Tán Đổ Ông Chú Hơn Mình 10 Tuổi!!

Chương 37: 37: Vô Tình





Kì nghỉ đông đã đến, các học sinh tạm biệt nhau rồi ùa ra về.

Nhiễm Nhiễm đi vào xe của Nhất Thiên.

Trên đường về thì cô quay sang hỏi anh:
“Nhất Thiên, chúng ta có thể đi đâu đó chơi trong kì nghỉ này được không?”
“Em muốn đi đâu đó sao?”- Nhất Thiên nhìn Nhiễm Nhiễm.
“Vâng”- Gật đầu.
Nhất Thiên xoa đầu cô rồi nói:
“Được, anh sẽ đưa em đến một thành phố rất đẹp”
Nghe vậy thì mắt Nhiễm Nhiễm sáng bừng lên, hào hứng hỏi anh:
“Thật sao!? Đó là đâu thế?”
Nhất Thiên bỗng cười bí hiểm rồi lẩm bẩm:
“Một nơi đã chôn giấu tất cả sự thật về em, bé con”
Không để Nhiễm Nhiễm phải chờ lâu.

Ngay ngày hôm sau cả hai liền lái xe đến thành phố Bắc Kinh, Nhất Thiên đưa cô vào một ngôi biệt thự sang trọng nằm ở trung tâm thành phố với mảnh sân vườn rộng lớn, hồ bơi ở sân sau và cả vườn hoa có đủ các loài hoa cô yêu thích và những loại hoa quý hiếm.
“T- tuyệt quá, em không biết anh có nhà ở đây luôn á!”- Nhiễm Nhiễm kinh ngạc.
“Đi mệt rồi, ta vào nhà nghỉ nào”- Nắm tay Nhiễm Nhiễm.

Chiều đó, Ninh Khải đang từ trường trở về.


Anh vừa hoàn thành xong việc chấm bài kiểm tra, uể oải lái xe về.

Đang đợi đèn đỏ thì có một chiếc xe ô tô dừng kế bên anh, Ninh Khải mở to mắt ra khi nhìn chỗ ghế phụ là hình ảnh cô gái anh đã quá đỗi quen thuộc.
“Th- Thanh Nhã?”- Ngạc nhiên.
Nhưng ý nghĩ đó đã lập tức bị vùi đi khi nghe giọng nam trong xe vang lên.
“Nhiễm Nhiễm, lát anh đưa em đi ăn gì nhé?”
“Vâng!”
Chuyển đèn xanh, chiếc xe ô tô đó vút đi rồi nhanh chóng biến mất.

Ninh Khải mang theo sự hoang mang đó về nhà.

Tắm xong, anh nhìn lên gương hồi lâu rồi lắc đầu.
“Không không, không thể là Thanh Nhã được.

Cô gái đó tên là Nhiễm Nhiễm mà…?”
Ninh Khải đến bàn làm việc cầm lấy bức ảnh của Nhiễm Nhiễm lúc tổng kết lớp 11.

Lòng có chút đau nhói khi nhìn nụ cười rạng rỡ tựa ban mai của cô.
“Nhưng quả thật mái tóc đó, dáng người đó… cả giọng nói đều rất giống em ấy”
Đang chìm trong những dòng suy nghĩ thì có tiếng tin nhắn vang lên khiến Ninh Khải giật mình.
“Phi Yến?”
Ninh Khải bấm xem thì nội dung tin nhắn chỉ đơn giản là muốn rủ anh ra ngoài ăn tối.

Ninh Khải có ý muốn từ chối nhưng Phi Yến kiên quyết quá nên thôi anh cũng đành đi ăn cùng cô.
Tám giờ ba mươi, Ninh Khải đang cùng Phi Yến ngồi nói chuyện sau khi ăn xong thì có hai người bước vào.
“Thanh Nhã!?”- Ninh Khải kinh ngạc.
Phi Yến nghe vậy thì khó hiểu, nhìn sang hướng mà anh nhìn.

