Tô Hồng đột nhiên có dự cảm không tốt, lại bị bách bức và điểm huyệt á khẩu không cách nào báo động được cho hai người đối diện!
Chỉ thấy Hạ Tinh Hoàng ra sức nhảy một cái, tay áo rộng lớn đan những ngôi sao trên áo bào Huyền Hắc theo gió vỗ cánh, bóng tối như bao trùm khắp nơi, cả thế gian tăm tối, duy chỉ hắn độc tôn…
"Không được! Hắn muốn nhảy xuống vực!"
Mạc Vân Trạch kinh hãi đến biến sắc, đáng tiếc không có đến kịp, Hạ Tinh Hoàng tụ lại một đòn, trực tiếp đánh vỡ tan bức tường dày hơn mười thước, miễn cưỡng đánh Ngọc Hành cung một hang động xuyên qua, thả người nhảy vào cách núi sau động cao đến vạn trượng!
Gió núi theo cửa hang động đá thổi vào Ngọc Hành cung….
Một canh giờ trước nơi này còn là cung điện phù hoa náo nhiệt, giờ phút này lại như một di tích lịch sử chứng kiến ẩu đả.
"Vân Trạch"
Lý Ngọc Trần thu hồi quạt giấy, tựa hồ muốn ôm lấy hắn, an ủi hắn.
Không ngờ Mạc Vân Trạch né tránh tay của hắn, ngay cả nhìn cũng không nhìn, liền quay đầu đi.
Nụ cười nhã nhẵn của Lý Ngọc Trần cứng nhắc trong không khí, hồi lâu mới chậm rãi thu tay lại về phía sau lưng, vẻ mặt như không có gì, tựa hồ cũng không chú ý, xoay người rời đi.
Tây Vực nhiều sông chảy, Nam Cương nhiều núi đá, một tòa Ngọc Hành thật to liên tiếp giữa Tây Vực và Nam Cương, ở dưới dãy núi có một mương máng lớn, cả ngày không thấy ánh mặt trời, đầm lầy khắp nơi, cỏ độc phát triển tốt, bị người nhầm lẫn là long trảo bùn.
Hôm ấy, bước chân phù phiếm của một thanh niên tuấn dật bước đi qua từng li từng tí cẩn thận trên cỏ, chỉ lo không chú ý sẽ bị đầm lầy nuốt xuống.
Tay hắn cầm lên một quả dại, màu sắc không quá tươi, vùng đất này không nhiều loại thực vật không có độc.
Đi một đoạn đường rất dài, thanh niên mới dừng lại bước chân, nhìn ngó bốn phía xung quanh để đảm bảo an toàn, xốc đất đang sử dụng đám dụng đám lá khô lớn ngụy trang lên, lộ ra một cái cửa hang to, nhanh chóng chui vào.
Trong động tối tắm không một tia sáng, chỉ có thể mơ hồ nhận biết hình dáng, thanh niên chậm rãi tìm thấy một thân thể ấm áp, rồi dựa vào thân thể này chậm rãi ngồi xuống.
Hai người này, rõ ràng là Hạ Tinh Hoàng ngày đó nhảy xuống vách núi – còn có Tô Hồng bị ép nhảy!
Áo trắng toàn thân Tô Hồng từ lâu đã rách rới, khuôn mặt đã từng tuấn tú cũng xám xịt, nhưng nếu nói ra điểm quái lạ thì ở, hắn lúc đó tứ chi đều vô lực, từ địa phương cao như vậy té xuống, thế nhưng một chút ngoại thương cũng không có, trái lại Hạ Tinh Hoàng bên người thì….
Hắn khó dễ nhìn sang, chỉ thấy Hạ Tinh Hoàng sắc mặt tái nhợt nằm ở đám cỏ khô phơi trên đất, sợi tóc ngổn ngang, áo bào tả tơi rách nát, cả người tổng cộng có mười mấy vết thương trầy da, nghiêm trọng nhất chính là hai chân, cả hai đều bị thương không nhẹ từ xương cốt.
Nếu không phải nhờ võ công bản thân Hạ Tinh Hoàng vượt trội, nội lực thâm sâu, hiện tại nằm ở đây e sợ chỉ là một thi thể.
Dù cho Tô Hồng không tin, cũng không thể không nhận ra, là Hạ Tinh Hoàng bảo vệ hắn.
Hắn hít một hơi thật dài, rốt cuộc chậm rãi gọi dậy hệ thống thời gian này đều không đếm xỉa đến.
[Tô Hồng: Tôi nảy ra một nghi vấn cuối cùng cần xác nhận, mục tiêu công nhiếm lần này, chính là tên bệnh kiều trước mắt không thể nghi ngờ phải không?]
[Hệ thống: Xác định và khẳng định.]
[Tô Hồng: Tôi từng thử tóc của hắn, nhưng vô dụng.]
[Hệ thống: Đề xuất ký chủ thử một lần nữa trình tử của thế giới, tốc, huyết dịch, tinh dịch.]
[Tô Hồng:…Cậu là một người trí tuệ nhân tạo thuần khiết, tại thời điểm nói ra câu này không thấy thẹn thùng sao?]
[Hệ thống: Có sóng to gió lớn gì tôi chưa từng thấy qua. Tôi còn biết, giả dụ như ký chủ tại bước cuối cùng không lấy được DNA, nhất định là bởi tình yêu của hai người dành cho nhau không đủ sâu.]
[Tô Hồng:…Thực sự thông minh chết người!]
Châm biếm một trận người lại hệ thống không "bi" sử dụng này, Tô Hồng lại phức tạp nhìn về phía Hạ Tinh Hoàng nằm trên đất lần nữa.
Hắn đã lén lút nếm thử nuốt tóc của hắn ta, thế nhưng hệ thống không có thông báo lấy DNA thành công, vì lẽ đó trong lòng hắn cũng có liệt kê từng cách tiếp cận.
Nhìn đối phương như mỹ nhân bình thường ngủ dung nhan tuyệt mỹ lại yếu đuối, Tô Hồng hít một hơi thật sau, dời đi ánh mắt khỏi gáy của đối phương.