Tán Đổ Ông Chú Hơn Mình 10 Tuổi!!

Chương 20: 20: May Mắn





Hôm sau,Tĩnh Dương tới trước nhà cô,bác Khương cười hài lòng nói với Thanh Nhã:
"Cứ giữ mối thân thiết như thế nhé con gái"
"Vâng! -"
Nói rồi cô đi ra xe của anh.

"Cô có vẻ muốn phản đối cuộc hôn sự này nhỉ?"-Tĩnh Dương nói.

"Phải,tôi có người thích rồi"-Thanh Nhã đáp.

Nói xong thì cả 2 đều im lặng.

Đến trường,Thanh Nhã cúi đầu cảm ơn anh rồi đi vào trường.

Nhất Thiên liền chạy tới:
"Hello em!"
"Chào anh"-Thanh Nhã mỉm cười.

"À thì anh có 2 vé xem phim á,em có thể đi cùng anh không?"-Nhất Thiên ngập ngừng.

"Xem phim sao?Được,em sẽ đi cùng anh"
Sau đó thì cả 2 nói chuyện với nhau đến khi vào lớp.

Tan học,Nhất Thiên ra nhà xe cùng Thanh Nhã.

"Vậy tí anh sang đón em nhé?"
"Thế có phiền anh quá không?"-Thanh Nhã hỏi.

Nhất Thiên cười xòa.

"Phiền gì mà phiền chứ!Tí anh sang đón em"
Sau khi về đến nhà,Thanh Nhã chọn cho mình 1 chiếc đầm trễ vai màu xanh dương nhạt,giữa ngực là phần vải lưới trắng xinh xắn.

Mang một đôi giày Lo lita cùng vớ dài trắng,xõa mái tóc đen nhánh rồi kẹp đằng sau là 1 chiếc nơ đỏ xinh.

Hôm nay bố mẹ cô đã đi công tác ở Ý nên cô có thể ra ngoài nhiều hơn.


Thanh Nhã bước ra cổng.

"Em trông dễ thương lắm!"
Thanh Nhã mỉm cười,cảm ơn Nhất Thiên rồi lên xe anh đến rạp phim.

Hai người xem một bộ phim tình cảm cảm động.

Xem nửa phim,Thanh Nhã quay sang hỏi anh:
"Phim buồn quá anh nhỉ?"
"Ừm,buồn nhưng nó rất hay ha!"
Thanh Nhã gật đầu cười nhẹ rồi tiếp tục xem phim.

Nhất Thiên thầm nghĩ:
"Giống như tình cảm anh dành cho em vậy"
Bàn tay to lớn của Nhất Thiên khẽ nắm hờ tay của Thanh Nhã nhưng cô không nhận ra.

Cả hai cứ thế xem hết bộ phim.

Rời khỏi rạp mà Thanh Nhã vẫn phải lau nước mắt còn đọng trên mi.

Nhất Thiên phì cười.

"Như thế mà em đã khóc rồi sao?"
"Nhưng mà chuyện tình của họ buồn thật mà"
"Được rồi được rồi,bây giờ anh dẫn em đi ăn gì nha"
Cô vui vẻ đồng ý,đến quán ăn.

Thanh Nhã nhận ra mình đang ngồi trước bàn của Ninh Khải và Băng Nghi.

"S-sao mình đi đâu cũng gặp thầy ấy vậy! ?!"‐Thanh Nhã nghĩ thầm.

"Thanh Nhã!"- Nhất Thiên khẽ vỗ vai cô.

"V-vâng!?"
"Em có sao không?"
Thanh Nhã lắc đầu cười nhẹ.

Bỗng có tin nhắn từ Tĩnh Dương gửi đến.

"Ngày mai cô rảnh không,ba tôi bảo ngày mai chúng ta hẹn nhau nói chuyện"
"Mấy giờ?"
"6h tối ngày mai,tôi qua rước cô"
"Được"
Đoạn tin nhắn kết thúc.

Thanh Nhã liếc sang bàn Ninh Khải thì thấy anh đang nhìn cô chằm chằm.

"Sao anh thấy thầy Ninh Khải cứ nhìn bọn mình thế?"
Thanh Nhã cười trừ,đổ mồ hôi lạnh.

