Đây là lần đầu tiên lão A nổi điên như thế, nhưng dù sao Hồ Loạn cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần rồi.
“Giấu không được, cứ đơn giản mà come out rằng em là gay luôn cho rồi.”
“Mẹ nó thế sao lúc ký hợp đồng cậu không nói luôn chuyện này cho tôi hả?!” Lão A tức đến nỗi muốn cắn luôn đầu lưỡi của mình. Rõ ràng hồi đầu nhìn Hồ Loạn trông rất nhu thuận, cũng coi như là thanh niên đơn thuần, người ta không nói thì cậu cũng sẽ không dám hỏi.
Tâm tình càng trở nên nặng nề, lão A lấy thuốc lá ra hút. Lúc bình tĩnh lại được một chút, y lại nói, “Lúc trước Triệu Dĩ Văn bị tung ảnh nóng cũng chưa làm tôi hoảng đến mức này.”
Triệu Dĩ Văn vụng trộm yêu đương sau lưng y, thật ra y có phát hiện ra chuyện này. Nhưng đó là do y đã biết trước được mọi chuyện rồi nên mới không quá hoảng. Còn chưa kể đến đối tượng yêu đương lần này của Hồ Loạn lại là đàn ông.
“Em biết, lại phải để anh lâm vào thế bí rồi.” Hồ Loạn cũng không được dễ chịu.
“Biết vậy mà vẫn làm!? Cậu có biết làm thế này là tiền đồ của cậu đều sẽ lụi bại hết không hả? Hôm nay cậu chìm xuống, ngày mai sẽ có đứa khác nổi lên. Cậu có biết chuyện của cậu phải mất bao lâu mới lắng được xuống không?”
Hồ Loạn thấy lão A liên tiếp đập tay xuống mặt bàn, bèn bực bội nói, “So với việc bị người ta nắm thóp uy hiếp thì hiện giờ tự nói ra còn hơn.”
Lão A lại hỏi tiếp, “Cậu đã nói chuyện với ông già nhà Trịnh Thế Bân chưa?”
Hồ Loạn hơi sững lại, không lắc đầu cũng không gật đầu.
“Hừ, Hồ Loạn, cậu vẫn còn non lắm.” Lão A không nổi điên nữa, y tắt máy để tránh người công ty gọi tới làm loạn, tay vẫn cầm điếu thuốc. Y tiến lên hung hăng nắm cằm Hồ Loạn, tháo kính râm ra, tay cầm thuốc lá vuốt lên mặt Hồ Loạn.
Không biết có phải do bị khói thuốc phả vào hay không, mắt Hồ Loạn hơi giật giật, bên trong hơi có nước.
“Cậu có biết gia thế nhà Trịnh Thế Bân không? Nhà người ta có tiền, làm diễn viên thì lên được đến diễn viên hạng A, mà không đóng phim nữa thì cùng lắm là cậu ta lại trở về kế thừa sản nghiệp, cậu có biết chuyện này không hửm?” Lão A mạnh tay xoay mặt Hồ Loạn đối diện với gương, “Cậu tính xem năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi? Cậu có biết người được đề cử làm ảnh đế năm ngoái là ai không? Chắc cậu cũng biết nhỉ, người ta mới có 22 tuổi thôi đó, 22 tuổi!”
“Em biết!”
“Tôi cứ tưởng cậu hiểu chứ, không ngờ cậu lại ngu xuẩn đến thế.” Lão A chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bực bội buông tay ra.
“Thế giới này vốn là không công bằng, chúng ta không chơi nổi với bọn họ đâu, cái giá phải trả là quá lớn.”
Tiểu Chu vẫn luôn ngồi trong góc tường, lẩm bẩm nói một câu, “Chuyện yêu đương đâu thể nói rõ được chứ!”
“Mẹ nó cậu thì biết cái gì?!” Lão A ném khăn lau về phía tiểu Chu.
Hồ Loạn giữ tay lão A, cúi đầu xuống, “Em muốn ở một mình.”
