Theo như định kỳ mỗi tuần, anh đến ngục giam nhìn qua Khê Vĩ, hôm nay cũng không ngoại lệ, thế nhưng anh không đi một mình như trước mà đi cùng với một người nữa.
Két Sau khi mở cửa, Cố Vãn Thâm dẫn người đi cùng vào bên trong.
"Hạ thiếu nhìn thế nào?" Cố Vãn Thâm chỉ đến người đang bị treo trên vách tường hỏi người bên cạnh.
Ngôn Hạ nheo mi đánh giá thanh niên thương tích đầy mình kia.
Khê Vĩ hiện giờ, so với mấy tháng trước đã tàn tạ hơn bao giờ hết.
Thế nhưng cơ hồ Cố Vãn Thâm đã bất lực đến mức không buồn áp dụng hành hình nữa mà chỉ treo trong ngục giam bỏ đói.
Cố Vãn Thâm có hận Ngôn Hạ không? Có chứ, thế nhưng Ngôn Hạ so về lý là do Khê Vĩ kích động, huống hồ nếu không phải cả hai đang hợp tác, Cố gia đâu đơn giản là bỏ qua được.
Người trực tiếp làm Hàn Vĩ bị thương là Ngôn Hạ, làm sao mà anh có thể nén giận được đến bây giờ? Nhưng Tề Lăng dù sao cũng cho một kích đau, xem như thay anh trừng trị vậy, cố gắng thêm một bạn càng tốt hơn có thêm 1 kẻ thù.
"Cố tổng, anh là đang áp dụng lại những gì anh từng làm với Hàn Vĩ sao?" Ngôn Hạ cười cười "Hành hạ xong, lại mang tặng cho tôi?"
Cố Vãn Thâm không buồn trả lời, tinh thần anh dạo này rất kém, chuyện công việc đều phải nhờ người thay anh giải quyết giúp một thời gian, bằng không có thể công ty đã bị anh kéo xuống dốc theo.
Bịch một tiếng, Khê Vĩ bị thả hạ xuống đất.
Dư âm của liều thuốc thần kinh làm y rơi vào hư vô, đầu óc không tỉnh táo được, mà tinh thần cũng hư nhược.
Huống chi cách đây còn chưa đến 6 tiếng đồng hồ, y còn bị bắt tiêm Psycho, hiện giờ trí não y đang theo chiều hướng tiêu cực.
Khê Vĩ nâng mắt nhìn, ánh nhìn rơi đến bên Ngôn Hạ lại lập tức hoảng sợ, vì tác dụng của Psycho hiện giờ biến Ngôn Hạ thành nỗi ám ảnh vĩ đại trong Khê Vĩ.
Đó cũng là điều Vãn Thâm muốn, tốt nhất là nên sợ hãi, sau đó mang tặng y cho kẻ y sợ hãi, chẳng phải hay hơn sao?
Ngôn Hạ cũng đã nghe qua việc y được tiêm thuốc thần kinh và thuốc ảo giác nên cũng không có bất kỳ ngạc nhiên gì.
Bước đến gần Khê Vĩ, Ngôn Hạ đưa tay ra siết chặt lấy cổ Khê Vĩ, vừa lòng nhìn Khê Vĩ khϊếp sợ mà vùng vẫy vô lực.
Ngôn Hạ trong khoảng thời gian tiếp xúc với Hàn Vĩ đều đã mang lòng thương nhớ cậu, thế nên với hắn, người trước mặt này là kẻ gián tiếp đẩy người hắn thương vào tuyệt vọng mà qua đời.
"Được rồi, mang về nhà từ từ ngoạn, chứng minh thư của y bị hủy từ lâu, tôi cũng đã dùng một chút thủ đoạn giúp cậu báo tử cho y.
Hiện giờ dù y có chết hay bị thế nào cũng không còn luật pháp bảo vệ" Vãn Thâm đứng một bên nhìn, xuyên qua bọn họ, anh mơ hồ cảm thấy những gì mình làm trước đây đối với Bạch Hàn Vĩ trong quá khứ, tim anh lại bắt đầu co rút kịch liệt.
