Khê Vĩ trầm ngâm nhìn vào màn hình điện thoại.
Y vừa lén lấy số điện thoại của Ngôn Hạ từ điện thoại Cố Vãn Thâm.
Y gần đây bức bối sắp điên rồi.
Cố Vãn Thâm ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng y thì sao không biết được anh nghĩ gì.
Y đã tình cờ nghe được anh gọi cho ai đó hỏi thăm tình hình của Bạch Hàn Vĩ.
Thế nên làm sao y không biết kẻ liên quan chính là kẻ đáng chết kia?
Suy nghĩ một lúc, Khê Vĩ như hạ quyết tâm bấm gọi đến Ngôn Hạ.
"Ngôn thiếu, tôi là Khê Vĩ, người yêu Cố Vãn Thâm.
Tôi muốn gặp anh một chút, có chuyện cần nói rõ ràng".
-----------------------------
Ngôn Hạ đang lúc ôm lấy Bạch Hàn Vĩ liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Nhanh tay bắt máy, lại không ngờ bên kia là số lạ, nhưng lại là kẻ y tò mò muốn biết.
"Ai vậy?"
"Ngôn thiếu, tôi là Khê Vĩ, người yêu Cố Vãn Thâm.
Tôi muốn gặp anh một chút, có chuyện cần nói rõ ràng".
"Không thể nói ở đây sao?"
"Tôi muốn trực tiếp nói với anh"
"Ồ? Được, cafe trên tầng thượng SZ tower"
Ngôn Hạ sau khi tắt máy liền nhíu mày, nhìn sang người đang ngủ bên cạnh, mi tâm càng thêm sâu, có chuyện gì? Phải chăng liên quan đến Bạch Hàn Vĩ?
Thay đồ, Ngôn Hạ lái xe đến điểm hẹn.
Thời điểm y đến, Khê Vĩ đã ngồi đợi từ lâu.
Thấy y đến gần, Khê Vĩ lập tức đứng lên.
"Chào Ngôn thiếu"
"Ừm, chào Khê thiếu, mời cậu ngồi."
Ngôn Hạ vờ như không nhìn đến nôn nóng của Khê Vĩ, y như thường gọi nước, đợi người mang nước ra rồi mới hướng Khê Vĩ đã muốn chết vì vội hỏi.
"Hôm nay Khê thiếu gọi tôi ra đây là có việc gì?" Ngôn Hạ cười cười.
"Tôi nghe Thâm bảo anh đang dưỡng Hàn Vĩ?"
Ngôn Hạ nhíu mày, sau đó gật đầu.
"Tôi không biết, tôi nghĩ gần đây Thâm có vẻ rất thường cùng anh ngoạn Hàn Vĩ?" Khê Vĩ bối rối nói.
"Ý của cậu đây là?" Ngôn Hạ nghi hoặc hỏi.
"Tôi...!Tôi thấy Thâm gần đây rất quan tâm đến Vĩ, đã tình cờ tôi nghe thấy anh ấy gọi cho ai đó hỏi thăm tình hình của Hàn Vĩ"
Ngôn Hạ ồ một tiếng rồi bật cười.
"Ra là Khê thiếu lo lắng người yêu của mình nɠɵạı ŧìиɦ nha?"
"Đúng.
Tôi lo lắng.
Hơn thế, tôi muốn nói với anh.
Thâm đang có kế hoạch đưa Hàn Vĩ trở lại.
Tôi vốn không muốn phản bội anh ấy, nhưng hạnh phúc này là tôi khó khăn giành được.
Tôi nói anh nhe, hy vọng anh có thể lưu tâm.
Chúng ta cùng nhau hợp tác, đôi bên cùng có lợi.
Tôi nghĩ, anh chắc hẳn không thích đồ vật của mình bị cướp đi đâu nhỉ?" Khê Vĩ mỉm cười.
