Trịnh Thế Bân ngồi quỳ lên giường, một tay tóm cằm Hồ Loạn ngửa lên, hung hăng mà giày vò môi cậu, khiến cậu không thể hô hấp như bình thường.
Hồ Loạn bị anh hôn đến mềm nhũn cả người.
“A!” Hô hấp đều bị đoạt mất, mặt đỏ bừng hết cả lên, hai tay chống trước ngực Trịnh Thế Bân, miệng phát ra tiếng nức nở.
Thấy cậu như sắp tắt thở đến nơi, Trịnh Thế Bân cuối cùng cũng chịu buông Hồ Loạn ra. Một chân anh để vào giữa hai chân Hồ Loạn, động tác mờ ám, tay sờ từ bắp đùi chậm rãi hướng lên trên, đụng đến thứ đang nóng bừng của cậu.
Ở chung lâu ngày, cũng từng làm vài lần nên Trịnh Thế Bân hiểu rất rõ cơ thể cậu, anh rất thưởng thức bộ dạng thở phì phò, chỉ hận không thể hít hết tất cả không khí vào của cậu. Ghé lại sát mặt Hồ Loạn, anh nói, “Anh một chút cũng không hề cảm nhận được là em muốn chia tay với anh, cũng không tin chia tay rồi em sẽ không sao cả.” Chí ít thì thân thể cậu không không có ý đó.
Da mặt Hồ Loạn như bị bỏng, nóng đến lạ thường. Trịnh Thế Bân đưa tay lên vuốt vuốt tóc cậu, “Mặt nóng thế này không phải là chuyện bình thường đâu, tối nay anh định bàn với em phải làm gì với da mặt của em bây giờ. Nhưng em lại cứ suy nghĩ ở đâu đâu ấy, có muốn bị đánh đòn không hử?”
“Em nói xem, em vì anh mà làm nhiều như thế, tất cả cũng chỉ vì muốn được gần anh hơn. Chưa có fan nào lại làm được tới mức này đâu. Biết chuyện anh vui còn chưa hết, lấy đâu ra mà tức giận.”
“…” Hồ Loạn muốn bùng nổ, có thể nói chuyện tử tế mà không đè lên người cậu có được không hả? Còn nữa, cái chân kia cũng đừng cọ lên tiểu huynh đệ của cậu nữa.
“Anh cũng không biết phải như thế nào với Trương Thục nữa.” Trịnh Thế bân có chút ủy khuất, vừa hôn môi cậu vừa nói, “Chuyện của người lớn thì để họ tự giải quyết đi. Chuyện em muốn nói em cũng đã nói hết rồi, muốn làm cũng làm xong hết rồi. Sau này người em sống cùng cả đời cũng không phải là bà ấy.”
“Ừm.” Nói cũng đúng, đạo lý này cậu đều hiểu. Hồ Loạn dụi mắt, không kìm được liếm liếm môi mình, sau đó ngửa đầu cười với Trịnh Thế Bân, tay vòng lên cổ anh, chủ động hôn anh.
Trịnh Thế Bân nheo mắt lại, tay vón vào trong quần sịp của cậu. Hồ Loạn cũng học theo anh, đưa tay run run bóp lại thứ đó của đối phương, bỗng nghe được tiếng rên của anh.
Trịnh Thế Bân cắn môi cậu, “Em muốn những ngày hạnh phúc sau này của anh không còn nữa có phải không hả?”
Hồ Loạn nuốt nước miếng, thứ trong tay càng lúc càng to ra, nhỏ giọng than thở, “Em trông anh cũng đâu có sợ đến thế?”
Trịnh Thế Bân cười khẽ, lại áp người xuống thân cậu, giọng nói nồng đượm mùi tình dục, “Nhưng ‘nó’ sợ.”
Anh cầm tay Hồ Loạn làm động tác lên xuống khiến Hồ Loạn hốt hoảng. Nhưng anh vẫn không cho cậu rút tay ra, tay kia cũng thuận tiện an ủi cho tiểu huynh đệ của cậu.
