Tận Cùng Trái Đất, Sâu Thẳm Trong Tim

Chương 12




Anh nói sẽ giúp tôi. Fabre sẽ giúp tôi lấy được học bổng.

Hôm đó, trời lại đổ mưa. Những cơn mưa rả rích cứ rơi rồi lại rơi. Tôi đứng bên hành lang nhìn ra phía ngoài. Tôi đang nhìn gì nhỉ? Cứ nhìn chằm chằm vào những hạt mưa.

Một vũng nước...vũng nước nhỏ đọng trên mặt lá. Cả chiếc kia, chiếc kia nữa.

Chiếc lá nhìn có vẻ mỏng manh mà lại kiên cường như vậy. Nhưng nó ko thể kiên cường mãi. Vũng nước nặng như thế mà, rồi nó sẽ rơi xuống đất thôi. Gió sẽ tiếp tục thổi, lá lại cứ luân phiên như vậy.

Tôi không thể bị kẹt ở đây mãi. Tôi biết.

Tôi chẳng thể làm gì. Tôi biết.

Và tôi nhận ra một việc...hiện tại nếu không thể thì không còn cơ hội nữa. Vì vậy tôi đã tham gia hoạt động giành học bổng ở trường, thứ tôi luôn mơ ước từ bé. Học bổng ai mà chả thích, tôi cũng thích nữa là. Đáng nhẽ tôi đã có hơn hai suất học bổng nhưng tại vì gia đình, hết sự kiện này đến sự kiện bất ngờ khác xảy ra, tôi đã đánh mất cơ hội. 

Fabre nói để lấy được học bổng tương đối dễ. Chỉ khó khăn nếu tôi không chịu cố gắng thôi.

Tôi cười trừ. Tôi tin anh. Kể tư sau vũ hội, chúng tôi đã thân thiết hơn nhiều. Việc tôi xuyên không trở về, đối với tôi vẫn còn nhiều bất ngờ lắm. Nhưng việc có một người bạn- trai, chỉ là bạn khác giới sau khi tôi xuyên không thì còn bất ngờ hơn.

Sau khi có kết quả trúng tuyển học bổng. Tôi vui lắm. Vui hơn nữa là Fabre sẽ đi cùng tôi vì anh là trợ giảng phụ trách được cử đi.

Chúng tôi sẽ qua Pháp! Thật đấy, chưa bao giờ tôi vui như thế. Học bổng của tôi trị giá 1 năm nghĩa là tôi sẽ chu du khắp nước Pháp với Fabre. Nghĩ đến thôi đã hạnh phúc rồi.

Nhưng...tôi sợ.

Cái cảm giác an toàn bên anh, nhỡ một ngày tôi phải rời xa anh thì tôi sao chịu nổi. Tôi đã từng coi anh như một người anh trai. Nhưng giờ tôi có cái nhìn khác về anh rồi.

Từ lúc nào nhỉ? Anh xuất hiện làm tim tôi lại đập nhanh hơn. Tôi đâu có quen với điều đó. Tôi đã lớn, phải nói là đứa gần biết mọi thứ và tôi ghét cái cảm giác mông lung này.

Không phải tôi thích anh rồi chứ. Sẽ như thế nào nếu anh biết việc tôi đột ngột đổi từ mến mộ thành thích anh. Và còn cô bạn gái của anh nữa.

Hôm chúng tôi xuất phát, chị ta luôn bám dính lấy Fabre, nằng nặc đòi đi theo và còn không quên nhìn tôi bằng ánh mắt...kinh khủng.

“ Thôi nào, anh đi vì công việc “

“ Tại sao phải đi với con bé đó “ Chị ta càu nhàu

“ Vì em ấy trúng học bổng “ anh cười. Tại sao lúc nào anh cũng mỉm cười tươi rói với người khác như vậy chứ!

“ Nhưng mà... Nhưng mà “

Thôi nào, chị ta cũng đâu phải bạn gái của Fabre cớ chứ. Đừng có đu bám người ta như vậy. Tôi sẽ cho chị biết động vào người đàn ông của tôi là như thế nào.

Đợi đã, gì cơ? Người đàn ông của tôi? Tôi đang nghĩ gì vậy. Trời ạ không phải chứ!

“ Nghĩ gì mà cười một mình vậy Kim “ anh bất chợt nhìn chằm chằm rồi dí sát mặt vào mặt tôi. Gần quá gần quá! Gì vậy!” Không có gì đâu ạ “ tôi ậm ừ rồi quay đi, tai tôi đã đỏ ửng lên rồi. Tôi thề có thể cảm nhận được điều đó. Vội lấy tóc che đi phần tai, tôi chạy nhanh lên tàu.

Chiếc tàu khởi hành rất đúng giờ. Khói xám bay hết bầu trời. Tu tu tiếng còi hú lên, tàu hoả bắt đầu chuyển động. Tôi ngồi trên tàu mà mắt lim dim, dựa vào ghế đánh một giấc xem sao.

Không biết bao lâu sau tôi nghe thấy tiếng nói, hình như của Fabre

“ Chúng ta sẽ ngồi tàu 8 tiếng và lên máy bay chuyến FR-01 e nhớ kĩ nhé Kim “

Tôi ậm ừ vài tiếng rồi chìm vào giấc ngủ. Trong mộng tôi mơ một thứ rất kì lạ. Cả tàu lửa đột ngột tối sầm lại. Mọi người chạy loạn lên. Tôi nghe thấy cả tiếng súng ở phía xa. Nếu không phải mùi thuốc súng thì quá sức đậm thì tôi còn tưởng đây là hiện thực nữa.

