Cố Vãn Thâm ngồi xe suốt 12 tiếng đồng hồ tới Đông Mặc.
Anh không một chút nào muốn ngủ, tay bất giác chạm đêna dây chuyền lồng nhẫn mà Bạch Hàn Vĩ từng đeo.
Tim anh theo từng km thu hẹp mà đập lên liên hồi.
Cố Vãn Thâm đầu óc như mụ mị, chỉ một suy nghĩ, đó là Bạch Hàn Vĩ.
Đã 2 năm, anh cũng dường như ngày một già đi, anh đã nhiều lần từng nghĩ, có lẽ nào anh sẽ chết dần trong sự hối hận của mình.
Hằng đêm anh đều không ngủ được.
Trong suốt hai năm qua, anh đã quen với việc giữa đêm tỉnh dậy bởi cơn ác mộng Hàn Vĩ đầy máu, anh đã quen dần với việc có nhiều đêm không ngủ vì sẽ nhớ đến nỗi đau đớn mà anh đã dày vò cậu, anh cũng đã quen với việc dùng thuốc an thần cùng thuốc ngủ chỉ để xoa dịu đi tinh thần bất ổn ngày càng suy sụp, cũng như đã quen với việc ban đêm trầm tư bên cửa sổ hút từng điếu thuốc để, xoa dịu sự cô độc.
Trong cuộc đời của Cố Vãn Thâm, anh chưa từng có khái niệm hối hận, thế nhưng lần đầu nghiệm thấy, cũng chính là hối hận đến muốn tan vỡ đi.
Đến giờ anh mới biết, có nhiều cái hối hận mà mình phải dùng cả đời để bù đắp.
Và anh là thế, anh dùng 2 năm của mình để trầm trong biển nhớ, dùng 2 năm để xem đi xem lại những video mà cậu bị hành hạ trong 8 năm, nhìn đến những giọt nước mắt của cậu chảy đến khô cạn, nhìn sự suy kiệt của cậu qua thời gian, nhìn đến hao mòn của tinh thần cậu.
Để rồi anh mới chợt nhận ra, 8 năm thống khoái ấy, là anh ích kỷ và độc ác biết bao.
Là anh quá cố chấp, quá hồ đồ đi....!Anh càng xem càng chỉ muốn tự đoạ thân mình xuống địa ngục, không, là chết đi sống lại rồi tiếp tục chịu hành hình đến chết đi, mới có thể chuộc lại hết lỗi lầm.
Có câu nói Đi cho dù có lâu đến bao nhiêu, là 10 năm, 20 năm hay 50 năm thì vẫn trở về; khoảng cách có xa bao nhiêu, là 100km, 1000km hay là khoảng cách của trái đất trong ngân hà này đối với hành tinh xa nhất, thì vẫn là khoảng cách hữu hạn; chỉ có chết đi mới là điều đáng sợ, chết đi- bạn sẽ vĩnh viễn không gặp lại được, và khoảng cách âm dương, cũng chính là khoảng cách vô hạn thật sự quá đúng.
Đến khi âm dương cách biệt, Cố Vãn Thâm anh mới biết chân chính đã mất đi người yêu.
"Cố tổng, đã đến Đông Mặc"
Cố Vãn Thâm từ trong triền miên suy nghĩ tỉnh thức, nhận thấy xe đã tiến vào một khu làng nho nhỏ nằm trên đỉnh đồi cao cao xa xôi.
Ở ngôi lành hẻo lánh này, sự xuất hiện của 1 chiếc xe hơi cáu cạnh là hiếm có vô cùng.
Xe đi đến đâu, đều thu hút người dân hiếu kỳ, đến khi xe dừng đến trước một trạm xá đơn sơ, thì sau xe đã kéo theo một tá người tò mò nhìn ngắm.
Cố Vãn Thâm không quan tâm, mở cửa xe bước xuống.
Cùng lúc Hứa Du từ bên trong bước ra, dường như vừa khám bệnh xong, báo blouse màu trắng xoay chuyển đến trước mặt Vãn Thâm.
Hứa Du tháo xuống khẩu trang hướng Vãn Thâm chào hỏi:
"Không ngờ câu năng suất thật, báo đêm qua, hôm nay đã có mặt.
Cậu khoẻ không?"
"Ừm, cám ơn.
Người kia đâu?" Cố Vãn Thâm không vòng vo, trực tiếp vào vấn đề chính, nôn nóng muốn chết đi.
"Hôm qua chỉ ngẫu nhiên gặp ở chợ thôn"
"Lên xe rồi nói tiếp" Cố Vãn Thâm mở cửa xe.
Hứa Du liếc đến trợ lý của mình nói :"Hôm nay tôi tan sớm, cậu ở lại trực.
Có gì gọi tôi".
Chưa kịp để trợ lý phản ứng, Hứa Du đã lên xe hơi bỏ cùng Cố Vãn Thâm bỏ đi.
Cố Vãn Thâm trầm ngâm tự châm một điếu thuốc, phả ra hơi khói trầm trầm nói :"Kể đi".
" Ngày hôm qua tôi tình cờ gặp người kia tại chợ thị trấn.
Nhìn lướt qua một chút, tôi cũng không để ý.
Chỉ là ấn tượng sâu sắc, người đó khoé miệng bị rạch, chân đi tập tễnh, mò mẫm cầm gậy đi trên đường.
Cơ hồ cũng muốn ngã nên tôi tiến đến có ý đưa về nhà.