Ngôn Hạ buông Khê Vĩ ra, nắm lấy tay y lôi thô bạo đi ra ngoài.
Cố Vãn Thâm sau khi tiễn bọn họ đi lại trở về phòng của mình, khoá trái cửa.
Anh thật sự không ổn.
Dù trôi qua đã 4 tháng, thế nhưng nỗi khổ đau của anh đang ngày càng tăng lên.
Anh có xu hướng nhốt mình lại một chỗ, nhớ về quá khứ, lật giở nhật ký của cậu xem, hoặc là....một mình trò chuyện với chiếc nhẫn mà cậu từng đeo.
Gia nhân trong nhà rất lo cho anh, Hứa Du cuzng thường xuyên vì anh mà đến nhà khám bệnh để chắc chắn anh không mắc thêm bệnh.
Thế nhưng dường như mọi thứ anh đều không quan tâm nữa, điều anh quan tâm nhất hiện nay chính là sự hối hận day dứt của mình.
Giá như mình thực sự cố gâng tìm ra tận tình sự việc, giá như mình dẹp bỏ đi cái tôi, lòng tự trọng và thù hận của mình, thì có lẽ đã tốt hơn rồi....!
Thời gian theo sự khổ tâm của anh mà trôi qua, kéo theo anh ngày càng suy sụp.
Chốc lát như mới hôm qua, thế nhưng đã trôi qua thêm 2 năm nữa.
Cố Vãn Thâm ngồi bên cửa sổ nhìn thấy trời tuyết rơi bên ngoài, anh tự cảm thấy mình già nua đi nhanh chóng.
Cơ hồ như không có Hàn Vĩ, anh đều không còn mục đicha để tồn tại nữa.
Reng...reng
Tiếng chuông điện thoại kêu lên, kéo Vãn Thâm đang thất thần quay trở lại.
Bấm nút nhận cuộc gọi, anh tiếp tục mân mê chiếc nhẫn trên tay mình.
"Uy Vãn Thâm?" Đầu gọi là Hứa Du, giọng đầy gấp gáp.
"Ừm" Cố Vãn Thâm đáp lời.
"Tôi phân công tác ở vùng quê cách thành phố B khá xa, tôi hôm nay vô tình gặp một người rất giống với Bạch Hàn Vĩ".
"Sao?" Cố Vãn Thâm vẫn còn chán chường nghe đến đấy như bừng tỉnh "Cậu nói thật chứ?"
"Thật, rất giống.
Người với người có thể giống nhau, thế như sẹo trên mặt cùng khoé môi đều giống y như Bạch Hàn Vĩ"
"Cậu ở đâu?"
"Ở Đông Mặc"
Cố Vãn Thâm vội vàng cúp máy.
Gọi cho thư ký kêu chuẩn bị xe đi đến Đông Mặc.
Có thể là tốt rồi, hy vọng không phải người giống người, hy vọng đó là Hàn Vĩ, thực sự là Hàn Vĩ.
Nếu như vậy thì anh sẽ có cơ hội, sẽ có cơ hội chuộc lại lỗi lầm của mình.
Cho dù mất 10 năm, 20 năm hay cả đời, anh cũng sẽ dành để chuộc lại lỗi.
Chỉ cần Bạch Hàn Vĩ không chết, chỉ cần em ấy không chết là được rồi.
------------------------------------
你好
Hello
Bonjour
À nhon
:))) đừng bảo là quên ta ròi nha :))) ta đã trở lại :))) với phiên ngoại 2 đầy nhảm nhí và xàm xí :)))) Lý do ngược Khê Vĩ ít sẽ được tiết lộ qua truyện khác, lý do phát hiện Hàn Vĩ còn sống là để Vãn Thâm có thể chuộc lại lỗi( nhưng méo đâu, hành hạ con người ta cho đã rồi chuộc lỗi là xong hả con) :)) chap hơi ngắn, mong mọi người ăn tạm nha :)))) này là đăng sớm cho mai á :))))