Tán Đổ Ông Chú Hơn Mình 10 Tuổi!!

Chương 44: 44: Không Thành





Không lâu sau thì Lâm Bằng cũng trả lời lại:
“À phải, anh phải chuẩn bị bài thuyết trình nhóm cho ngày mai nên thức hơi muộn”
“Anh ngủ sớm đi, ngủ muộn không tốt đâu”
“Em cũng đang thức kìa, không lo cho bản thân còn nói anh”
“Được rồi bây giờ em đi ngủ, anh nhớ ngủ sớm đi đấy!”
“Rồi, em ngủ ngon”
Băng Nghi tắt điện thoại rồi nằm dần thiếp đi.

Một cảm giác bất an dâng trào trong cô.

Sáng hôm sau, Nhiễm Nhiễm mang giày rồi đi ra cổng.

Ninh Khải và cô bắt taxi đến sân bay rồi đợi đến giờ bay.

Trong lúc đợi đến giờ bay thì hai người đến một quán nhỏ trong sân bay để ăn sáng.
“Em học ở đó tốt chứ?”
“Tốt lắm, em kết thân được với rất nhiều bạn”
“À em có thi chưa?”
Nhiễm Nhiễm gật gật đầu rồi nói:
“Em thi rồi, điểm cũng ổn”
Ninh Khải vén tóc Nhiễm Nhiễm ra sau tai rồi mỉm cười.
“Sắp tới giờ bay rồi, chúng ta đi làm thủ tục lên máy bay”
Bỗng từ xa có một vị phóng viên đi đến nắm tay Nhiễm Nhiễm.
“Cô là tiểu thư Thanh Nhã sao!? Có thể cho tôi phỏng vấn chút được không?”
“D- dạ hiện tại em đang bận…”
Nhiễm Nhiễm chưa kịp nói thêm thì người phóng viên đó mới hét lên:

“Mọi người ơi!! Tiểu thư nhà họ Khương ở đây!”
Từ đâu xuất hiện 3_4 người nữa chạy đến, các nhà báo cũng lần lượt chạy đến chụp ảnh hai người.
“Thưa tiểu thư hãy cho chúng tôi phỏng vấn một chút ạ!”
“Người với thiếu gia Nhất Thiên trong thời gian ở thành phố X đã hôn nhau chưa ạ!?”
“Hai người có thật sự có tình cảm với nhau không?!”

Hàng tá câu hỏi được đặt ra khiến Nhiễm Nhiễm không biết trả lời sao.

Ngay lúc đó, Ninh Khải nắm lấy tay cô rồi chạy thẳng về phía đường lên máy bay.

Những phóng viên thấy vậy thì chạy theo nhưng không kịp, thế là thoát được rồi.

Máy bay mà Ninh Khải chọn là loại hai ghế và có cửa để có không gian riêng.

Nhiễm Nhiễm ngồi xuống ghế rồi thở phào.
“Phù… may mà thoát được.

Cảm ơn a…-”
Nhiễm Nhiễm nhìn sang Ninh Khải thì thấy anh với vẻ mặt khó chịu.
“Heh… anh sao vậy?”
“Không sao”
“Anh bị sao nói em nghe?”
Ninh Khải thở dài rồi nói với giọng ganh tị:
“Em với Nhất Thiên nổi tiếng nhỉ? Tưởng hai người là một đôi thật không đấy”
Nhiễm Nhiễm nghe vậy thì phì cười, nắm tay anh rồi nói:
“Có phải em muốn vậy đâu, với lại em cũng đâu thích anh ấy”
Ninh Khải nâng cằm Nhiễm Nhiễm lên, nhếch miệng nói:
“Vậy em thích ai nào?”
“Đương nhiên là thích anh!”
“Còn gì nữa?”
Nhiễm Nhiễm suy nghĩ một lúc rồi hôn lên má anh, mặt đỏ ửng quay đi chỗ khác.

Ninh Khải sau khi đạt được ước nguyện thì nắm tay cô đầy thỏa mãn.
Sau khi đến thành phố X thì cả hai cũng hoàn tất thủ tục rút học bạ.

Vì lúc này cũng đã trưa nên Ninh Khải và Nhiễm Nhiễm đi vào một quán mì để ăn trưa thì vừa hay cô gặp được Uyển Đình cũng đang ngồi ăn cùng nhóm bạn.

Thấy Nhiễm Nhiễm thì Uyển Đình mừng rỡ chạy đến.
“Lưu Nhiễm lâu rồi không gặp cậu, đây là…”- Nhìn Ninh Khải.
Nhiễm Nhiễm khoát lấy tay Ninh Khải, cười nhẹ:
“Đây là người yêu tớ, Ninh Khải”
Uyển Đình nghe vậy thì bất ngờ, Nhiễm Nhiễm cũng hiểu nên vội nói:
“Chuyện tớ với Nhất Thiên thì dài dòng lắm nhưng nói chung là bọn tớ không quen nhau nữa”
“Vậy á, mà thôi trông hai người cũng hợp đôi lắm nè.