Trong mắt cô thì đó chỉ là một cặp đôi đi ăn ở đây thôi nên cũng nhìn lại Ninh Khải một cách kì lạ.
“Thầy, có chuyện gì sao?”
Ninh Khải mới nhận ra sự kì lạ của mình nên vội giải thích:
“À không có gì đâu, thầy nhận nhầm người”
Từ lúc đó, Ninh Khải cứ nhìn chằm chằm về phía của Nhiễm Nhiễm và Nhất Thiên khiến cô lo lắng hỏi:
“Nhất Thiên, cái chú kia làm gì nhìn chúng ta mãi thế?”
Nhất Thiên xoa nhẹ bàn tay cô, hôn nhẹ lên má Nhiễm Nhiễm.
“Không có gì đâu, chắc tại Nhiễm Nhiễm của anh xinh đẹp quá thôi”
Ninh Khải như không tin vào mắt mình, anh vội lấy điện thoại chụp hình Nhiễm Nhiễm rồi gửi cho Vân Nhi kèm dòng tin nhắn:

“Đây có phải Thanh Nhã không?”
Vân Nhi vẫn đang tìm kiếm thông tin, thấy bức ảnh thì nước mắt bỗng tuôn không ngừng liền gọi cho Ninh Khải.

Anh cũng biết nên vào phòng vệ sinh nghe máy.

Bên kia đầu dây là giọng thút thít vì vui sướng của Vân Nhi.
“Thầy gặp cậu ấy ở đâu vậy?
“Quán ăn gần cầu Bắc Kinh”
“V- vậy chúng ta có thể gặp lại cậu ấy đúng không?”
“Thầy cũng không chắc nữa…”- Ninh Khải nhỏ giọng.
Vân Nhi nghe vậy thì khó hiểu.
“Ý thầy là sao ạ?”
“Hôm qua có gặp em ấy nhưng em ấy không phải tên là Thanh Nhã”
“S- sao chứ!?”
“Em ấy tên là Nhiễm Nhiễm, đi cùng một người con trai trông khá quen nhưng thầy không nhớ ra”
“Được rồi, việc này em sẽ điều tra thêm”
Kết thúc cuộc gọi, Ninh Khải quay lại bàn ăn thì thấy bàn của Nhiễm Nhiễm và Nhất Thiên đã trống, có lẽ là về trước rồi.

Sau đó thì Ninh Khải cũng đưa Phi Yến về nhà cô rồi lái xe về nghỉ ngơi.

Tạm gác những điều kì quái hôm nay và chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, Vân Nhi và Ninh Khải có hẹn gặp nhau ở một bờ hồ để nói chuyện về Nhiễm Nhiễm.

Vân Nhi nhìn Ninh Khải với khuôn mặt có vẻ nghiêm trọng.
“Theo như em điều tra được, cái người con trai mà thầy nhắc đến chính là Nhất Thiên”
“Cái gì!? Nhưng trông cậu ta rất khác mà”- Bất ngờ.
“Có thể anh ta đã thay đổi diện mạo một chút để quay trở về đây thì chúng ta khó nhận ra hơn”
“Vậy cậu ta chính xác đã bắt cóc Thanh Nhã, tạo hiện trường giả rồi đổi tên Thanh Nhã!?”

Vân Nhi gật đầu xác nhận lời Ninh Khải vừa nói, cô đăm chiêu nhìn xuống mặt nước được những cơn gió thổi nhẹ lay động.

Ánh nắng dịu của sáng sớm ấm áp chiếu rọi xuống mọi nơi.

Bỗng có một giọng nói cất lên từ phía sau Vân Nhi.
“Bạn ơi… bạn biết chỗ nào bán sữa chuối không…?”
Ninh Khải lẫn Vân Nhi xoay người lại thì sửng sờ.

Trước mắt hai người chính là “Thanh Nhã”! Cô mặt một chiếc áo croptop cùng quần ống rộng, vẻ mặt ái ngại nhìn hai người.

Ninh Khải vốn định nói gì đó nhưng Vân Nhi liền ngắt ngang.
“À biết chứ! Tớ dẫn cậu đi nhé”- Cười tươi.
Vân Nhi ra hiệu cho Ninh Khải đợi cô ở đây, Ninh Khải chỉ đành im lặng nhìn theo bóng dáng hai người đi mất.

Vân Nhi và Nhiễm Nhiễm đi đến một siêu thị nhỏ để mua sữa chuối.
“À, thì ra Nhiễm Nhiễm từ thành phố khác đến sao”
Nhiễm Nhiễm gật đầu, cắm ống hút vào hộp sữa rồi nói:
“Người yêu của tớ bảo tớ sẽ ở đây trong suốt kì nghỉ đông!”
Vân Nhi nghe vậy thì liền cố gặng hỏi thêm.
“Nè Nhiễm Nhiễm, người yêu cậu là ai?”