"Tôi vì sao tin cậu? Mặc dù tôi biết cậu là chịu khổ diễn kịch 1 năm mới giành được tín nhiệm cùng cưng chiều, thế nhưng vì sao có thể đảm bảo điều cậu nói là đúng? Cậu vẫn có thể kích động tôi, bức tôi vì nóng giận mà xuống tay với Hàn Vĩ, ai biết được, nhỉ?" Ngôn Hạ cười khẽ.
Thế nhưng mấy ai biết lòng y sôi như lửa.
Cứ tưởng Vãn Thâm đã yên lặng, nào ngờ lại âm mưu cướp đi Hàn Vĩ.
"Ngôn Hạ thiếu gia.
Tôi không có gì để lừa dối anh.
Bạch Hàn Vĩ qua tay nhiều người, vốn là rách nát.
Anh cùng lắm chỉ là một trong số những kẻ mê luyến thân thể của anh ta.
Đường đường là đại thiếu gia Ngôn gia, lại ăn thứ sót lại của Cố tổng, hơn thế, lại bị Cố tổng qua mặt giành lại vật đang dùng.
Mặt mũi Ngôn gia sẽ thế nào đây?" Khê Vĩ dồn bực tức vào từng câu chữ.
Lời nói phát ra đều đâm trúng điểm nhược của Ngôn Hạ.
Ngôn Hạ vất vả duy trì vẻ bình tĩnh.
Y muốn bạo phát, dù tất cả chuyện này y đều biết.
Thế nhưng nghe lại một người khác tường trình lại là chuyện khác.
Thật nóng, thật tức giận!
"Thế Khê thiếu muốn tôi thế nào?" Ngôn Hạ vẫn duy trì nụ cười.
"Không có gì quá đáng, tôi chỉ hy vọng anh quản lại người của anh.
Bạch Hàn Vĩ có phải hôn mê 5 tháng tỉnh dậy hay không? Anh đừng quên, người ám ảnh Bạch Hàn Vĩ là Cố Vãn Thâm.
Bạch Hàn Vĩ yêu sâu nặng Cố Vãn Thâm, lại sợ hãi Cố Vãn Thâm.
Anh nghĩ xem, nếu như Cố Vãn Thâm đến nhà, dùng lời ngon tiếng ngọt với Bạch Hàn Vĩ, ai biết được anh ta thế nào?" Khê Vĩ hít sâu một hơi "Người đàn ông để vuột mất con mồi của mình, là kẻ thất bại.
Anh đừng trở nên là kẻ thất bại chỉ vì một phế vật như Bạch Hàn Vĩ".
----------------------------
Ngôn Hạ không biết trở về nhà như thế nào.
Y đứng bên cạnh giường Hàn Vĩ ngủ.
"Người đàn ông để vuột mất con mồi của mình, là kẻ thất bại.
Anh đừng trở nên là kẻ thất bại chỉ vì một phế vật như Bạch Hàn Vĩ"
Ngôn Hạ hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh bản thân, sau đó quay ra ngoài.
Ngôn Hạ trầm ngâm ngồi ở ghế sofa tại phòng khách.
Đột nhiên Ngôn Hạ nhận được cuộc gọi từ số lạ.
Suy nghĩ một lúc, y bấm nhận.
"Ngôn thiếu, tôi có giữ chứng cứ tập đoàn Ngôn thị của cậu tham nhũng cùng trốn thuế.
Cậu có muốn xem qua không?" Giọng người đàn ông rè rè từ trong điện thoại truyền ra.
Ngôn Hạ tay nắm chặt điện thoại, cố giữ bản thân bình tĩnh.
"Anh muốn gì?"
"Bạch tiểu thiếu gia, Bạch Hàn Vĩ"
Rầm Ngôn Hạ điên tiết quăng điện thoại xuống đất.
Y không cho phép bất cứ ai qua mặt y.
Không có khả năng.
Hai mắt y đỏ ngầu, Ngôn Hạ tiến vào phòng ngủ của Bạch Hàn Vĩ nâm tóc lôi cậu ra ngoài.
Ngôn Hạ nhìn đến Bạch Hàn Vĩ gầy yếu nhịn đạu chợt cảm thấy thật hợm hĩnh.