“Ưm…” Hồ Loạn ngẩng đầu lên, dùng sức ôm lấy cổ Trịnh Thế Bân. Tới giai đoạn cuối cùng lại bị anh giữ không cho bắn, cả người cậu vặn vẹo khó chịu. Cậu mở to mắt mơ hồ nhìn anh, dịch dịch cái mông đang bị ngón tay anh chọc vào. Hồ Loạn cắn răng nói, “Buông ra.”
Trịnh Thế Bân bày vẻ mặt phụng phịu, “Còn chia tay nữa không?”
Hô hấp Hồ Loạn như dừng lại, cậu sắp bị tra tấn đến ngất xỉu rồi. Cậu đánh bốp lên vai anh một cái, “Đó là em nói bừa thôi.”
Nói xong cậu mềm nhũn người ghé lên vai anh thở dốc.
Trịnh Thế Bân vẫn chưa chịu tha, anh xoay người cậu nằm úp sấp xuống, hôn lên lưng cậu, “Nói em thích anh.”
Sau lưng truyền đến cảm giác tê dại, Hồ Loạn nỉ non, “Em thích anh.”
Thứ cực nóng gì đó đảo quanh phía bên ngoài mông cậu, sau đó tiến thẳng vào trong. Hồ Loạn che miệng lại nhưng lại bị anh gạt tay ra, sau đó môi bị đoạt lấy.
Đêm nay Trịnh Thế Bân hình như cực kỳ…mãnh liệt.
Ý thức của cậu lúc bị va chạm rất mơ hồ. Cả người cậu quá nóng, nóng đến toàn thân đổ cả mồ hôi, cậu ôm chặt anh, “Ưm…Ưm…” Hồ Loạn đỏ mắt lên, không nhịn được phát ra tiếng than nhẹ, tay run run bám lấy người Trịnh Thế Bân. Toàn bộ gánh nặng trong lòng cậu lúc này đã tiêu tan sạch. “Em…Hộc…Em thích anh…”
Mồ hôi hai người quyện vào nhau…Trịnh Thế Bân rướn lên cắn tai cậu, động tác dưới thân càng trở nên mãnh liệt. Tiếng “ba ba” vang ở trong phòng kích thích màng tai. Nhưng giọng anh vẫn rất bình tĩnh, “Nói lại lần nữa.”
Tay vỗ mạnh vào mông cậu một cái, dùng sức để hai người lên đỉnh.
Hô hấp của Hồ Loạn càng lúc càng dồn dập. Cậu không nhớ rõ mình đã lặp lại câu đó bao nhiêu lần, chỉ nhớ được rằng mình đã nói nhiều đến nỗi khản cả giọng.
—–
Trịnh Thế Bân ôm Hồ Loạn, lấy tay chỉnh mái tóc đã thấm đẫm mồ hôi của cậu, sau đó hai người lại như cầm thú mà làm thêm hết lần này đến lần khác, từ phòng tắm lại lôi nhau lên giường, cho đến khi Hồ Loạn không khóc nổi nữa anh mới chịu buông tha cho cậu. Hồ Loạn bình thường bận diễn, ít rèn luyện thân thể, chỉ cần làm một, hai lần thôi là cậu đã không chịu nổi nữa rồi.
Trong giới, độ tuổi của Hồ Loạn cũng được coi là độ tuổi căng tràn sức sống, nhưng dáng vẻ của cậu lại khá là ôn hòa. Trịnh Thế Bân day day huyệt thái dương giúp cậu. Hồ Loạn đánh lên ngực anh, miệng kêu, “Đồ cầm thú, không biết xấu hổ.”
Trịnh Thế Bân kéo tay cậu đến miệng mình, còn cười cười, ngắm cậu một lúc rồi tắt đèn đi ngủ.
Cả một đêm lăn lộn, trong phòng cực kỳ bừa bộn.
Vừa tỉnh dậy liền lập tức cảm nhận được cơn đau ở thắt lưng, tay cậu chạm phải cánh tay đang ôm người mình. Hồ Loạn quay đầu lại, hừ mũi bảo, “Dậy đi.”
Trịnh Thế Bân cự tuyệt, “Ngủ tiếp cơ.”
Cuộc ‘đại chiến” kéo dài đến rạng sáng, không ngủ đủ 10 tiếng thì thật có lỗi với sự cần cù của mình tối qua.
