3
Hồ Loạn đi thay quần áo rồi ra chào lão A để đi về, thấy cũng không còn chuyện gì quan trọng nữa, lão A cũng đã từ chối các cuộc phỏng vấn, chỉ nói, “Mấy ngày Tết không có chuyện gì, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đi. Có gì tôi sẽ thông báo cho cậu. Có điều cứ chuẩn bị giữ sức cho đầu tháng ba đi. Tài liệu tôi đã gửi vào mail cho cậu rồi, về nhà nhớ mở ra xem.”
“Vâng, em biết rồi.” Cậu bắt tay lão A rồi rời đi. Đeo khẩu trang đi ra từ cổng nhỏ. Xe đi lúc trời tối không hề dễ dàng, cậu phải xem bản đồ rồi lò mò nửa ngày mới đến nơi.
Biển số nhà cực lớn, Hồ Loạn ngơ ngác nhìn một dãy xe đỗ ở cổng vào, toàn là xe hàng hiệu.
“Tiên sinh, ngài không thể vào đây.” Người phục vụ lịch sự ngăn cậu lại, vừa nhìn là biết cậu không phải là người hay tới đây.
Hồ Loạn hơi sửng người, “Xin chào, bạn tôi hẹn tôi lên tầng 3 phòng C503.” Vừa bước vào cửa đã bị lớp mạ vàng xa xỉ khắp đại sảnh làm cho choáng váng, lần đầu tiên cậu tới một nơi vừa xa xỉ vừa bí hiểm như thế này nên không khỏi ngây người.
“Hồ Loạn, ở đây.” Tô Vi bỏ thuốc lá trong miệng ra, bước về phía cậu, cười với người phục vụ, “Là khách của Chu thiếu.”
Chu thiếu chính là hội viên có thẻ VIP vàng trong công quán, nếu là khách của Chu thiếu thì không cần chặn lại. Khang Lỗi còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đồng nghiệp giữ lấy từ phía sau, đối phương cúi đầu khom lưng làm động tác giải thích.
Tô Vi không thèm nhìn tới, ngạo mạn đến cực độ. Một tay bắt lấy tay Hồ Loạn, một tay châm điếu thuốc vào bật lửa mà người phục vụ đang bật lên, “Chu thiếu ở trên, để tớ mang cậu đi gặp.” Lực đạo ở tay cô rất lớn, căn bản không để người ta có cơ hội phản kháng.
Mà Hồ Loạn cũng không định phản kháng, tùy ý để cô dẫn đi. Trong thang máy bao trùm không khí tĩnh mịch. Nhìn lớp trang điểm dày đặc trên gương mặt xinh đẹp của Tô Vi, cậu cảm thấy cô cực kì xa lạ. Mới mấy ngày không gặp mà tựa như đã qua mấy tháng, cô thay đổi nhiều quá. Hồ Loạn nhớ rõ lúc mới debut, Tô Vi có tiếng là người hoạt bát trẻ trung, giờ đã thành thục nữ rồi, “Tô Vi, tình hình hiện nay của bác thế nào rồi?” Có lẽ đề tài an toàn nhất lúc này chính là nói về bố Tô Vi.
“Đỡ hơn nhiều rồi. Vẫn đang dưỡng bệnh trong bệnh viện.” Khóe miệng nhếch lên, môi đánh son đỏ bóng loáng, Tô Vi nhả khói thuốc ra, nhìn Hồ Loạn đang nín thở bên cạnh, chậm rãi nói, “Quên mất cậu không hút thuốc. Cảm ơn cậu về chuyện của bố tớ. Ngày hôm đấy là tớ không đúng, nói năng quá đáng, cậu đừng để ý.”
Hoàn toàn không ngờ cô sẽ giải thích chuyện này, Hồ Loạn ngượng ngùng nở nụ cười, “Không có gì. Chuyện nên làm mà. À, Chu thiếu mà cậu vừa nhắc tới…là ai thế?”
“Cậu gặp rồi sẽ biết.” Tô Vi không muốn nói, dẫn cậu tới trước cửa phòng 503 rồi dừng lại, ngoài cười nhưng trong không cười, mở miệng nói, “Chu thiếu tên là Chu Gia Thành, mọi người đang hát hò ở bên trong rất vui vẻ, cậu đừng làm cụt hứng đấy.”
Kỳ thật Hồ Loạn không muốn gặp người gọi là “Chu thiếu” kia. Cậu không biết có phải do mình quá mức nhạy cảm hay không, nhưng cậu có cảm giác ở đây rất kì lạ, đặc biệt là khi đứng trước cửa lúc này, có thể nghe được cả mấy âm thanh khiến người ta không thể giả ngốc làm như không biết gì phát ra từ bên trong.
Cửa vừa mở ra liền thấy hai người đang nằm trên ghế sofa hôn hít vuốt ve nhau, cảnh tượng cực kỳ nóng mắt.
Hồ Loạn lập tức thu ý cười, đứng ở cửa, hoài nghi không biết có phải Tô Vi đã đưa mình tới nhầm phòng rồi hay không.
“Chu thiếu, Hồ Lăng đến rồi đây.” Tô Vi kéo người đàn ông đang híp mắt ngồi trên ghế sofa, cúi thắt lưng dựa vào người gã, chỉ chỉ ra hướng cửa.