Hạnh phúc nha”
“Tớ cảm ơn”

Ninh Khải xoa đầu cô rồi nói:
“Em ở đây nói chuyện với bạn đi, anh gọi đồ ăn”
“Vâng”
Ninh Khải đi đến chỗ gọi món còn Nhiễm Nhiễm và Uyển Đình thì tiếp tục trò chuyện.
“Vậy cậu sẽ chuyển đi nơi khác sao?”
“Ừm… tớ có lẽ không quay về đây nữa”
Uyển Đình nghe vậy thì tiếc nuối nắm lấy tay cô.
“Sao lại vậy chứ, chúng ta vừa kết thân không lâu mà…”
“Có duyên chắc chắn sẽ gặp lại mà, thôi tớ về bàn với anh ấy nha.

Tạm biệt”
“T- tạm biệt”
Sau đó thì Nhiễm Nhiễm quay về bàn thì đồ ăn cũng vừa lên, trên bàn là một bát đầy đủ và một bát không hành khiến cô ngạc nhiên.
“Anh vẫn nhớ sao?”
“Phải nhớ chứ”
Đã ba tháng trôi qua mà Ninh Khải vẫn nhớ rõ khẩu vị của Nhiễm Nhiễm, cô nở nụ cười hạnh phúc rồi lại nhìn lên Ninh Khải.

Gương mặt vẫn như vậy, đôi mắt sâu hút, hàng mi cong dài, sóng mũi cao và sự dịu dàng không thay đổi mà anh dành cho cô.
“Nhìn gì anh mà dữ thế, ăn đi rồi chúng ta đến sân bay”
“Em biết rồi ~”

_Tại nhà của Vân Nhi
“Dương Gia, tớ không biết làm toán”
Vân Nhi chán nản nằm xuống bàn thì bị Dương Gia cốc đầu một cái.
“Tiểu Nhi ngốc, bài này tớ nhớ thầy Khải cho làm rồi mà?”
“Tớ không hiểu ~, hay chúng ta học văn đi!”- Mắt sáng rỡ.
Dương Gia lại cốc đầu cô thêm một cái rồi nói:
“Tiểu Nhi ngốc, hôm qua chúng ta đã ôn văn rồi, hôm nay thống nhất ôn toán rồi mà”- Chăm chú giải bài.
“Tớ không ngốc, có cậu ý…”- Vừa nói vừa xoa xoa chỗ bị cốc.
Ánh hoàng hôn của buổi chiều tà hắt vào phòng qua khung cửa sổ, trong căn phòng có bóng của hai người đang im lặng và chăm chú làm bài, tiếng đồng hồ cứ phát ra tiếng ‘cạch cạch’ đều đặn, họ đã ngồi trên bàn học suốt ba giờ đồng hồ mà không nghỉ ngơi.

Dương Gia suy nghĩ hồi lâu thì bỗng ngưng bút, cất giọng:
“T- Tiểu Nhi…”

Vân Nhi nghe thì quay sang nhìn cậu.
“Sao thế?”
“Thật ra thì tớ muốn nói điều này lâu lắm rồi…”
Vân Nhi thấy vẻ mặt của Dương Gia có chút xấu hổ thì cũng dừng viết lại, nghiêng đầu chờ cậu nói tiếp:
“C- cậu có nhớ lúc trước chúng ta đã hứa gì không?”
Cô nghe vậy thì trầm ngâm suy nghĩ, một lúc sau thì gật đầu.
“Nếu một trong hai chúng ta thích ai thì nói cho người còn lại á hả?”
“Ừ- ừm…”
Vân Nhi nghe vậy thì ngạc nhiên lẫn hồi hộp.
“Cậu… có người thích rồi hả?”
“Tớ…”
Không khí đang vô cùng căng thẳng thì giọng của mẹ cô vọng lên từ dưới bếp:
“Vân Nhi! Con giúp mẹ đi mua ít đồ cho bữa tối được không!?”
Bầu không khí vì vậy mà trùn xuống, Vân Nhi ngại ngùng đứng lên.
“Ch- chúng ta đi thôi…”
“Ừm… được”- Mặt đỏ bừng.
Cả hai bước đi dưới ánh chiều đỏ rực, Vân Nhi cầm giấy ghi chú rồi gật đầu hài lòng.
“Mua đủ hết rồi, bây giờ chúng ta về thôi”
“Tớ… tớ đưa cậu về”
Hai người im lặng từ lúc đó đến lúc về đến trước nhà Vân Nhi.
“Vậy tớ về nhé…? T- tạm biệt”- Rời đi.
“Khoan…”

Không gian im lặng bao trùm lấy khu phố, Vân Nhi nhìn lên bầu trời, nhìn theo đàn én đang bay đi mà lòng nặng trĩu, cô thở dài rồi cay đắng nói:
“Cậu ấy… có người thích rồi…”