Hồ Loạn lại hừ một lần nữa, nhưng lần này không giãy ra nữa, “Em tỉnh rồi nhưng không muốn dậy. Thắt lưng đau quá.”
“Hửm?” Trịnh Thế Bân rốt cuộc cũng mở mắt nhìn vào ót Hồ Loạn, tay chậm rãi xoa nhẹ lên lưng cậu.
“Anh còn nhớ cái đêm mà em bị Chu Gia Thành bỏ thuốc không?”
“Vẫn nhớ.” Nhớ tới đêm đó lại thấy buồn cười.
Hồ Loạn nhìn anh, “Đêm đó rốt cuộc em đã nói cái gì?”
“Em đoán xem.” Trịnh Thế Bân cong khóe miệng.
Hồ Loạn vê vê đầu ngón tay, tỏ ý không muốn nói.
“Đêm đó em chỉ ôm anh rồi nói là ‘Nhìn anh đẹp trai hơn trên phim nhiều’, sau đó lúc anh bế em lên giường em cũng không chịu buông tay. Anh giúp em cởi quần áo, em lại cứ cọ vào người anh, cọ tới cọ lui, bộ dạng rất buồn cười.”
Nhìn vẻ mặt như muốn tự sát của Hồ Loạn khi nghe mình nói xong, ý cười trong mắt Trịnh Thế Bân lại càng đậm hơn. Rõ ràng lúc bình thường thì trông rất chững chạc, nhưng lên giường rồi thì lại như biến thành người khác, muốn có bao nhiêu láu cá liền có bấy nhiêu láu cá.
Lại nhớ tới chuyện đêm qua, trong lòng Trịnh Thế Bân thầm cảm thán, thật nhớ cảm giác triền miên đó quá.
Hai người cứ thế nằm trên giường nói chuyện, không có ý định rời giường.
Cuối cùng Trịnh Thế Bân không có cách nào khắc chế được cái bụng đói của mình. Anh để Hồ Loạn đã mệt lử tiếp tục nằm nghỉ ngơi, bưng bê cơm nước tới tận giường, còn bón cho cậu ăn. Hồ Loạn tuy thụ sủng kinh nhược nhưng cũng vẫn rất hưởng thụ. Thật muốn chụp ảnh đăng lên để cho mọi người biết thế nào mới gọi là người đàn ông của gia đình. Chỉ tiếc là cậu không thể làm thế.
“Em muốn đi diễn quá.” Trịnh Thế Bân đang lau tay cho cậu, đột nhiên nghe Hồ Loạn trầm mặc nói một câu.
“Chờ chuyện này qua đi sẽ không sao nữa rồi.” Vốn cũng không phải chuyện gì to tát. Danh tiếng của Hồ Loạn chưa tới mức quá lớn, hơn nữa từ khi cậu come out đến giờ cũng chưa từng gặp phải chuyện gì xấu cả, cùng lắm cũng chỉ bị đám anti fan chửi sau lưng mà thôi.
Nghĩ vậy, sắc mặt Trịnh Thế Bân trầm ngâm nghĩ biện pháp. Anh bảo, “Anh có mấy kịch bản, anh cũng không muốn diễn mấy bộ đấy lắm.”
“Em không cần.” Hồ Loạn rút tay về gối dưới đầu. “Em không phải là tiểu bạch kiểm chỉ biết dựa hơi anh mà sống. Tuy hiện tại em không có nhiều kịch bản lắm, nhưng không đến mức một cái cũng không có.”
“Ừm, vậy nghe lời em.” Trịnh Thế Bân đành chịu. Anh xoa bóp tay cho cậu, “Nghe lời em hết. Giờ anh ra ngoài có tí việc nhé.”
“Mấy ngày nay em cũng không thấy anh đi diễn.” Hồ Loạn bất chợt nhớ ra, mấy ngày nay không thấy Trịnh Thế Bân đi làm.
“Quay phim quan trọng hơn hay vợ quan trọng hơn?” Trịnh Thế Bân chỉ bỏ lại cho cậu một câu hỏi đầy thâm ý.
Hồ Loạn xấu hổ chui vào chăn, trong lòng không ngừng nói: Cái gì cũng chưa nghe thấy, cái gì cũng chưa nghe thấy.