Chu Gia Thành ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã muốn lôi ngay cậu lên giường mà thượng.
Vì sao ư? Vì nhìn cậu rất sạch sẽ. Trong giới này, có biết bao nhiêu người đã bị nhuốm bẩn, ví dụ như tiểu minh tinh đang ở trong lòng gã đây, lúc đầu thì giới thiệu mình là người thanh thuần, thế mà mới ngày đầu tiên gặp nhau đã leo ngay lên giường gã, lá gan lớn đến không tưởng, có điều ‘ăn’ cũng rất thoải mái.
Gã hôn nhẹ Tô Vi tỏ ý rất hài lòng, một cước đạp người đang làm bậy bên cạnh, “Đứng lên. Có khách tới mà không biết đi rót rượu à?!”
Uống hơi nhiều rượu nên lúc đứng lên có chút choáng váng, Chu Gia Thành định thần lại rồi đi tới gần Hồ Loạn, “Ngại thật, mọi người uống nhiều rượu quá. Cậu nhìn ngoài đời thật còn đẹp hơn ở trên tivi nữa.”
Từ “đẹp” dùng để khen đàn ông không phải có ý tốt gì.
Hồ Loạn lúng túng cười, “Chu thiếu, lần đầu gặp mặt, xin chào.” Bắt tay qua loa lấy lệ, cậu chỉ hận không thể lôi Tô Vi tới quỳ xuống trước mặt bố Tô. Bây giờ cậu đã biết đây là nơi nào rồi. Thật sự Tô Vi không đả động đến chuyện tiền nong thì cậu cũng sẽ không chủ động nhắc tới làm gì.
Vốn tưởng nhân dịp năm mới sẽ cùng cô tụ tập làm một bữa vui vẻ. Là bạn thanh mai từ nhỏ, đâu thể nói bỏ là bỏ dễ dàng như thế được.
Rút tay thật nhanh. Chu Gia Thành vẫn chưa cảm nhận được hết độ mềm mại của bàn tay kia. Gã kéo người vào rồi “ba” một cái đóng cửa lại. “Tới đúng lúc lắm, hôm nay chúng tôi dẫn theo rất nhiều người đến uống rượu chúc Tết. Cậu cũng lại đây uống cùng đi. Tô Vi, lấy cho bạn em một ly rượu.”
“Vâng.” Nắm chặt trong lòng bàn tay gói thuốc, bên trong là một lượng thuốc bột, liều lượng vừa đủ để khiến một người đàn ông trưởng thành chỉ cần nếm 1/3 số thuốc liền sinh ra phản ứng…Dưới ánh đèn mờ, Tô Vi quay đầu nhìn Hồ Loạn đang mơ mơ màng màng. Người này đã cùng cô lớn lên, động tác tay hơi có chút dao động, nhưng ngay lập tức trở lại như bình thường. Ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm ly rượu.
Cậu cũng giống tôi mà thôi, hơn nữa nhất định sẽ còn đê tiện hơn tôi…
Tô Vi lạnh lùng đổ vào trong ly gần hết gói thuốc, người xung quanh đang cùng Chu thiếu trêu đùa Hồ Loạn nên không ai phát hiện ra cô đang làm cái gì. Số thuốc còn lại cô đổ hết vào ly rượu chuẩn bị cho Chu thiếu.
Ban đầu Chu Gia Thành dặn cô bỏ thuốc vào ly rượu của Hồ Loạn, nhưng cô cũng đổ cho gã một chút để ‘hỗ trợ’ gã, chắc gã sẽ không trách cô đâu.
Lắc lắc 2 ly rượu, thuốc bột bị hòa tan biến mất không dấu vết. Kẻ có tiền quả nhiên dùng toàn hàng tốt.
Bị một đám người vây quanh, Hồ Loạn không có cách nào đi ra ngoài. Cậu lo là nếu đứng lên bây giờ sẽ gặp phiền toái mất. Đột nhiên có người xoa nhẹ mông cậu, quay đầu lại hóa ra là Chu Gia Thành, thật ghê tởm…
“Chu thiếu, tôi không biết hát, hay là thôi đi.” Cậu cười cười, trong lòng thầm nhớ rõ thân phận của gã. Tuy cậu không rõ Chu Gia Thành có gia cảnh như thế nào, nhưng xem ra gã là người không thể chọc vào.
“Nếu không hát thì uống rượu vậy.” Khóe mắt liếc nhìn Tô Vi đã làm xong xuôi mọi việc, Chu Gia Thành nhận lấy ly rượu dùng ánh mắt giảo hoạt nhìn Tô Vi, thấy cô gật đầu thì liền cười mỉm, “Hôm nay tôi làm chủ. Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, dù sao cũng phải uống một ly rượu chứ, cậu thấy có đúng không nào?”
Tuy không thấy có gì khác thường, mà rượu này tất cả mọi người ở đây cũng đều uống, với lại uống rượu vào sẽ nói chuyện thoải mái hơn, lần sau nếu có đụng mặt cũng đỡ gượng gạo, nhưng Hồ Loạn vẫn hơi do dự, khó xử nói, “Tôi không biết uống rượu đâu.”
