thay đổi.

Bữa tiệc sinh nhật của Hướng Thu Vân đã bị hủy bỏ.

Giang Hân Yên được đưa đến bệnh viện để cấp cứu, sau hơn hai tiếng đồng hồ cấp cứu thành công, bác sĩ cho biết chân của cô ta vẫn có thể điều trị được, vài năm nữa là cô ta có thể đi lại bình thường, nhưng không thể múa được nữa.

Trong lúc cấp cứu, Hạ Vũ Hào cũng có mặt ở đó, anh và gia đình nhà họ Giang đã nghe thấy những gì Giang Hân Yên nói trong giấc mơ: "Hướng Thu Vân, chúng ta là bạn tốt, đừng đụng tôi."
Sau đó cô ta hét lên một tiếng, tỉnh dậy.

Mẹ Giang đau lòng đến mức bật khóc, ôm cô ta vào lòng, hỏi: "Trong giấc mơ con nói Hướng Thu Vân đừng đụng con, đã xảy ra chuyện gì vậy?".