"Chị Tô Văn, chị nhất định phải giúp đỡ tôi, nếu không vì chị nói sẽ thanh toán tiền cho tôi, căn bản tôi sẽ không nâng giá cao đến như vậy!"
Âu Dương Hi ngồi đối diện Tô Văn, hai người trò chuyện trong bầu không khí tối tăm tại quầy bar, tình hình có chút hơi nghiêm trọng.
"Tiểu Hi, trước tiên em đừng kích động, chị cũng không nói sẽ không trả thù lao cho em"
Tô Văn mặc chiếc đầm màu đen ngồi trên ghế như một vị minh tinh, nhưng không còn vẻ tao nhã thường ngày nữa, để mà nói sắc mặt thậm chí còn có phần cứng ngắc, tựa như rất luống cuống với tình huống này
"Cậu ký vào thỏa thuận này, đảm bảo trả tiền cho tôi sau khi chuyển nhượng đất, tôi liền sai người gửi tiền cho cậu"
Âu Dương Hi tiếp nhận hợp đồng, vừa nhìn nét mặt liền thay đổi: "Chị Tô Văn, lúc trước chị không nói như vậy! Chị nói sẽ thanh toán toàn phần!"
Vừa nói xong hắn liền nhận thức được âm thanh của mình quá lớn, dường như thu hút vài ánh mắt không có ý tốt, nhanh chóng cúi đầu, chăm chú trừng Tô Văn.
Tô Văn thả ly Cocktail trong tay xuống, xoa xoa trán phiền não
"Tiểu Hi, giới hạn dự định của tôi là 5 tỷ, giờ thêm vào đến 3 tỷ…"
"Còn không phải là bởi vì Tô Hồng sao?" Âu Dương Hi khẩn trương mắng, khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn chất đầy phẫn nộ cùng giận dữ
Trong mắt Tô Văn lóe lên nụ cười gằn, dù biểu hiện trên mặt vẫn phiền não như cũ.
"Tôi cũng không biết tại sao cha lại cho hắn nhiều tiền như vậy để đi bán đấu giá, thế nhưng 3 tỷ ngoài giới hạn kia, tôi thực sự không gánh nổi, tôi đảm bảo với cậu, chỉ cần cậu ký xong chữ này, tôi nhất định sẽ đưa ra 5 tỷ"
Vẻ mặt Âu Dương Hi căng thẳng, trực giác cho hắn biết được bản thân đang bị gài bẫy, thế nhưng bày ra bộ dáng khóc lóc om sòm ở đây cũng không tốt, lạnh lùng hỏi: "5 tỷ tôi có thể qua tay bán cho người khác, thậm chí 6 hoặc 7 tỷ cũng đều có thể"
Tô Văn giơ lên ly rượu, lạnh nhạt nói: "Trong lòng cậu nên rõ ràng, đây là đất của Nhan Ngọc Minh, quá trình đấu giá các đại gia ai cũng đều tỏ ra kiêng kị, ở dưới mắt Nhan Ngọc Minh cậu thấy ai dám mua mảnh đất này?"
"Nhưng ngoài ra 3 tỷ tôi…"
Âu Dương Hi còn muốn nói gì đó, nhưng Tô Văn không nhịn được đánh gãy hắn:
"Có thêm 3 ngày để đến hạn thanh toán, không cần suy xét nữa, ngoài tôi ra không còn ai khác dám mua mảnh đất này đâu, 3 tỷ còn lại cậu có thể hỏi mượn anh trai mình, hắn không phải có rất nhiều tiền sao?"
Âu Dương Hi nắm chặtt nắm đấm, chỉ cảm thấy lạnh lẽo bao trùm trái tim mình
Một tháng trước khi người phụ nữ này đến tìm hắn, lúc đó không hề nói như vậy…
Khi đó Tô Văn lấy danh nghĩa anh trai hắn cùng hắn thương lượng cách đối phó Tô Hồng,thời điểm này hắn còn cảm thấy kỳ quái tại sao chị ta lại muốn hợp tác với người ngoài đối phó người nhà, nhưng vốn luôn xem thường Âu Dương Thần, hắn liền tin tưởng chị ta, muốn một mình tìm hiểu chút gì đó.
Bây giờ mới biết người phụ nữ Tô Văn này muốn chôn sống người cùng một lúc là hắn và Tô Hồng!
Nhưng chuyện đã đến nước này đúng như chị ta nói, có Nhan Ngọc Minh ở đó, không ai dám mua mảnh đất này, ngoại trừ chị ta…
"Được!"
Hắn hít một hơi sâu, sau khi nói chữ này liền bước đi không quay đầu lại.
Người nhà họ Tô, hắn nhớ kỹ!
Nhìn bóng người đối diện dần xa, Tô Văn nâng chén, lộ ra một nụ cười mỉm mê người.
"Ha, một đứa nhóc còn chưa dứt sữa, cậu lấy cái gì mà đấu với tôi"
…
Mưa rơi dưới màn đêm, Tô Hồng vội vàng mở cửa còn chưa kịp mở đèn thì căn phòng thoáng chốc liền sáng choang!
"Về rồi?"
Thanh âm trầm thấp khàn khàn truyền đến từ cách đó không xa, Tô Hồng bị dọa đến run lên mãnh liệt, trong lúc đầu váng mắt hoa, nhìn lên phát hiện…Nhan Ngọc Minh con người dù bận vẫn rất ung dung ngồi ở cạnh bàn, lẳng lặng nhìn hắn.
Tô Hồng nuốt một ngụm nuốt bọt, trực giác cảm thấy tình huống có hơi nguy hiểm
"Lại đây"
Nhan Ngọc Minh từ tốn nói.
Bắp thịt cả người Tô Hồng đều căng thẳng.
"Tôi, tôi còn là sinh viên đại học, là mầm non tương lai của tổ quốc! Có chuyện gì có thể cùng nhau thảo luận"
Hết sức chăm chú cầu xin tha thứ.
Nhan Ngọc Minh bật cười chậm rãi, hắn là con lai, vốn dĩ đã anh tuấn, bỗng nhiên cong khóe môi, nhìn giống hệt như một thiên sứ rơi xuống địa ngục, tựa cánh hoa thưa thớt bị nhuốm đen sa đọa!
"Vậy chúng ta nói chuyện, đất mất rồi, cậu muốn lấy cái gì bồi thường cho tôi đây?"
Dừng một chút, giọng Nhan Ngọc Minh khàn khàn: "Chính cậu sao?"