“Không say đâu mà, cậu thử xem.”
Nơi này không an toàn, cậu không biết bao giờ mới thoát được khỏi đây nữa, bèn vội vàng bảo, “Người đại diện của tôi vẫn đang chờ bên dưới, tôi muốn gọi điện báo cho anh ấy một tiếng.”
Chu Gia Thành nhíu mày. Cái gì vậy? Tới đây mà còn mang theo người đại diện nữa, gã động thủ thế nào đây? Tuy gã không sợ Hầu thị, nhưng nghe nói lão A mà bị chọc giận thì cũng là một nhân vật lợi hại lắm, cũng không nên dây vào.
Trong nháy mắt, Hồ Loạn liền cảm thấy có cơ hội thoát thân, lặng lẽ lôi điện thoại ra cầm trong lòng bàn tay, định đứng lên.
Thấy tình huống thay đổi, ánh mắt Tô Vi tụt xuống âm mười độ, tiến lên cười ôm lấy cánh tay Hồ Loạn, “Vừa nãy ra đón cậu tớ thấy cậu đi xuống từ xe taxi, sao cậu không bảo tớ là lão A cũng đến đây, để tớ chào hỏi một câu.”
Câu này của Tô Vi thật giống như cố tình muốn phá tan lời nói dối của cậu. Cậu có cảm giác, Tô Vi không muốn để cậu ra khỏi đây. Nếu cậu ngu ngơ không biết cái gì thì cũng chả đến nỗi lo sợ như vậy. Đằng này cậu lại biết, hơn nữa cũng hiểu được rằng, nam nữ ở đây không có ai an toàn cả. Câu nói vừa rồi của Tô Vi nhất định sẽ khiến cho Chu Gia Thành bị mất hứng.
Quả nhiên.
“Đúng là không biết nặng nhẹ. Chu thiếu đã hạ mình mời cậu uống rượu, phải biết rượu này không phải là loại rượu mà thứ tiểu minh tinh như cậu có thể mua nổi đâu. Còn ra vẻ cái gì chứ.”
“Đừng nói linh tinh.” Chu Gia Thành đúng là rất mất hứng, nhưng là mất hứng mình có đám bạn ngu như lợn kia. Quả nhiên người trẻ tuổi thiếu đầu óc hơn người có tuổi.
“Là tôi không đúng.” Hồ Loạn đặt tay ra sau người, lúng túng nói, “Lão A thật sự là đang chờ tôi ở dưới, Chu thiếu, tôi không lừa anh. Rượu này tôi xin uống cạn để thể hiện sự kính trọng của mình đối với anh. Hi vọng anh đừng tức giận.” Nói xong ngửa đầu trực tiếp uống hơn nửa ly, vị rượu cay vừa phải, chỉ là uống xong đầu óc choáng váng, tầm nhìn mờ đi, khiến cậu phải dựa vào tường mới đứng vững được.
Ánh mắt Chu Gia Thành lúc này giống như sư tử đang sắp ăn được con mồi, đói khát khó dằn lại nổi, gã cũng cầm ly của mình lên uống cạn.
Tô Vi mỉm cười, an tâm ra hút thuốc bên cửa sổ, khói thuốc mù mịt quấn quanh thân thể. Cô nhìn đồng hồ, chuẩn bị tìm cớ lẩn đi.
Đầu óc vẫn còn tỉnh táo, Hồ Loạn đặt ly rượu xuống. Điện thoại trong tay rung lên, cậu vội vàng giảm âm lượng xuống, ngại ngùng nói, “Có điện thoại.” Màn hình hiện lên số điện thoại của ảnh đế, đây đúng là số điện thoại cứu mạng cậu. Vừa ấn vào nút nghe thì đã bị Chu Gia Thành cướp mất điện thoại.
“Đã đi chơi thì phải chơi thật vui vẻ chứ. Cậu xem, ở đây cũng chưa có ai lôi điện thoại ra dùng cả. Hôm nay là ngày đặc biệt, mọi người đều nghỉ làm rồi mà.” Chu Gia Thành đẩy đẩy cái ly đặt ở trên bàn, gã cường thế đã quen rồi, căn bản không thèm để ý đến lời người khác nói.
Hồ Loạn thất thần nhìn màn hình điện thoại, đã kết nối được rồi.
“Đúng đấy, cả năm mới đón năm mới một lần. Với lại, Chu thiếu cũng hiếm khi giữ người khác ở lại lắm đấy.”
Hồ Loạn nuốt nước miếng. Đó là ảnh đế gọi tới mà.
Có điều, màn hình sáng lên chưa được mấy giây thì liền tối lại, cuộc gọi đã bị ngắt. Trong lòng có chút cảm giác hụt hẫng. Điện thoại không còn trong tay, ngay cả một chút cảm giác an toàn cuối cùng cũng biến mất, ý đồ đoạt lại điện thoại của Hồ Loạn bị thất bại.
“Được, uống xong rồi đi.” Cậu bình tĩnh lại, nhận lấy ly rượu của người nào đó đưa tới. Đang chuẩn bị uống thì lại bị ngăn lại.
“Chúng ta chơi trò chơi đơn giản nhất đi, kéo búa bao, người thua phải uống rượu. Chỉ cần cậu thắng 5 lần liên tiếp thì kết thúc. Thế nào?”