Sợ hãi đã đánh thức tôi dậy. Tôi vội mở mắt. May quá chỉ là giấc mơ thôi.

“ Chạy mau Kim “ Fabre kéo tay tôi làm tôi chưa kịp định thần lại, đèn trên tàu lại tắt phụt một lần nữa. Đừng! tôi sợ bóng tối lắm, tại sao? Gì vậy?

Người tôi bất giác run lên, tay càng nắm chặt Fabre hơn. Tôi có chứng hễ sợ hãi là tay lại vã mồ hôi nhưng Fabre dường như không quan tâm. Anh chỉ nắm chặt tay tôi, mạnh mẽ và quyết đoán. Cái cách tôi chưa thấy ở anh bao giờ.

Đằng sau lại có tiếng súng nổ, tôi giật mình vội níu tay Fabre “ Chuyện gì xảy ra vậy anh?”

“ Anh không rõ, một vụ khủng bố mang theo thuốc súng bí mật, anh đoán thế “

Nghe được câu trả lời của anh tôi càng sợ hãi hơn. Anh đùa à? Khủng bố ư? Thuốc súng ư, không? Tôi còn chưa tìm được cây phong khỉ mẹ gì cơ mà.

“ Đừng sợ! “ anh thì thầm với tôi. Trong bóng tối nhưng tôi có thể thấy anh đang nhoẻn miệng cười “ Anh sẽ bảo vệ em “

Tim tôi nhói một nhịp. Trước giờ chưa có ai nói như vậy với tôi cả. Anh đang lo lắng cho tôi sao. Tại sao trông anh bình tĩnh thế. Tôi đúng là đã gây áp lực rất lớn cho anh rồi phải không?

“ Tại sao...”

“ chuyến tàu này chở một lô hàng trắng và vài món thuốc nổ. Bọn khủng bố nhằm vào nó “

Tôi há hốc mồm. Thuốc nổ, hàng trắng là những thứ tôi chỉ đọc trong ngôn tình. Là những thứ thời sự mà tôi ghét hay đưa tin. Nhưng giờ đây nó lại xuất hiện ngay trước mắt tôi. Tôi không thể tin được. 1995 mà vẫn còn những thứ này ư?

“ Đừng ngây người ra như thế, nếu em không muốn ăn đạn thì nhanh theo anh”

Fabre tóm lấy tay tôi trong khi tôi hoàn toàn sock. Tôi muốn yên ổn, tại sao yên ổn không đến với tôi cơ chứ!

Đợi đã, nhưng tại sao anh biết chuyến tàu này có hàng cấm, lại còn nói cho tôi biết nữa chứ. Không phải anh được cử đi bảo vệ hàng cấm trong lốt sinh viên đấy chứ.ha thậg buồn cười.

Tôi mím môi cười trừ, thì thầm rất nhỏ “ Anh không phải chứ “. Anh không nói gì chỉ cầm chặt lấy tay tôi và chạy. Từng người này qua người khác, chúng tôi và cả vào tường. Đáng nhẽ sẽ ổn thoả hơn nếu trên tàu không có ai nhưng. Giờ mọi người chạy lọan cả lên. 

Tiếng súng sau tai ngày một gần hơn. Cuối cùng chúng tôi đã chạy ra tới cửa. Hoá ra tàu dừng hẳn lại rồi, lái tàu không biết đã chạy đi đâu. Mọi người ùa ra vì sợ hãi. Chỉ tôi cứ đứng đó nhìn Fabre.

Một lần nữa tôi nhìn thẳng vào mắt anh nhưng anh chỉ cầm lấy tay tôi và chuẩn bị chạy.lại chạy ư?

Tôi giật tay anh ra. Tôi không biết dũng khí gì khiến tôi làm thế. Đám khủng bố còn ngay đằng sau nhưng tôi lại không sợ gì. Thứ duy nhất tôi sợ là ngay trước mặt tôi. Anh.

“Anh chắc phải biết điều gì chứ “ tôi nhíu mày nhìn anh.

“ Đi nhanh thôi “

“ Một đám khủng bố đằng sau chúng ta, bao nhiêu người vô tội đã chết, tại sao anh...em chỉ biết chạy. Ý em là chúng ta nên làm gì đó để bảo vệ người vô tội. Báo cảnh sát hay làm gì đó giúp họ. Như là....thật điên rồ “

“ Em thật ngu ngốc “

“ một mình em còn chưa lo được nói gì bọn họ “ 

Tôi đớ người,ngây ra nhìn anh. Fabre. Fabre của tôi đây ư? Có lẽ tôi thật sự chưa biểu được anh. Giờ đây anh đứng đó, lạnh lùng nhìn tôi. 

“ Anh.. Anh rốt cuộc là ai?”

Cạch, một tiếng gì đó vang lên sau tôi. Tôi nuốt nước bọt. Sau đó là một thứ mát lạnh dí vào đầu tôi. Tôi không thề hình dung mình bây giờ như thế nào nhưng tôi xác định đó chính là nòng súng. Mà Fabre chỉ đứng đó nhìn tôi, trong đêm anh như hoàn toàn hoà vào bóng tối. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh lúc đó.

Tôi sợ, sợ lắm. 

“ cứu em “ tiếng lí nhí của tôi không biết có đủ để anh nghe thấy không nhưng anh không nói gì mà chỉ đứng đó. Một con người lạnh lùng. Một con người tôi chưa từng biết đến. 

Anh quay lưng đi, bỏ lại tôi chập chừng nước mắt.

Anh, là ai?

Bụp, khẩu súng đập vào gáy tôi. Tôi bị đánh ngất xỉu.