Lão A nhổ một ngụm nước bọt đầy mùi thuốc vào trong thùng tác, phất tay bảo tiểu Chu đi ra. Lúc sắp đóng cửa, y quay lại bảo, “Tôi sẽ không dễ dàng từ bỏ người của mình, nhưng cậu cũng đừng có bức công ty phải làm như thế.”
Ngụ ý rất rõ ràng, đừng tự đi tìm đường chết cho mình, chuyện này có giải quyết được êm xuôi hay không, tất cả đều phụ thuộc vào ông chủ.
Hồ Loạn tựa người vào ghế sofa, không nhúc nhích. Cậu không dám lên mạng đọc bình luận.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng cậu bám đùi thiên vương, phục vụ tốt nên được nâng đỡ.
Không phải là người ta lúc nào cũng nghĩ xấu xa, mà chính là vì trong giới này quá hỗn tạp, giao dịch nào cũng đều có hết.
“Trịnh Thế Bân, sao em cứ cảm thấy mình đã xong đời rồi?” Cậu lầm bầm nói với không khí.
Chiều nay không ai dám vào trong phòng hóa trang, chỉ sợ chọc giận người nào đó. Trịnh Thế Bân không gọi cho cậu, mà cậu cũng không biết phải tìm anh ở đâu.
Chẳng lẽ ép anh cũng phải come out giống mình?
Hồ Loạn thấy phiền lòng, đứng lên đi ra ngoài. Bên ngoài có rất nhiều phóng viên, cậu thay bộ quần áo mà tiểu Chu chuẩn bị sẵn cho mình rồi chuồn ra bên ngoài, sau đó nhắn tin báo cáo cho lão A biết. Tiếp đến cậu ấn gọi tới một số điện thoại, qua một lúc mà vẫn chưa thấy có người nghe máy, lúc cậu định tắt máy thì điện thoại lại kết nối được.
“Em ở đâu vậy?” Giọng anh hơi hoảng loạn.
Cậu nhìn xung quanh, đẩy mũ xuống thấp, “Tòa nhà Giang Thiên.” Cậu nghe được tiếng ồn ào và tiếng máy chụp ảnh vang lên từ đầu bên kia, chắc anh cũng không được yên ổn gì cho cam.
Trịnh Thế Bân cũng là được một người làm cùng studio nói cho mới biết được chuyện come out của Hồ Loạn. Lúc ra ngoài, cánh phóng viên vây anh tới tấp, anh vội nói, “Ở đó chờ anh, anh đến tìm em.”
Ngồi vào trong xe, anh nói với tài xế, “Đến studio.”
Trợ lý lo lắng hỏi, “Studio cũng có phóng viên.”
“Đi cửa sau.” Trịnh Thế Bân cả người tỏa ra khí lạnh, khiến trợ lý không dám nói tiếp.
“Trên mạng thế nào rồi?”
Trợ lý nhìn máy tính bảng, nuốt nước miếng, “Sập rồi, không vào được trang web nữa.” Đã sập web 2 lần, tối qua 1 lần, trưa nay 1 lần.
Trịnh Thế Bân trong lòng cũng cảm thấy rất bất ngờ với động thái của Hồ Loạn. Anh nhanh chóng đi vào studio thay quần áo rồi theo lối cửa bí mật chuồn ra ngoài.
Hồ Loạn hiện giờ ra sao rồi? Mấy ngày trước còn thấy cậu sợ hãi, lúc này lá gan lại nổi lên, nói chính xác chính là nổi gan làm loạn. Anh không nghĩ ra được lý do vì sao cậu làm thế, cũng không muốn nghĩ tiếp.