“Được.” Hồ Loạn đồng ý, sắc mặt vẫn như thường.
Chu Gia Thành cười cười, gọi người mang rượu vào, dĩ nhiên là rượu trắng. Mặt Hồ Loạn cũng trắng bệch ra, tửu lượng của cậu đối với rượu trắng không được tốt lắm.
Chu Gia Thành tỏ ra mình là một cao thủ trong trò chơi này, mới 3 ván đầu mà gã đã thắng Hồ Loạn 2 ván. Hồ Loạn uống xong hai chén rượu trắng, mặt ửng đỏ. Chu Gia Thành thử nói chuyện với cậu mấy câu, nhưng thấy cậu đáp lời vẫn còn lưu loát lắm. Mẹ nó, chẳng lẽ thuốc mất tác dụng?
Vài phút sau.
“Tôi thắng 1 lần rồi, còn 4 lần nữa.”
Chu Gia Thành cởi áo khoác, miệng lưỡi khô ráp nhìn chằm chằm vào Hồ Loạn, “Tiếp tục.”
..
“Uống uống uống!”
“Chu thiếu, anh lại thua rồi.”
Chu Gia Thành đưa tay đỡ đầu, không nhớ là hôm nay mình đã uống bao nhiêu rượu nữa. Lại nhìn sang Hồ Loạn sắc mặt vẫn bình tĩnh, uống rượu cứ như uống nước, Chu Gia Thành cứng mặt. Hay là Tô Vi lừa mình?
Đảo mắt nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng người đàn bà kia đâu cả. Ý thức của gã dần trở nên mơ hồ.
Nhất thời tức giận, gã ném chén rượu, đứng lên nói, “Tôi đi WC đã.”
“Chu thiếu, còn một lần nữa.” Hồ Loạn hai má đã đỏ bừng nhưng đầu óc xem ra vẫn rất thanh tỉnh.
Chu Gia Thành đi còn không xong, lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất, miệng vẫn đang lầm bầm chửi bới gì đó, đầu cũng không hề quay lại.
Đi được nửa đường, gã chặn một người phục vụ lại, đoạt lấy ly rượu trên khay rồi tiến vào phòng WC. Chỗ cao cấp nên phòng WC được trang trí giống như phòng ngủ, không có một chút mùi gì khác lạ. Chu Gia Thành ôm đầu, sắp không kiểm soát được cơn khô nóng trong cơ thể. Không hiểu hôm nay có chuyện gì nữa, thuốc bị mất tác dụng hay là do con đàn bà Tô Vi kia giở trò.
Gã vừa nghĩ vừa xé một gói thuốc bột mới đổ vào trong rượu.
“Tiên sinh, tiên sinh. Rượu này là của khách phòng 413 gọi tới.” Người phục vụ đuổi theo vào phòng WC, nhưng đã muộn, rượu đã bị mở mất rồi. Nếu bị khách khiếu nại, tiền lương nhất định sẽ bị trừ, chẳng may gặp phải khách hàng ngang ngược thì mọi chuyện sẽ còn tệ hơn thế nữa.
“Cho dù có là của Thiên Hoàng lão tử đặt thì ông đây cũng lấy tuốt. Cậu có biết ông đây là ai không hả? Để ông đây xem cậu là ai nào.” Nheo mắt nhìn hai chữ trong bảng tên, gã đọc lên từng chữ, “Khang, Lỗi, tên kiểu đếch gì vậy, khó nghe chết đi được.” Gã vung tay ném ly rượu xuống đất, hài lòng cười một tiếng, tưởng tượng đến bộ dáng của Hồ Loạn, tâm tình tốt lên, không nổi điên với người phục vụ nữa.
“Đúng là loại tạp chủng chỉ dùng để phục vụ cho người khác.”
Khang Lỗi hít sâu một hơi, dõng dạc nói, “Xin lỗi tôi đi.” Ngữ khí tỏ rõ ý không cho người khác kháng cự.
Chu Gia Thành xoay người, lộ ra ý cười, biểu tình lại tỏ vẻ như rất nghiêm túc. Nước chảy “tí tách”, tiếng kéo khóa quần vang lên, gã vỗ vỗ hai tay, mười phần ngạo mạn hỏi, “Xin lỗi?” Gã dựa người vào tường, cả người nóng lên, vừa nãy đi vệ sinh, hạ thân đã bắt đầu rục rịch rồi.
Đối mặt với Khang Lỗi thân phận thấp kém, gã cực kỳ khó nhịn, bốp một cái chụp vào ót cậu, “Bảo ông đây xin lỗi, chi bằng bảo ông đây ‘thông’ cậu luôn cho rồi.” Nhìn kỹ thì bộ dáng tên phục vụ này cũng không tồi, còn khá trẻ, rất có phong thái của một sinh viên. Có không ít nam sinh đến độ tuổi này sẽ bị mọc mụn, da dẻ sẽ trở nên thô ráp, nhưng người trước mặt gã lại hoàn toàn khác, mặt mũi sạch sẽ, dáng người cũng rất được…
Gã cười cười, tiến lên chọc chọc người cậu, không phải là loại nam sinh gầy yếu. Gã dùng ánh mắt kiểm hàng nhìn toàn thân Khang Lỗi, “Cậu xin lỗi tôi, tôi lập tức sẽ tha thứ cho mấy lời muốn tìm chết của cậu.” Gã gác cằm lên vai cậu, chậm rãi cọ cọ.