Thì nhận ra, người kia trừ bỏ trên mặt có chút thảm thì vẫn lộ ra nét Bạch Hàn Vĩ, cả vết thương cũng giống.
Tôi rất bất ngờ, Bạch Hàn Vĩ đã mất, làm gì có điều gì kỳ diệu đến vậy...."
"Tôi chính mắt thấy....!Em ấy nằm trong quan tài được hạ xuống đất....!" Cố Vãn Thâm rít một hơi thuốc.
"Vậy nên.....!Chỉ có thể do Tề Lăng sắp xếp"
"Tề Lăng chẳng phải bận bên gia tộc sao?" Cố Vãn Thâm nhíu mày.
"Nhưng chẳng phải Tề Lăng có một khoảng thời gian sau khi Hàn Vĩ qua đời liền mất tích sao?"
Cố Vãn Thâm nghe thấy liền không nói, chỉ một mực im lặng.
" Tôi có theo chân người kia.
Chỉ biết người đó hình như bán ở tiệm bánh"
"Cậu ở đâu?" Vãn Thâm hỏi
" Đi thêm một chút là ra thị trấn, ở đó có phòng trọ"
Cố Vãn Thâm gật đầu, gọi tài xế đưa đến nơi trọ của Hứa Du, sau đó nhờ Hứa Du ghi lại tên tiệm bánh nơi Hàn Vĩ làm.
"Cố tổng, bây giờ đến đâu?" Tài xế hướng anh hỏi.
Cố Vãn Thâm nhìn ra ngoài cửa, dường như đến thật lâu, Cố Vãn Thâm mới khàn giọng :"Đến tiệm bánh đi".
Xe chạy một lúc không lâu liền dừng lại.
Chiếc xe hơi ở thị trấn cũng không quá đặc biệt như lúc nãy nên khi đỗ xe ở gần đối diện tiệm bánh cũng không thu hút quá nhiều người.
Tiệm bánh nhỏ xinh, trong thị trấn này cũng không quá nổi bật.
Dường như bánh rất ngon, cửa hàng có khá nhiều người tới lui.
Cố Vãn Thâm ngồi trong xe chăm chú nhìn cửa tiệm bánh.
Một lát sau thấy thân ảnh nho nhỏ, khập khiễng bước ra.
Tim anh chợt đập mạnh một cái.
Hình dáng ấy, có hoá thành tro anh cũng không thể không nhận ra.
Anh đã hình dung rất nhiều cách khi gặp nhau và tưởng tượng hàng vạn hình dáng của cậu, thế nhưng anh lại không hình dung ra, cậu so với nhưnzg gì anh tưởng tượng dường như khác xa.
Anh....đã tạo cho cậu một vết thương quá lớn.
Anh không nghĩ nhiều về việc vì sao cậu vẫn còn sống, anh chỉ biết tự nhủ, còn sống là tốt rồi, là tốt rồi.
Bạch Hàn Vĩ lộp cộp chống gậy dành cho người mù, khập khiễng bước ra.
Đầu cuối xuống để tóc che kín gương mặt.
Loạng choạng một chút, Bạch Hàn Vĩ va đến người đi ngược chiều lại.
Cố Vãn Thâm không biết nên làm sao, là bước xuống tiến lại chỗ cậu hay chạy đến đỡ cậu.
Anh thực tế chỉ một mực ngồi trong xe.
Được một lúc sau, một chàng trai từ trong cửa tiệm bước ra đỡ lấy cậu, thay cậu xin lỗi.
Dường như là nhân viên làm trong tiệm bánh, người kia liền thành thạo đỡ cậu vào lại bên trong tiệm.
Cố Vãn Thâm vẫn như thế nhìn theo đến khi Bạch Hàn Vĩ đi hẳn vào trong.
"Cố tổng, chúng ta....." tài xế lên tiếng.
Cố Vãn Thâm hút xong điếu thuốc thứ 5 liền dụi đầu thuốc vào gạt tàn.
"Cậu lái xe về, đừng đợi tôi" Cố Vãn Thâm nói xong liền bước xuống xe băng sang bên kia đường.
Cố Vãn Thâm chưa bao giờ trở nên trì độn như vậy.
Đứng bên ngoài cửa kính, anh đấu tranh tư tưởng giữa việc sẽ vào hay bỏ đi.
Cố Vãn Thâm nhiều lần muốn chuyển bước trở về, nhưng rồi anh lại sợ, nếu bỏ đi, anh sẽ đánh mất cậu thêm lần nữa.
Anh không nghĩ gì nhiều về sự sống lại kỳ diệu này.
Nhưng cho dù có thế nào, cũng van xin đừng là giấc mộng, để rồi khi thức giấc chợt nhận ra mắt đã nhoà nước.
Hít sâu một hơi, Cố Vãn Thâm nhấc chân lên bước.
Leng keng tiếng chuông cửa tiệm vang lên.
Cố Vãn Thâm nhìn thấy Bạch Hàn Vĩ ngồi sau quầy bánh nhìn hướng về phía anh, theo lệ nở nụ cười.
Thế nhưng ánh mắt tan rã đến lạ.
Cố Vãn Thâm như đánh rơi nhịp thở, tiến đến nơi Bạch Hàn Vĩ ngồi, Cố Vãn Thâm run rẩy, nhẹ nhàng, cẩn thận chạm lên đôi bàn tay trắng gầy mỏng manh của cậu.
"Hàn Vĩ.....!Anh đón em về."
--------------------------------
Havi: éc éc hôm qua ta bấm lưu thành đăng tải ??? sr các bae :)))))