Trịnh Thế Bân đóng cửa phòng ngủ, đi vào phòng khách. Lôi notebook ra mở đĩa CD mà hôm qua Chu Gia Thành đưa cho mình. Vừa mới mở lên xem mà anh đã phải ho đến nỗi sặc cả cafe.
Chu Gia Thành mới bao nhiêu tuổi chứ? Còn trẻ mà khẩu vị đã nặng như thế này rồi?
Ảnh chụp đủ mọi góc độ, đủ mọi kiểu chơi, chụp ngực rõ ngực, chụp chân cẳng rõ chân cẳng.
Mới chỉ xem ảnh thôi đã thế này rồi, Trịnh Thế Bân cũng không dám mở video ra xem. Thực ra xem video này cũng không ảnh hưởng gì đến anh cả, đối với gay mà nói xem cái này rất vô vị.
Trịnh Thế Bân đi pha cốc cafe khác, ngồi xuống ghế, nghĩ tới Nhị thiếu nhà Chu gia. Anh đắn đo một chút, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Chu thiếu, “Tôi muốn đăng mấy cái này lên mạng, nhưng sẽ liên lụy tới cậu đấy.”
Dù gì thanh danh của Chu Gia Thành cũng chẳng được tốt, gã không để ý chuyện này, mất kiên nhẫn bảo, “Để ý tôi làm gì, cứ đăng lên đi.”
“Được.”
Đánh dấu được một tấm ảnh và một video có góc sáng nhất, Trịnh Thế Bân gọi cho người đại diện của Tô Vi, lạnh giọng bảo, “Bảo Tô Vi nghe điện thoại.”
Bên kia có vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền bình tĩnh đáp, “Cô ấy đang nghỉ ngơi. Anh là ai?”
“Trịnh Thế Bân.”
Vương Văn trầm ngâm, tìm Tô Vi?
“Anh có chuyện gì không, tôi có thể chuyển lời giúp anh.”
“Bảo cô ta, Trịnh gia và Chu gia có quan hệ làm ăn. Chu Gia Thành là em trai tôi, mấy hôm trước cậu ấy có để quên một vài thứ ở chỗ tôi.” Chỉ cần nói ý thế là được, Trịnh Thế Bân biết Tô Vi sẽ hiểu lời của anh.
Chỉ chốc lát sau, điện thoại vang lên. Trịnh Thế Bân ấn nút nghe.
“Anh Trịnh.” Một giọng nói ngọt ngào vang lên, thật đúng là xứng với cái vẻ ngoài kia.
“Ừ.”
“Nghe nói Chu thiếu để quên đồ ở nhà anh. Không biết tại sao anh lại gọi tìm em?” Đã lâu rồi Chu Gia Thành không đến tìm cô nữa, chính cô cũng đã tìm được một kim chủ mới cho mình rồi.
“Tôi mở đồ của cậu ta ra xem, thấy toàn là ảnh chụp với video thôi.” Không muốn nhiều lời với đối phương, Trịnh Thế Bân trực tiếp nói thẳng.
Tô Vi trợn tròn mắt, tay che loa điện thoại, mắt nhìn quanh. Xác định không có ai ở đây mới thấp giọng nói, “Anh muốn thế nào?”
Đổi giọng nhanh phết nhỉ?
Trịnh Thế Bân cười giễu một tiếng, “Tôi biết người tung ảnh hại Hồ Loạn chính là cô. Tôi cho cô hai lựa chọn. Một, tôi sẽ đưa đống ảnh ọt video này cho đám phóng viên. Hai, cô chủ động đứng ra thừa nhận chuyện mình đã làm, sau đó nói rõ chân tướng. Xong xuôi tôi sẽ hủy hết mấy thứ tôi đang giữ trong tay đi.”
Tô Vi nhất thời không nói gì. Bảo mình thừa nhận? Vậy không phải là tự tìm đường chết cho mình sao?
“Không phải tôi làm.”