Như gặp phải quỷ, Khang Lỗi đẩy mạnh Chu Gia Thành ra. Kẻ có tiền chia làm hai loại: loại một là kiểu người có chí tiến thủ, loại hai chính là loại phá gia chi tử như Chu Gia Thành, một bên thì tinh anh, có chỉ số IQ cao, một bên thì từ trong ra ngoài đều là phế vật, Khang Lỗi biết đó chính là khối u ác tính của xã hội, chỉ cần bị dính một chút thôi cũng tỏa ra đầy mùi tanh tưởi.
Cho nên cậu bắt đầu hối hận về hành vi của mình, một phút xúc động nhất thời.
Cậu bưng khay rượu, định lách qua Chu Gia Thành, đang thầm nghĩ không biết có nên tìm chỗ làm khác hay không, trong lúc vô tình lại đụng phải cánh tay nóng hầm hập của đối phương.
Chỉ một chút đụng chạm cũng khiến toàn thân Chu Gia Thành trở nên phấn khích. Gã lắc lắc đầu, cảm thấy Khang Lỗi cũng là ‘đồ ăn’ không tồi, bởi vì gã ngửi được mùi non nớt của cậu, kinh nghiệm trăng gió đã cho gã biết, cậu chính là tiểu bạch.
Gã dùng lực kéo đối phương lại, híp mắt lấy hai ly rượu trên bàn.
“Hai chúng ta uống với nhau một ly đã. Tôi sẽ không bảo quản lý sa thải cậu nữa.”
Khang Lỗi xoay người, dù sao tiền lương ở Hách công quán cũng khá cao, “Anh nói thật?”
“Đúng. Là thật đấy.” Lời của người say thì có thể tin được bao nhiêu chứ.
Khang Lỗi mở ghi âm ra, hỏi lại một lần nữa. Chu Gia Thành như đứa trẻ, cầm tay cậu hô lớn, “Đúng đúng đúng.”
Cậu nhận ly rượu, không mấy tin tưởng mà uống cạn, “Được rồi, nhớ kỹ lời anh nói.” Cậu như nhận được đại xá, giọng nói cũng trở nên dõng dạc hơn, không cần lo lắng chuyện bị đuổi việc nữa.
“Từ từ đã, cậu cùng tôi bình rượu đi.” Chu Gia Thành dựa vào tường, nhẹ cất lời. Nói xong còn cụng ly với cậu.
Khang Lỗi đứng thẳng lưng, cậu chỉ là người phục vụ, có biết gì về rượu đâu, “Đây là Lafite năm 98, khách phòng 413 đã đặt.” Cậu nhắc lại cho con sâu rượu trước mặt nhớ, nếu khách ở phòng 413 mà có tức giận thì đến lúc đó cứ lôi tên của Chu Gia Thành ra là xong.
Chu thiếu lắc đầu, ngây ngô cười, khoát tay bảo, “Mẹ nó, năm 98 đã là gì, nhà tôi còn có loại Lafite lâu đời nhất từ năm 1799 kia kìa, cậu có biết bao nhiêu tiền không hả?” Gã dính sát vào người Khang Lỗi, không để cho cậu đi, cố ý phun một hơi lên mặt cậu, thần bí nói, “10 vạn 4 ngàn bảng Anh.” Giơ tay mô tả con số, sau đó lại kéo cậu không cho đi.
Bản tính của con sâu rượu bắt đầu lộ ra rồi. Sắp đến giờ tan tầm, cậu cũng không muốn dây dưa nữa, “Vâng, nhà Chu thiếu rất có tiền.” Xoay người muốn rời đi, “Tôi ra ngoài tiếp tục làm việc, anh cứ thong thả.” Khang Lỗi kiềm chế cơn bực mình, tổ sư mấy thằng thích khoe tiền.
Nào ngờ vừa mới mở cửa ra đầu đã bị đập xuống đất, cậu mơ hồ đứng lên, cơ thể như lửa nóng ở phía sau khẽ liếm lên lỗ tai cậu, “Bổn thiếu gia đang có chút khó chịu, cậu theo giúp tôi một đêm, tôi sẽ cho cậu 10 vạn.” Giọng nói gấp gáp, hiển nhiên là không muốn nói nhiều, tay nhanh chóng sờ soạng bên trong quần cậu, vuốt ve thưởng thức người trong lòng, tinh thần hưng phấn. Chu Gia Thành trong lòng cười to một tiếng, cường thế đè nén sự lạnh lùng của đối phương, nói, “Lần đầu tiên hả?”
Đờ cờ mờ chứ, đây đúng là lần đầu tiên cậu bị đàn ông sờ.
Đầu như nổ tung, Khang Lỗi lúc này mới đoán được trong ly rượu vừa rồi có cái gì. Đàn ông đến tuổi trưởng thành đều làm một số động tác để tự ‘giải quyết’, cậu cũng không ngoại lệ, nhưng cậu chưa bao giờ lại có ham muốn mãnh liệt như lúc này. Dưới thân như muốn bùng nổ, tình huống xảy ra quá bất ngờ, cậu tức giận quát lên, “Buông tay!” Cậu đẩy người đang ra sức sờ mó kia, định chạy đi.