Nếu không phải vì kẻ này, y cũng không mất đi thể diện.
Tất cả chỉ vì kẻ này.
Ngôn Hạ kêu người mang hộp sắt 50x50x50 (1) đến, sau đó lôi Hàn Vĩ ra nhét cậu vào.
Hàn Vĩ cơ thể dù gầy yếu nhưng cũng không vừa vào hộp thiết lập phương đó.
Ngôn Hạ tàn nhẫn ép người cậu vào.
Trước khi khoá thùng lại liền ném một câu.
"Tôi đã quên mất một điều cậu vốn là phế vật".
--------------------------------
Bạch Hàn Vĩ nằm trong thùng sắt hơn 1 tháng qua.
Định kỳ 2 ngày sẽ có người đến truyền gluco vào người Bạch Hàn Vĩ.
Suốt ngày đêm chịu mưa gió cùng nắng làm suy yếu cơ thể vừa hết thương của Hàn Vĩ.
Ngôn Hạ cũng từ đó trở về bản tính trước đây.
Đều không vừa lòng bất kỳ MB nào, liền thường bạo ngược họ đến trọng thương.
"Hah, chỉ giỏi nói bằng miệng" Ngôn Hạ khinh miệt quăng tờ báo ngày xuống, chân đá vào thùng thiết dưới chân "Cậu biết không, Cố Vãn Thâm, kẻ mà cậu yêu say đắm đã tổ chức kết hôn với kẻ ghét cậu tận xương- Khê Vĩ.
Rốt cuộc, chỉ có cậu ngu ngốc rơi vào bẫy của bọn họ".
Việc Cố Vãn Thâm kết hôn cùng Khê Vĩ tạo nên một làn sóng trong giới kinh tế.
Cứ nghĩ Cố tổng, Cố lão đại sẽ không bao giờ kết hôn, lại không ngờ Cố tổng kết hôn chính là cùng nam nhân, bất ngờ hơn, nam nhân đó trước đây lại là trai bao.
Cố Vãn Thâm đưa Khê Vĩ kết hôn bên Mỹ, hôn lễ sẽ tổ chức vào tháng sau cùng ngày ở Thụy Sĩ.
Tề Lăng xô ngã tivi xuống đất.
Tức giận phất tay áo choàng.
"Khốn nạn, hắn ta lại có thể cùng kẻ khác kết hôn.
Làm khổ Bạch Hàn Vĩ đến vậy, cuối cùng lại quay lưng, tàn nhẫn cùng kẻ khác bước trên lễ đường"
Tề Lăng cầm lấy điện thoại bấm gọi cho Vãn Thâm.
"Thâm! Ngươi chính là ý gì?"
"Cậu có gì muốn nói sao?" Cố Vãn Thâm bên đầu dây khàn khàn lên tiếng.
"Vãn Thâm, ngươi....vì sao có thể làm khổ Hàn Vĩ đến thế"
"Vì sao ư? Vì y chính là xứng đáng như vậy.
Đừng tưởng tôi không biết, cậu cùng Hứa Du đã giấu tôi thế nào? Tôi hiện đều biết.
Cái hận trong lòng tôi chỉ có tăng chứ không có giảm"
"Em ấy không làm gì hết.
Suốt thanh xuân của em ấy đều trả cho ngươi, ngươi muốn thế nào?"
"Tôi? Hừ, hiện tôi không màng sống chết y nữa.
Y không còn thuộc phạm vi quan tâm của tôi.
Chết cũng được, sống cũng được.
Thế nào cũng được"
Nói rồi Cố Vãn Thâm tắt máy, Tề Lăng tức giận toang ném điện thoại đi, liền như nhớ ra điều gì đó.
Tề Lăng vì thế nên gọi cho thư ký cận bên mình.
"Ngươi có biết Vãn Thâm điều tra ra được gì không?"
"Tề tổng, tôi vừa nhận được tin.