Trịnh Thế Bân không thích nói chuyện với loại người như Tô Vi, ngẫm lại thì đúng là chỉ có Hồ Loạn là tốt nhất, dù cậu có làm gì thì cũng vẫn là người tốt, “Tôi cho cô chút ít thời gian suy nghĩ, không cần vội. Nghĩ xong rồi thì gọi điện hoặc nhắn tin cho tôi. Cô quyết định thế nào thì tùy, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi.”
“Hồ Loạn không phải cũng chỉ là bán mông cho anh đấy thôi sao?! Có đáng để anh làm thế không?” Giọng Tô Vi trở nên sắc nhọn. Hồ Loạn vốn dĩ là gay, cô nói ra thì có gì là sai nào? Cho dù cô không nói thì người khác thấy ngứa mắt cũng sẽ nói ra chuyện này mà thôi. Lúc trước mập ú là thế, sau lại giảm cân thành công, trở thành minh tinh được người ta sùng bái, phim mà cậu ta tham gia lúc nào cũng nằm trong top search. Cô cũng chỉ là muốn để fan của cậu ta biết cậu ta là hạng người như thế nào mà thôi.
“Có lẽ trước anh cậu ta đã từng ngủ với rất nhiều thằng đàn ông khác. Cậu ta cũng chỉ vì tiền đồ của mình mà ở bên anh thôi. Hai thằng đàn ông ở bên nhau thì có thể nên cơm cháo gì chứ?! Anh đừng để dáng vẻ thuan thuần của cậu ta đánh lừa. Ở trong giới lâu như thế, làm gì còn ai giữ được thân mình trong sạch nữa chứ! Trịnh Thế Bân, anh có phải mù mắt rồi không hả?”
“Để leo lên giường của anh, cậu ta đã hao tâm tổn trí rất nhiều. Từ thời trung học cậu ta đã bắt đầu sưu tầm poster của anh, tổ phim nào có anh thì cậu ta đều tìm cách lẩn vào. Anh giữ một đứa có tâm cơ nặng như thế bên mình để làm gì chứ? Đêm đó anh tới, anh cho là ngẫu nhiên đấy à? Là cậu ta cố ý, là cố ý, sao có chuyện cậu ta không biết chỗ đó là chỗ nào mà đã dám xông vào chứ! Cứ khinh thường tôi bám chân kim chủ, cậu ta không phải cũng thế đấy sao? Mọi lời tôi nói đều là thật. Anh có phải là súc vật không hả?!”
Trịnh Thế Bân nhìn màn hình notebook tối đen, chỉnh chỉnh tóc của mình. Sắp tới nhận phim chủ đề quân nhân, lại phải đi cắt tóc ngắn rồi. Những lời Tô Vi đang nói, một chữ anh cũng không muốn nghe. Anh thấy cô ta ngưng nói liền ngắt máy.
Tô Vi còn muốn nói nữa, tiếc là bên kia đã ngắt máy rồi.
“A!” Cô ta rống lên ném điện thoại xuống dưới đất.
Người đại diện trốn bên cạnh đã nghe toàn bộ cuộc nói chuyện, cũng hiểu được tình hình. Gắn nghiêm mặt, lạnh giọng bảo, “Tô Vi, em thế này là đang đùa với lửa đấy.”
“Đùa cái của khỉ!” Tô Vi xoay người rời đi, chỉ để lại tiếng giày cao gót mạnh mẽ nện xuống đất.
Tô Vi xiết chặt nắm tay, trong lòng oán hận. Chuyện hại nhau thế này, ai mà chưa từng làm chứ?! Ngoài mặt thì chúc mừng, nhưng trong lòng thì không biết đã tuôn ra không biết bao nhiêu lời chửi bới. Thật xui xẻo, lần này cô lại bị tóm. Tô Vi đổi một điện thoại khác. Tên Chu Gia Thành chụp ảnh cô lúc nào mà cô lại không hay biết chứ!?
Mẹ nó!
Tìm được số điện thoại của Chu Gia Thành, không ngờ người nhận máy lại là một tên bạn của gã.
“Ài, nó ấy à, nó đã tìm được đối tượng yêu đương rồi, là một cậu sinh viên, còn come out với gia đình rồi nháo loạn một trận, đòi kết hôn với người ta. Bây giờ nó đang bị anh trai nhốt rồi, chúng tôi không liên lạc được với nó. Mà cô cũng đừng làm phiền nó nữa. Nó đang phát sầu vì bạn trai ngó lơ kia kìa. Ha ha…”
Come out? Bạn trai?