Nhìn không ra cậu còn có thể nổi giận đến mức này, đây là lần đầu tiên Chu thiếu gặp người như vậy.
Hơi rượu phả lên mặt Chu Gia Thành, gã dùng giọng điệu trêu chọc bảo, “Nếu không phải hiện giờ tên đã lên dây, tôi cũng sẽ không đụng vào loại quả khô như cậu đâu.” Dùng sức đè Khang Lỗi lên cửa, gã quát người đang muốn mở cửa từ bên ngoài, “Đi chỗ khác giải quyết!”
Người ngoài cửa nghe vậy liền cuống quít rời đi.
Tay gã không biết từ lúc nào đã thò vào trong quần áo sờ soạng, da tay được chăm sóc đúng cách nên rất mềm mại, không có vết chai như của cậu. Khang Lỗi nhắm mắt chịu đựng cảm giác ghê tởm khi tay gã xoa nắn hai hạt nổi lên ở trước ngực.
Hai thân thể không ngừng cọ vào nhau, tầm mắt Khang Lỗi mơ hồ, lúc bàn tay kia mò xuống đũng quần cậu, cậu không nhịn được bóp chặt thắt lưng của gã. Tuy cậu chưa từng đụng vào đàn bà, nhưng cũng từng tưởng tượng không ít, lúc này đây cũng không khác so với tưởng tượng của cậu lắm, mà có khi còn tốt hơn gấp trăm lần ấy chứ.
“…A” Tự mình ‘làm’ và được người khác ‘làm’ hoàn toàn khác nhau. Cái cảm giác không biết động tác tiếp theo của đối phương là gì khiến não cậu như bị lấp đầy.
Thoải mái quá, lưng Khang Lỗi dựa vào tường hơi nâng lên, lộ ra đường cong cường tráng của cơ thể.
“Cách.” Tiếng khóa cửa vang lên.
Chu Gia Thành thấp hơn Khang Lỗi một chút, phải hơi ngẩng đầu mới hôn được cậu, một tay gã thành thục xoa nắn ‘tiểu Khang Lỗi”, tay kia dùng sức vuốt từ cổ cậu đi xuống dưới. Nghe được âm thanh vừa phát ra của cậu, gã cũng sắp không nhịn được, gấp gáp muốn cởi quần áo.
Lúc này t*ng trùng đã thượng não, không kịp nghĩ nhiều nữa, Chu Gia Thành lôi tay cậu xộc vào trong áo sơ mi của mình, áo len sớm đã bị gã cởi ra, áo sơ mi của gã cũng trong trạng thái đã cởi nút ra gần hết, gã thấp giọng ra lệnh, “Sờ tôi.” Bất tri bất giác gã thả lỏng bàn tay của Khang Lỗi.
Trăm triệu lần không ngờ, gã vừa mới buông lỏng tay ra, bàn tay Khang Lỗi liền vuốt ve khắp nơi trên người gã. Hai tay cậu hung hăng xoa nắn, sau đó xoay mạnh một cái áp Chu Gia Thành lên cửa, ánh mắt hơi tối giờ đã chuyển đen toàn bộ, “Sờ anh.” Dứt lời cậu lại dùng sức tận lực sờ soạng, khiến đối phương sợ hãi, bàn tay thô ráp chặt chẽ chế trụ thắt lưng Chu Gia Thành vào trong lòng, eo gã giống như không xương vậy.
“Á.” Chu Gia Thành kêu lên một tiếng, phần eo của gã rất mẫn cảm. Gã mút mạnh môi dưới của Khang Lỗi, tình thế chuyển biến.
Sao gã đàn ông này lại giống yêu tinh đến như vậy chứ, Khang Lỗi sửng sốt, sắc mặt rối rắm nuốt môi của gã, cậu có cảm giác như mình sắp phát điên lên rồi.
Tay từ cổ lướt xuống bụng rồi lại lướt đến chỗ-mà-ai-cũng-biết-là-gì-rồi-đấy. Chỗ này của đàn ông là tốt nhất, cậu biết mà.
Dục vọng trong mắt Khang Lỗi hiện lên rất rõ ràng, cảm thụ thứ mềm mại trong miệng mình, theo bản năng cậu càng dùng sức xâm phạm, xâm chiếm thành trì, tuyên bố chủ quyền. Thấy ánh mắt mơ màng, vẻ mặt hưởng thụ cùng bộ dáng say mê của gã, cậu mút mạnh môi gã, tạo ra tiếng “chụt” lớn.
Thật ngon! Chu Gia Thành đã lâu không ‘chơi’ đàn ông. Thực ra làm cùng đàn ông và đàn bà rất khác nhau, nhất là so về độ cuồng dã không thể nào sánh được.
“Ưm…” Chu Gia Thành say mê hôn môi, hai đầu lưỡi giao triền.
