Tận Cùng Trái Đất, Sâu Thẳm Trong Tim

Chương 11




Đau đầu quá!Toàn thân tôi nhức mỏi đến không tả được. Tôi cố mở mắt nhưng mí mắt nặng trĩu đến không ngờ. Dường như có thứ gì đó kìm tôi lại, thứ gì đó mà tôi gần như quên mất

“ Venus “

Tôi choàng tỉnh, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm về phía trước.

Venus....Venus! Có ai đó đang gọi tôi. Tôi là Venus của năm 2016... Cũng là Kim của năm 1996. Tôi....phải trở về. Tôi nhất định phải trở về bởi vì, tôi còn có gia đình của mình và cái ông già chết tiệt đã mang tôi đến đây. Khi tôi tìm được lá Phong tốt nhất đừng để tôi gặp được nếu ko ông ta sẽ chết với Venus này.

“ Venus?”

Đã từ lâu rồi tôi không được nghe nó. Mọi người gọi tôi là Kim vì tôi ko hề nói với họ tên tôi là Venus. Tôi nhớ gia đình quá... Đột nhiên mắt cay cay, tôi hướng về phía giọng nói vừa phát ra. Dựa vào cửa, bóng anh đổ dài xuống đất. Là anh sao?

“Fabre... Sao anh biết?”

Anh bước đến cạnh tôi rồi ngồi xuống nhẹ nhàng. Mùi thuốc sát trùng một lần nữa lại thoang thoảng đâu đây cũng đủ để biết tôi đã ngủ li bì ở phòng y.

“ Đừng khóc “ Fabre đưa tay lên chạm nhẹ vào mắt tôi, anh lau đi những giọt lệ chỉ chực trào của tôi... Tôi khóc ư? Tôi có khóc đâu, tôi chỉ...chỉ... chỉ xúc động thôi. Nhưng vì sao tôi lại xúc động đến như vậy?

Không biết lấy đâu dũng cảm, tôi nhào vào người anh mặc cho tia bất ngờ xẹt qua trong mắt Fabre. Chỉ một chút thôi, cho em dựa nhờ vai anh nhé.

“ Tôi nghĩ em có điều gì muốn nói ?” 

Tôi sụt sịt, lắc lắc đầu dựa vào vai anh “ Em nhớ Venus “

“ Venus là ai?” Anh hỏi, vẫn không cử động gì khác.

Là em. Venus là em, em nhớ gia đình, em nhớ những ngày tháng trước, giá mà.. Giá mà em biết trân trọng nó. Anh sẽ giúp em tìm lá phong, ko...tìm cách trở về tương lai chứ. Ở đây thật xa lạ. Không! Anh sẽ nghĩ em bị điên mất, nếu em nói em đến từ tương lai anh có tin em không?

“Là bạn em “

“ Vậy chắc cô ấy đang ở một nơi xa “ Tôi gật đầu, dù chỉ mới biết anh gần 3 tháng nhưng tôi thấy anh gần gũi lắm, như là đã biết từ lâu rồi. Liệu lúc trước tôi có biết anh không? 

Tôi vội lau nước mắt, tách khỏi người anh rồi cúi gằm mặt xuống nhằm nhận lỗi cho những gì mình vừa làm. “ em hi vọng vợ tương lai của anh sẽ ko trách em “ tôi nói lí nhí. Vừa nãy chưa được sự xin phép, tôi đã thất lễ với anh. Tôi biết với người...xưa thì là quá vô lễ. Nhưng anh cũng là người nước ngoài, có lẽ sẽ không... Để ý đâu nhỉ.

“ em không chỉ thất lễ với tôi một lần đâu “ Anh mỉm cười, hơi hơi nhíu mắt. Lúc này vừa trọn đợt nắng gắt chiếu qua cửa sổ, ánh nắng le lói phả lên người anh.

Thánh thần ơi, tại sao anh lại có thể đẹp như vậy? Nhìn anh thật chói loá...

“ Ý  ý anh là sao? “ Tôi còn lần nào thất lễ với anh ư? Một con người hoàn hảo như anh? Tại sao tôi lại không nhớ nhỉ.

“ Đêm qua “ anh nói

Tôi trợn mắt, cha mẹ ơi, chẳng nhẽ tôi đã cướp đi sự trong sạch của anh rồi ư. Đúng là hôm qua có hơi rượu vào tôi thấy trong người choáng váng thật. Kí ức của tôi chỉ dừng đến lúc chúng tôi khiêu vũ với nhau và sau đó?

Sau đó là gì ah

“ Fabre “ tôi mím môi, lắc lắc đầu rồi đưa tay lên vỗ vai anh “ Anh yên tâm Fabre, cho dù sự trong sạch của anh đã bị em lấy đi, em nhất định sẽ đền bù cho anh!”

Khụ khụ, anh bật cười. Đó là nụ cười tươi nhất tôi từng thấy ở anh.

“ Con bé này, lúc nãy thì khóc lóc giờ đã biết đùa rồi cơ à”

Hì hì, tôi nhe răng cười, tôi không muốn để lại trong anh hình ảnh một cô gái suốt ngày buồn bã. Tôi muốn khi anh nhớ đến tôi sẽ là một con bé vô tư, hồn nhiên thích chọc anh cười. Tôi sẽ không thể ở bên cạnh anh mãi... Buồn nhỉ.