Chiều,Thanh Nhã đang làm bài tập thì Ninh Khải nhắn tin cho cô.

"Em đang làm gì đấy?"
"Em đang làm bài tập"
Bên kia im lặng 1 lúc rồi nhắn tiếp.

"Nhất Thiên có vẻ thân với em nhỉ?"
Thanh Nhã thấy thế thì có chút vui vẻ.

"Bình thường mà!"
Ninh Khải xem xong thì mệt mỏi tắt điện thoại.

Chính anh cũng phải thừa nhận mình thích Thanh Nhã mất rồi nhưng vẫn có 1 chút khó chịu trong lòng.


Tối hôm sau,Thanh Nhã được Tĩnh Dương đưa đến một nhà hàng sang trọng.

Cả hai vừa ăn uống vừa nói chuyện.

"Vậy,cô nghĩ sao về chuyện hôn ước?"
Nói tới đây,Thanh Nhã khựng lại 1 chút,trầm ngâm suy nghĩ.

"Tôi phản đối"-Thanh Nhã điềm tĩnh đáp.

Tĩnh Dương nghe thế thì cười nhẹ,nói:
"Được,tôi cũng không thích sự gò bó hay cưỡng ép.

Tôi sẽ nói với ba và nói chuyện lại với bác Khương"
Thanh Nhã nghe vậy thì mặt giãn ra một chút.

Quả thật trong giới nhà giàu cái gì cũng phức tạp!
Tĩnh Dương đưa cô về nhà.

"Cảm ơn anh vì hôm nay và cũng cảm ơn vì anh đã hiểu cho tôi"
"Không có gì,hi vọng chúng ta vẫn sẽ làm bạn!"
Nói rồi Tĩnh Dương cũng lái xe rời đi,Thanh Nhã bước vào trong nhà.

"May thật!Cứ tưởng là phải sống với cậu ta chứ"
Sau đó,Thanh Nhã liền vào phòng nhắn tin cho Ninh Khải.

"Thầy ơi"
Không lâu sau,Ninh Khải đã trả lời lại.

"Sao đấy?"
"Em hủy được hôn ước rồi ạ"
Nghe đến đây,Ninh Khải trong lòng có chút vui mừng.

"Ừm,thế thì tốt rồi"
Thấy thế,Thanh Nhã nghĩ thầm:
"Gì mà vô tâm vậy chứ!"
Thanh Nhã và Ninh Khải cũng chúc nhau ngủ ngon rồi cả 2 đi ngủ.

Hôm sau,Thanh Nhã líu lo bước tới trường.

"Cậu làm gì mà vui vẻ thế Nhã Nhã?"-Vân Nhi hỏi.

"Tớ hủy được hôn ước với cái cậu kia rồi!"
Đang nói chuyện thì có 1 bàn tay to lớn xoa đầu cô.


"Sắp vào lớp rồi,còn không mau đi nhanh?"
Thấy Ninh Khải,Vân Nhi liền đi nhanh về lớp.

"Về lớp mau đi,giáo viên mà vào trước là bị ghi vào sổ đầu bài đấy!"
"Em biết rồi mà"
Nói xong,Thanh Nhã liền chạy lên lầu để bắt đầu tiết học.

Ngồi học mà lòng Thanh Nhã cứ vui vẻ không thôi.

Bỗng Ninh Khải từ lớp kế bên đi tới.

“Làm phiền cô quá,cho tôi gặp trò Thanh Nhã!”-Ninh Khải nghiêm túc nói.

Nghe thế,Thanh Nhã lập tức ngẩn mặt lên.

Cô đang giảng nghe thế thì cũng vui vẻ đáp :
“Được được,Thanh Nhã!Em ra gặp thầy ấy đi!”-Đưa mắt nhìn Thanh Nhã.

“D-dạ…”
Thanh Nhã cũng ra khỏi lớp cùng với Ninh Khải.

“Bố em cần em về gấp.

”-Ninh Khải nói.

“C-chuyện gì thế ạ…?!”
“Thầy cũng không rõ,có gì thầy sẽ xin cô cho em về sớm.

Em mau về nhanh đi!”
Thấy Ninh Khải cứ giục nên cô cũng đành nghe theo.

Về đến nhà,Thanh Nhã đẩy nhẹ cửa phòng khách.

“C-con về rồi…-“