Cơ thể Khang Lỗi như đang cháy, cần người đến để dập tắt, cậu nắm tay Chu Gia Thành động chạm dưới hạ thân, nhưng căn bản vẫn chưa đủ, cậu muốn nhiều hơn nữa…
“A đau…Mẹ kiếp!” Chu Gia Thành run người, rốt cuộc kìm chế không nổi liền khóc toáng lên, cảm giác tê dại lan ra khắp xương, len lỏi vào trong đầu. Dưới thân va chạm kịch liệt, Khang Lỗi hoàn toàn trầm mê, động tác không có chút dịu dàng.
“A…Anh…không phải…đang bị tôi thao đấy sao…” Trong bóng đêm vang lên tiếng thở dốc, Khang Lỗi nhắm mắt, bịt tai Chu Gia Thành, ngăn chặn âm thanh “ba ba ba” đầy kích thích. Cậu đẩy người vào nơi sâu nhất, đồng thời bịt miệng của gã lại.
“A!!!”
—–
Bật đèn lên, nhìn khuôn mặt đã khóc đến đỏ bừng của Chu Gia Thành, Khang Lỗi quệt khóe miệng, há mồm thở dốc. Cậu cúi thắt lưng, nhặt chìa khóa rơi ra từ trong túi tiền của đối phương, “Phòng 312 à, rất gần đây.”
Cậu cúi đầu, đối diện với ánh mắt vừa thỏa mãn vừa thống khổ sau khi phát tiết xong của Chu Gia Thành, thần tình đỏ ửng đã sớm không còn vẻ kiêu căng ương ngạnh lúc đầu, khóe miệng sưng đỏ, cả người nằm trên mặt đất hơi run rẩy, nhìn có chút đáng thương, cậu nhớ lại chỗ ấm nóng kia của gã, miệng lưỡi lại trở nên khô khốc.
Chu thiếu luôn kiêu ngạo giờ đang trần truồng. Khang Lỗi còn trẻ, đây cũng là lần đầu tiên nên thời gian dài đến kinh người, tra tấn khiến gã như sắp chết, dù cả người đang bất động nhưng gã vẫn cảm nhận được có cái gì đó ở phía sau đang từ từ chảy xuống. Lại nhìn cậu thiếu niên đang dùng ánh mắt lưu manh dán lên người mình, gã nhất thời hoảng hốt lùi người lại phía sau, động tác này khiến chất lỏng màu trắng lại chảy ra. Hai mắt gã rưng rưng, mắng to, “Mày chờ đấy cho tao. Không giết chết mày thì bố mày không mang họ Chu nữa!”
Khang Lỗi nuốt một ngụm nước miếng, vò đầu, đứng lên mặc quần áo đã dính đầy mùi. Cậu xoay lại, run rẩy muốn giúp Chu Gia Thành mặc quần áo, nhưng trong đầu như có tiếng nói bảo với cậu chuyện này không nên làm.
“Mày làm cái gì đấy?” Chu Gia Thành vẫn còn nhớ rõ vừa nãy bị Khang Lỗi đánh như thế nào. Sự thật chứng minh, Khang Lỗi chính là đàn ông chuẩn men hàng thật giá thật, chứ không phải là tiểu bạch kiểm. Gã cuống quít lui ra sau.
“Còn nói nữa tôi đánh anh đấy.” Bàn tay to vươn ra tóm lấy người đàn ông đang lải nhải. Cậu coi Chu Gia Thành như búp bê mà mặc quần áo vào cho gã.
Giờ mà kêu lên thì gã là người chịu tổn thất nhiều nhất. Tất cả mọi người sẽ biết Chu Gia Thành bị người ta thượng, đây chính là vết nhơ đeo bám suốt đời gã.
“Muốn giết tôi hả? Vậy trước đó tôi sẽ thượng chết anh.” Cậu hừ lạnh một tiếng. Nhìn khắp người gã, cậu “bốp” một phát vào mông gã, khiến gã sợ hãi kêu rên, “Khang Lỗi, con mẹ mày, mày cứ đợi đấy!” Đợi xong chuyện này rồi ông đây sẽ nghĩ ra trăm vạn cách báo thù, nhất định sẽ khiến mày không chịu nổi.
Trên mặt đất lênh láng rượu đỏ cùng chất lỏng màu trắng, vụn thủy tinh của ly rượu đã vỡ cứa vào lưng của Chu Gia Thành. Khang Lỗi nói, “Về phòng.” Áo sơ mi của gã đã bị xé rách không dùng được nữa, cậu trực tiếp bế gã ra ngoài, vừa đi vừa thầm lẩm nhẩm số phòng của chiếc chìa khóa kia trong đầu.
Trên đây không có người, nhưng Chu Gia Thành vẫn sợ bị người khác thấy mặt nên vùi đầu thật sâu vào ngực Khang Lỗi, trong mũi ngập tràn mùi vị nam tính của cậu.
Từ nhỏ đến lớn chưa một ai dám đánh gã, Khang Lỗi là người đầu tiên. Lúc này không có ai, cho nên Chu Gia Thành mới thoải mái để lộ ra vẻ yếu thế, dù sao hiện tại gã cũng không còn hơi sức đâu để đánh nhau nữa. Có câu “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn”.
An toàn tới phòng 312, Khang Lỗi đặt gã lên giường, đồng thời chính mình cũng nằm xuống, không rõ có phải do mệt quá hay không, cả người cậu nóng bừng như phát sốt.