Tìm ba lượt mới thấy Hồ Loạn đang đứng dựa vào một góc tường, mặc áo màu đen kín mít, vì cậu ăn mặc khá luộm thuộm nên không ai nghĩ được đây lại chính là nhân vật tiêu điểm trên mạng. Trịnh Thế Bân nhìn quanh mấy lần rồi mới đi ra ngoài kéo người vào trong xe. Vội vàng lái xe đi, còn không quên giúp Hồ Loạn cài dây an toàn, “Tới nhà anh đi, ở dưới nhà em nhất định toàn người là người.”
Hồ Loạn vẫn luôn cúi đầu, hai tay để vào trong túi áo.
“Em về bao giờ?” Trịnh Thế Bân điều chỉnh tâm trạng, tìm một chủ đề nào đó để nói.
“Vừa mới về. Mấy ngày nay cũng chưa quay được cảnh nào, đạo diễn bảo em làm ảnh hưởng đến tiến độ.” Cậu cố gắng kiềm chế nhưng vẫ không ngăn được nước mắt. Cậu nhớ mình không phải là kiểu người nhu nhược thích khóc, nhưng lần này tự dưng lại không nhịn được, “Em xin lỗi, em không nên đăng bài kia lên.”
Trịnh Thế Bân đau lòng nhìn cậu, tìm một nơi vắng vẻ dừng xe lại, lau nước mắt cho cậu, dỗ dành, “Xin lỗi cái gì chứ. Quan hệ chúng ta là yêu đương đường hoàng, công bố là đúng rồi.”
Nghe anh an ủi xong, cậu lại càng khóc lớn hơn. Hồ Loạn thầm mắng mình đúng là khó hầu hạ. Cậu đưa tay lên quệt nước mắt.
“Anh gọi cho em nhưng em tắt máy mất rồi. Phải lái xe ba vòng mới tìm được em đấy.” Trịnh Thế Bân ôm cậu vào trong lòng, hôn lên trán cậu một cái, tay vỗ vỗ sau lưng cậu. “Đáng ra em nên thương lượng chuyện này với anh một chút. Em muốn làm thế nào anh nhất định sẽ đồng ý mà, lần này em xúc động quá.”
“Nhưng anh cũng đâu có chủ động liên lạc với em.” Hồ Loạn trừng đôi mắt ướt sũng với Trịnh Thế Bân, tay nắm chặt áo anh.
Trịnh Thế Bân hôn lên môi cậu, “Anh không để ý tới tin tức của đám phóng viên, chuyện em come out anh cũng vừa mới biết không lâu. Em đang nghĩ linh tinh gì thế?”
Đúng là cậu nghĩ linh tinh thật. Có lẽ được Trịnh Thế Bân dỗ dành nên trong lòng Hồ Loạn đã cảm thấy không còn quá khó chịu nữa. Lúc này mới nhớ ra vẫn đang lái xe trên đường, cậu bật người ngồi ngay ngắn trở lại.
Trịnh Thế Bân không nói gì, tập trung lái xe, nhưng tay vẫn gắt gao nắm lấy tay của Hồ Loạn. Cũng may trên đường đi không gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn.
“Mấy hôm nay cứ ở nhà anh đi. Anh sẽ nói chuyện với lão A.”
“Em không biết mình có sợ hay không nữa, nhưng em biết anh nhất định là không sợ.” Trong mắt Trịnh Thế Bân không có một chút hoảng loạn. Lúc anh tới đón cậu, cậu cảm nhận được trong mắt anh tất cả chỉ có hình ảnh của cậu.
Trịnh Thế Bân đưa tay cậu đến bên môi, “Hồ Loạn, anh đã từng trải qua rất nhiều chuyện mà em không thể tưởng tượng nổi. Ở giới này đã lâu, anh sớm đã đúc kết được tính cách trầm ổn, không có gì phải sợ cả. Anh chỉ lo em không chịu được áp lực dư luận ở trên mạng thôi.”
“Anh yên tâm. Em sẽ không sao.”
Hồ Loạn nhận được tin nhắn thông báo, mọi hoạt động của cậu trong thời gian tới đều sẽ tạm dừng. Lão A bảo cậu, trước hết tạm nghỉ ngơi một thời gian.