Không kiềm chế được sự ghê tởm trong cổ họng, Tô Vi xoay người nôn ọe, toàn bộ đồ ăn trưa đều bị nôn ra hết. Thật tởm! Ngẫm lại khoảng thời gian làm chuyện đó với Chu Gia Thành…Tô Vi tức đến nỗi không còn quan tâm gì đến hậu quả nữa, lên weibo viết mấy chữ [Thật ghê tởm!]
Ghê tởm…Nhưng nếu bài đăng này mà thật sự đăng lên, thì đời này của cô coi như xong. Suy nghĩ một chút, Tô Vi cắn răng gửi một tin nhắn đến một số.
Trịnh Thế Bân đang ngồi đợi, chưa đến 10 phút sau, tiếng điện thoại báo tin nhắn vang lên. Anh nhìn qua màn hình điện thoại một cái rồi trực tiếp vứt điện thoại qua một bên. Anh vào phòng thay quần áo, Hồ Loạn vẫn đang ngủ say, anh nhẹ nhàng bước tới, tay xoa xoa tóc cậu, cảm nhận mái tóc mềm mại luồn vào ngón tay mình.
Khóe môi của cậu có dấu đỏ, là do tối qua hai người hôn nhau đến kịch liệt mới ra vết này. Nhìn cậu một lúc, anh đứng dậy đi ra ngoài.
Lúc cửa đóng, người trên giường cũng lập tức mở mắt, trong mắt không hề có chút buồn ngủ nào.
Nằm ở trên giường, vỏ chăn đều là mùi nắng khô ráo.
Cậu chạm tay lên khóe miệng, trong lòng nổi lên gợn sóng. Cậu xuống giường dọn dẹp nhà cửa. Trịnh Thế Bân rất chú trọng chuyện vệ sinh trong nhà. Kỳ thật cũng không có gì cần phải quét tước nữa. Cậu đêm quần áo tối qua bỏ vào trong máy giặt. Hai mắt híp lại hưởng thụ ánh mặt trời đang chiếu lên người.
Không hề có dáng vẻ chán chường vì thất nghiệp.
—-
Ngày hôm sau, Tô Vi mở họp báo.
Hồ Loạn ôm gối dựa lên người Trịnh Thế Bân. Cậu đang uống loại cafe mà anh thích nhất, chờ đợi xem Tô Vi sẽ nói cái gì.
“Trước tiên, tôi muốn xin lỗi tất cả mọi người.” Giọng Tô Vi nghẹn ngào, đầu cúi xuống che mặt.
“Hồ Lăng là bạn từ thuở nhỏ của tôi.”
Lời vừa nói ra miệng, phóng viên trong hội trường đều ngạc nhiên “ồ” lên. Ngay sau đó là hàng loạt các câu hỏi.
Tô Vi rưng rưng mắt, “Hôm Hồ Lăng xảy ra chuyện, đáng lý ra tôi nên là người đầu tiên lên tiếng. Nhưng lúc đó tôi đang bận việc quá nên không biết chuyện. Lúc biết chuyện đã là vài ngày sau đó. Tôi cũng từng kể cho trợ lý của mình nghe về Hồ Lăng hồi nhỏ, khi đó Hồ Lăng vẫn còn là một cậu trai mập mạp nhưng con người lại rất tốt bụng. Mọi người trong lớp đều rất thích cậu ấy. Còn về chuyện cậu ấy là gay…Chị họ tôi cũng từng yêu một người đàn ông, sau khi hai người kết hôn anh ta cũng chưa từng tiết lộ mình là gay. Mãi đến ba năm sau, chị họ tôi mới phát hiện ra. Chị ấy trở thành trò cười cho tất cả mọi người. Người trong nhà không khuyên được chị ấy, cuối cùng chị ấy đã chọn cách tự sát. Cho nên từ lúc đó, tôi rất căm ghét gay…”
Ngay tiếp đó, một cô gái lên tiếng nói tiếp. Ý là người làm mọi chuyện này chính là mình chứ không phải là Tô Vi.