Vừa mới làm xong, ý thức cũng bị đình chỉ, nửa người dưới đau nhức, Chu Gia Thành ngay cả ý nghĩ muốn chết cũng nghĩ tới. Gã tức giận cho Khang Lỗi một cái bạt tai, “Cút ra ngoài cho tao!”
Vừa mới nâng người một chút đã phải lập tức nằm trở lại, bây giờ vẫn chưa bị ngất đã là giỏi lắm rồi. Gã cắn răng ngồi trên giường, kinh hoảng nhìn cơ thể. Vừa nãy tắt điện nên không để ý, giờ mới thấy trên người đầy dấu vết.
Khang Lỗi nhìn dấu hôn trên người gã, trong miệng lại tiết ra nước bọt.
Nếu hôn hít bình thường thì sẽ không có dấu hôn, trừ phi là dùng lực cực lớn thì mới tạo ra vết xanh tím như vậy.
“Câm miệng cho ông.” Cậu bắt lấy bàn tay vừa tát mình, lật người đè lên gã, hung tợn vuốt ve mông gã, “Vừa bị thao mà tính tình vẫn còn dữ dội quá nhỉ. Bày ra vẻ mặt xấu hổ này cho ai xem hả.” Dục vọng nổi lên, cảm xúc trơn nhẵn dưới tay, cậu đảo tay quanh thắt lưng gã, mũi ghé sát vào mặt Chu Gia Thành ngửi ngửi. Môi gã đỏ như hoa, cậu liếm cổ đối phương, càng lúc càng hăng say, phát ra âm thanh mờ ám không đứng đắn.
Chu Gia Thành chợt nhớ lại, thuốc đã hết tác dụng với gã, nhưng Khang Lỗi thì vẫn còn, bởi vì đó là liều lượng của cả một gói thuốc.
“Thêm lần nữa…” Giọng Khang Lỗi khàn khàn, nhấc chân gã lên, cởi quần lót màu trắng của gã ra, ngón tay thô ráp tùy ý thọc vào bên trong, đến lần thứ hai này thì động tác đã thành thạo hơn nhiều, trải nghiệm chân thực này thật sảng khoái.
Thật giống như cậu đang chạm vào cơ thể của đàn bà.
Chu Gia Thành vừa định ngăn cản thì dưới thân chợt lạnh, ngay sau đó hạ thân bị lấp đầy bởi thứ đó, “A!” Ngón tay bám chặt lên da thịt của Khang Lỗi, nhưng vẫn không tiêu tan được cảm giác đau đớn, cái gọi là “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” chính là thế này đây, hôm nay gã đã thấu triệt rồi.
Nhìn đôi mắt như sắp khóc của Chu Gia Thành, Khang Lỗi thở phì phò đè chặt gã, “Khóc cái gì? Do thích quá à? Hay là do đau quá?”
——-
Âm thanh phát ra trong điện thoại chính là giọng của Chu Gia Thành. Trịnh Thế Bân đạp ga phi thẳng tới Hách công quán, tới cửa thì bị phục vụ ngăn lại, anh lạnh mặt đặt một tấm thẻ lên bàn.
Là thẻ đen, người phục vụ giật mình, thẻ đen so với thẻ VIP còn cao hơn rất nhiều. Vội cúi đầu âm thầm đánh giá người đàn ông trước mặt, nhưng do đeo khẩu trang nên không nhìn rõ được đây là ai.
Tìm được phòng C503, trực tiếp một cước đạp cửa, Trịnh Thế Bân lôi điện thoại đập đám người trong phòng một trận, mấy tên phú nhị đại xông lên muốn đánh lại, nhưng không ngờ động tác của Trịnh Thế Bân còn nhanh hơn rất nhiều.
Còn chưa đi được mấy bước thì hàm dưới đã chịu một trận đau nhức, tất cả đều là một đám được nuông chiều từ bé, chưa từng chịu khổ bao giờ, chịu một chút đau đớn là đã khóc toáng hết cả lên, luôn miệng hét gọi bảo vệ đuổi người.
“Đuổi người? Mày có địa vị đếch gì mà đòi đuổi tao hả?”
Trịnh Thế Bân vung nắm đấm đánh một người để ‘giết gà dọa khỉ’, cả đám bị dọa sợ, không dám động đậy nữa. Anh xách người nọ ném qua một bên, lại thấy sắc mặt đỏ bừng cùng ánh mắt mê man của Hồ Loạn, cả người cậu như sắp đổ xuống.
“Anh..Trịnh?” Cậu túm áo lau mồ hôi. Cảm tưởng như trên ghế rất nóng. Một tay dụi mắt, khó tin nhìn Trịnh Thế Bân, cho dù đối phương có đeo khẩu trang thì cậu vẫn nhận ra được, thân hình kia, ánh mắt kia, không thể nào sai được.
Phục vụ đứng ở ngoài cửa không dám tiến vào, chờ đám đàn ông trong phòng đánh nhau xong mới đi vào dọn dẹp.
Trịnh Thế Bân buông tảng đá trong lòng xuống, đá văng mấy chai rượu dưới chân, chạy lại bế Hồ Loạn, lạnh lùng nói, “Đi thôi.”