Vãn Thâm không biết từ đâu tra ra được 11 năm trước Bạch Hàn Vĩ mang về, chính là làm công cụ phát ti3t của Cố lão gia.
Lại không biết ai đã nói, đó chính là âm mưu của Vũ Chân Trân hòng trả thù người cũ"
Tề Lăng chửi thầm một câu, hắn muốn ngay lập tức đến nơi Bạch Hàn Vĩ đang giữ.
"Ngươi biết Bạch Hàn Vĩ ở đâu không?"
"Thưa có, hơn 8 tháng trước, Bạch Hàn Vĩ được tặng cho Ngôn đại thiếu gia, Ngôn Hạ".
Tề Lăng tay liền siết thành nắm đấm, rơi vào tay kẻ điên đó, có thể nào còn nguyên vẹn?
Tề Lăng vừa hay củng cố lại lực lượng, hiện so với bà nội, hắn có thể cho người đánh lạc hướng bà nội hắn, sau đó đem người đến Ngôn gia.
Cho dù thế nào cũng phải mang Bạch Hàm Vĩ về.
Rồi hắn sẽ mang cậu đi.
Đi một nơi thật yên bình.
"Tối nay, mang trực thăng đến tầng thượng biệt thự ta đang ở, người bố trí xung quanh biệt thự Ngôn gia, ta đến sẽ tập kích vào"
"Vâng!"
-------------------------------
Ngôn Hạ tay cầm ly rượu ngửa đầu ra sau, cảm thụ hơi ấm khoang miệng đang bao quanh cự vậy của mình.
Nhíu mi nhìn MB mới mang về, Ngôn Hạ tự cho mình hưởng thụ lâu một chút.
Lại không ngờ, sau đó chưa đến 15, biệt thự Ngôn gia bị tập kích.
Chính y cũng bị khống chế nằm rạp xuống đất, sau lưng bị trúng một viên đạn.
Tề Lăn bước vào sau cùng, dùng chân nâng lên cằm Ngôn Hạ.
"Ngôn thiếu, liệu ngài có thể nói tôi biết, Bạch Hàn Vĩ được ngài giữ ở đâu chứ?"
Ngôn Hạ khinh miệt phun ra một ngụm nước bọt :"Ta sẽ không nói.
Biết thế nào không? Ta vừa hay, buổi sáng tiêm vào thuốc XX tổ chức ta vừa thí nghiệm.
Cũng sẽ không biết phát tác dụng gì.
Nhưng ta không ngại nói ra, một phần trong tác dụng đó, chính là tra tấn, đầu tiên co rút các dây thần kinh cơ thể, sau đó sẽ tác động vào não bộ, cuối cùng là....A!!!!"
Không để Ngôn Hạ hết lời, Tề Lăng liền đá một cước vào mặt y.
"Ta gϊếŧ ngươi, dù đối đầu với Ngôn gia, ta cũng không sợ.
Hoặc là nói, hoặc là...ta gϊếŧ ngươi" Tề Lăng từ tay thủ hạ cầm lấy súng chĩa vào đầu y.
"Hàn..
Hàn Vĩ bị nhốt sau nhà, sau nhà" Thư ký Gia Hy sợ hãi cho an nguy của thiếu gia liền ra mặt khai báo"
Tề Lăng lập tức bỏ đi.
Đến nơi Gia Hy chỉ, hắn không thấy gì ngoài thùng sắt nhỏ.
Tề Lăng liền không thể kiên nhẫn hơn tiến đến mở nắp thùng ra.
Bên trong chính là Bạch Hàn Vĩ.
Thùng sắt nhỏ đến không thể tin có thể chứa được người, ấy vậy mà Bạch Hàn Vĩ lại có thể chất vừa bên trong.
Tề Lăng có thể nhìn thấy tay chân Bạch Hàn Vĩ bị bẻ gập đến biến dạng, tư thế nằm co người hoàn toàn dị dạng.
Bác sĩ theo sau Tề Lăng nhìn thấy hắn có ý định muốn nâng Bạch Hàn Vĩ lên liền ngăn cản.
