Tan Chảy: Trái Tim Của SẾP Cả Ngày Lẫn Đêm

Chương 77: Bệnh kiều giáo chủ xin tự trọng! (34)




Tiếng đàn uyển chuyển, huân hương lượn lờ.

Ngón tay thanh thoát như ngọc lướt trên Huyền Cầm sau lưng, sa mạn mơ hồ ẩn hiện dáng người nữ tử cao gầy đang đánh đàn

Trọng điểm là-cách một tấm màng sa vẫn có thể nhìn ra nàng mặc rất mỏng.

Tô Hồng áng chừng vẻ mặt cao thâm khó dò đẩy cửa mà vào, xuất hiện trong mắt chính là hình ảnh mà đám đàn ông tầm thường luôn mơ tưởng viển vông.

Nhưng Tô Hồng đây: tâm lặng như nước

Hắn vốn cho rằng vị Niệm Tiên cô nương này hẳn rất khó gặp, không nghĩ tới đưa cho một thỏi vàng Tú Bà liền dắt hắn đến đây, tiện thể còn bắn cho hắn một ánh mắt sâu xa đầy ý tứ.

Hắc hắc hắc.

Gặp nhiên gặp cảnh tượng hoành tráng này nếu là người khác, sẽ xảy ra sự tình!

Tô Hồng vòng tới một bên màn sa, cách tầng mông lung trở ngại, giả vờ thán phục nói:

"Ta nhìn mười ngón tay cô nương thanh thoát, chắc hẳn nhạc lý rất cao thâm, tại sao lại rơi vào chốn trăng hoa này đây? Nếu ở kinh thành của chúng ta, rất có khả năng trở thành khách quý của Vương phủ Công hầu nha!"

Tiếng đàn hơi dừng lại một chút, người trong màn dùng tay đè xuống Huyền cầm, tiếng on gong dần đi vào yên tĩnh.

Lập tức, từ màn sa chậm rãi truyền ra âm thanh trong suốt như nước suối của nữ tử-

"Công tử đã cân nhắc Niệm Tiên như vậy, chi bằng mang Niệm Tiên về trong phủ, ngày ngày Niệm Tiên nguyện vì công tử mà đánh đàn"

Âm thanh lượn lờ ôn nhu, có điểm lả lướt.

Nhưng làm Tô Hồng nghẹn lời.

Càng không biết nói gì.

Hắn cân nhắc rất lâu, uyển chuyển nói: "Cô nương nói giỡn, ta chẳng qua chỉ có nhà bé cửa hẹp, sao có thể hạ thấp dung nhan thần tiên như cô nương đây được, chẳng phải như thế là oan ức cho ngươi sao"

Nữ tử bên trong nhẹ nhàng cười cợt: "Nếu có thể được một người yêu thương chăm sóc, dù cho nuốt cám bã qua ngày, không vinh hoa phú quý, Niệm Tiên cũng chẳng có gì nề hà"

Tô Hồng: "…"

Hắn phải ghi khắc lại mới được, sau này nếu như gặp gỡ Hạ Tinh Hoàng, liền chiếu theo ý niệm này mà nói.

Nữ tử không ngờ lại nói tiếp: "Lại nói, công tử đường đường là nghĩa tử của Võ Lân Minh Chủ, "vạn hoa tùng trung quá" (chú thích: vô hạn đào hoa, vô số nhân tình) Bạch y Tô Hồng, sao có thể nói nhà bé cửa hẹp? Còn không phải vì chướng mắt gái lầu xanh…ghét bỏ thân thể này của ta sao?"

Giọng nói vừa rơi xuống, Tô Hồng như bị chuỗi mũi tên từ màn sa đồng loạt lao thẳng vào lòng!

Tâm tư hắn nặng nề, sớm đã hoài nghi cô gái này là người của Tiếu Thanh, nếu nàng ta dám quang minh chính đại nhận thức được thân phân của mình như thế, tất nhiên tiếp theo sẽ là hậu chiêu khác.

Không bằng bản thân dùng tiên pháp chế nhân, trong tay có con tin, thế càng có lợi.

Kinh Hồng kiếm xuất chiêu, ánh sáng sắc bén chiếu lên lá chắn, trong nháy mắt màn sa liền bị cắt thành hai nữa.

Chỉ thấy nữ tử đánh đàn vẫn yên tĩnh, khuôn mặt hơi hạ thấp đột nhiên kẽ nhếch khóe miệng, trong lòng Tô Hồng hồi hộp một tiếng.

Chẳng lẽ là giả!

Một giây sau, nữ tử đột nhiên nâng lên khuôn mặt, nửa khuôn mặt vốn dĩ được khăn che khuất bị kiếm khí đẩy ra, lộ ra đường nét xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành…..

Đại não Tô Hồng trống rỗng, Kinh Hồng kiếm cũng không kịp ngừng lại, thắng tấp hướng thẳng về phía lồng ngực đối phương.

"Này! Hạ Tinh Hoàng ngươi tránh ra!"

Tô Hồng tức giận rống to.

Bệnh thần kinh hả!!!

Giáo chủ ma giáo chỉ có mình ngươi, người trên giang hồ vừa nghe tiếng đã sợ mất mật, hài tử bình thường nhà người ta nghe thấy ngươi cũng sợ đến không khống chế được đái ra quần, một tên Đại Ma Đầu!

Ở trong thanh lâu giả bộ làm nữ nhân cái gì!

Chỉ thấy khóe môi Hạ Tinh Hoàng khẽ cong, đuôi mắt lông mày đều mang theo nét quyến rũ trí mạng, nhẹ nhàng hạ xuống vòng eo, dễ dàng trách ra lưỡi kiếm của Tô Hồng.

"Vật nhỏ, kiếm ra thật nhanh, giống hệt phía dưới của ngươi"

Tô Hồng:???

Hắn cúi người xuống thở dốc, dĩ nhiên không biết nên sử dụng vẻ mặt gì đối diện Hạ Tinh Hoàng.

Cái gì mà, phía dưới, thật nhanh???

"Hạ giáo chủ, tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Tô Hồng dùng hết sức lực toàn thân, tức muốn nổ phổi quát.

Hạ Tinh Hoàng tấm tắc hai tiếng, xoay người nằm nghiên trên ghế quý phi, trân trần mềm mại tinh xảo, mang theo tiếng va chạm của châu báu hoa lệ leng keng vang vọng.

Hai chân thon dài vắt chéo nhau đặt ở trên tay vịn, một tầng lụa đỏ thắm mỏng manh che đậy da thịt mềm mại của hắn, người này quả thực là yêu tinh, từ trên xuống dưới không một tia tì vết!

Tóc đen nhánh như tranh sơn mặc sử dụng trâm cài hoa lệ búi lên một kiểu tóc phức tạp, khăn che nửa mặt càng tăng thêm vẻ thần bí mê người, đôi mắt mơ hồ hàm xuân câu hồn đoạt phách, nốt Chu sa phảng phất như là một giọt máu nhỏ rơi vào lòng hắn…

Nếu trước ngực không bằng phẳng, phỏng chừng tất cả mọi người đều cho rằng đây là một đại mỹ nhân cực phẩm.

"Ta không ở nơi này, làm sao biết ngươi thế mà lại ở sau lưng ta, dạo chơi thanh lâu đây?"