“Tôi rất quý Hồ Lăng, nhưng đó chỉ là trước khi cậu ấy come out thôi. Chuyện chị họ Tô Vi tôi cũng biết nên rất tức giận. Lúc chị Vi Vi phát hiện ra người tung ảnh lại là tôi – người mà chị ấy rất tin tưởng, tôi cũng rất hối hận. Cho nên tôi đã đồng ý với chị Vi Vi sẽ nói rõ tất cả với mọi người. Ảnh là do tôi phát tán, chuyện Hồ Lăng thích đàn ông cũng đều là do tôi bịa đặt, thật xin lỗi!”
Uống ngụm cafe cuối cùng trong cốc, Hồ Loạn liếm liếm môi, không chút do dự tắt tivi đi.
Trên mạng bắt đầu nổi lên cuộc tranh luận.
[Không ngờ Tô Vi lại tốt như thế.]
[Tôi biết là có người đứng sau chuyện này mà. Hồ Lăng như thế, sao có thể thích đàn ông chứ?]
[Về sau Tô Vi nên đổi trợ lý có tâm hơn một chút, cướp nhà khó phòng mà.]
Tô Vi cũng đăng một bài viết lên, [Hai người họ yêu nhau không phải là cái tội. Tôi chúc phúc cho hai người họ. Cũng mong mọi người đừng chỉ trích nhục mạ Hồ Lăng nữa. Cảm ơn.]
Cũng có một fan cảm thán, [Đúng là đời như phim. Ai biết Tô Vi nói là giả hay thật chứ? Tôi thấy lần này cô trợ lý kia bị lấy làm vật hi sinh thì đúng hơn.]
Chuyện này cũng khiến cho không ít anti fan chuyển thành fan của Hồ Loạn. Hồ Loạn không muốn đọc bình luận nữa.
Hồ Loạn trở lại trang chủ chính, vẫn có người chửi cậu ghê tởm, nhưng số lượng cũng là rất ít. Mọi chuyện có vẻ như đã trở nên tốt đẹp hơn.
“Đời như phim?” Hồ Loạn cười khẽ. Đi vào trong phòng bếp, chăm chú nhìn bát canh cá, rồi lại nhắm mắt lại cảm nhận mùi thơm.
Trên mạng nói, Trịnh Thế Bân không hề kén ăn. Nhưng cậu biết Trịnh Thế Bân thích ăn canh, không thích ăn hành tây và rau thơm.
“Em đang cười gì thế?”
Phía sau là lồng ngực ấm áp, Hồ Loạn thoải mái dựa vào, “Ngày kia em bắt đầu đi quay phim rồi.”
“Ừm, tốt lắm.”
“Hôm nay Tô Vi nói thế khiến em rất bất ngờ.” Cậu cười cười nhìn anh.
“Hai người không phải là bạn từ nhỏ đấy sao? Cô ta biết có người hại em nên mới quyết định nói sự thật, đây là điều nên làm.” Phương thức lên tiếng của Tô Vi đúng là ngoài dự đoán của anh. Nhưng dù sao mục đích anh cần cũng đã đạt được rồi.
Hồ Loạn gật gật cái đầu, cười nhẹ, “Đúng thế.”
Trịnh Thế Bân cúi đầu, tay như không cẩn thận mà xoa xoa thắt lưng của cậu, “Ngày kia em phải đi quay phim rồi. Em nói xem, chúng ta có phải nên…tranh thủ thời gian?”
Thắt lưng lập tức co quắp lại, Hồ Loạn run tay giữ chặt lấy tay anh. Thật đáng sợ, đây chính là tiết tấu ăn – ‘làm’ – ăn – làm – …
“Làm nhiều quá, thận em sẽ bị hỏng mất…”
Nhìn sắc mặt trắng bệch của cậu, Trịnh Thế Bân không còn dám nghĩ đến chuyện tối nay nữa, “Vậy chờ em quay phim xong vậy.”
“Được được được. Quay phim xong, quay phim xong.” Hồ Loạn vội vàng tránh vòng ôm của Trịnh Thế Bân. Mùa hè khô nóng nên khiến con người ta dễ động dục. Đàn ông thật đúng là sinh vật đáng sợ…