"Tề tổng, ngài không nên.
Hiện tại Bạch thiếu gia bị nhét vào đến biến dạng, ít nhiều tổn thương đến các mô cùng các xương có thể nguy hiểm tính mạng.
Điều là không xác định Bạch thiếu gia có tổn thương nào khác, nên nếu mình tự ý lấy ra, có thể tác động vào thương tổn làm thêm nghiêm trọng.
Bây giờ ta đưa câu ấy đến bệnh viện, cho cắt thùng thiết ra, sau đó đưa vào phẫu thuật.
Xem xương khớp lòi ra, có thể đã bị tổn hại nghiêm trọng, cần dựa vào phẫu thuật để đưa ra kết luận cuối mà thôi".
Tề Lăng sốt ruột mang thùng thiết lên xe hơi cùng đến bệnh viện.
Bạch Hàn Vĩ ngay lập tức được đưa vào phòng phẫu thuật, Tề Lăng cũng đồng dạng thay đồ tiệt trùng cùng vào phòng phẫu thuật.
Bác sĩ đầu tiên là cho người chuyên nghiệp xác định cấu trúc thùng thiết, sau đó cho cắt thùng thiết ra.
Sau khi cắt mở rồi, các bác sĩ phụ trách cẩn thận định hình lại Bạch Hàn Vĩ.
"Bạch thiếu gia khớp xương biến dạng, cần phẫu thuật để biến trở lại.
Mẫu máu xét nghiệm vừa rồi cho kết quả dương tính với ma túy.
Lại có xung đột giữa các cấu trúc cùng thuốc lạ tạo nên kháng thuốc mê.
Nếu phẫu thuật, chính là phẫu thuật người sống.
Ngoài ra, trước đó dường như Bạch thiếu bị tiêm thuốc tê liệt thần kinh, thế nên sẽ không cử động được, điều đó tác động tiêu cực đến não, cùng với não bị chấn thương từ trước.
Khả năng phẫu thuật thành công....!Không cao.....!Tề tổng, ngài...." Bác sĩ sau khi có được kết quả khám liền báo cáo tình huống với Tề Lăng.
Với tình hình Bạch Hàn Vĩ, cơ thể đã đến cực hạn.
Chỉ e, dù phẫu thuật hay không, cũng không có cơ hội thành công.
"Cứ làm đi!" Tề Lăng nhắm chặt mắt, khó khăn nói.
Nhìn đến người đang định hình trên giường, Tề Lăng nắm tay Hàn Vĩ, một tay vuốt lấy mái tóc của cậu, tiếp đến gương mặt đầy vết sẹo, sau đó cúi đầu, thành kính dâng lên trán cậu một nụ hôn.
"Cuối cùng chỉ còn anh bên em.
Em đừng lo, dù thành công hay không, anh vẫn luôn bên em.
Anh đã hứa sẽ mang em đến nơi không còn khổ đau, anh sẽ thực hiện.
Anh sẽ luôn bên em, Hàn Vĩ.
Anh...chính là yêu em"
------------------------------
(1): 50x50x50 nghĩa là thùng thiết đó có đáy là hình vuông cạnh 50cm, và chiều cao thùng thiết là 50cm.
Tuy nhiên mình quên nói đến trong đó truyện, khi Tề Lăng tìm thấy thùng thiết chứa Hàn Vĩ, chính là lúc đó thùng thiết bị Ngôn Hạ điều chỉ cho nhỏ lại nha :))) các nàng cứ tưởng tượng, cái thùng nhỏ cỡ đó mà nhét Hàn Vĩ vào :) thì đủ hiểu thảm trạng rồi ha ???
À chi tiết nhốt Hàn Vĩ vào thùng thiết là do ta lấy cảm hứng từ truyện Bạo Quân nha các nàng :))) nên ta xin lỗi trước nhé :)))
Chap sau là chuẩn bị ngược công nhé :)))
Havi: ta dạo này bận nên xin lỗi vì sự chậm trễ này nhé.
Yêu thương nà ???