Tần Ca

Chương 96: Thỉnh mang theo ta






Thời Xuân Thu Chiến quốc, phóng mắt khắp toàn bộ Thần Châu đại địa ngoại trừ nhi nữ Hoa Hạ ở vùng Trung Nguyên, bốn phía còn có rất nhiều cường địch.

Những kẻ này mỗi kẻ đều nhớ thương đất đai màu mỡ phì nhiêu của vùng Trung Nguyên, cứ luôn muốn từ đó kiếm chút lợi ích. Tỷ như những danh tộc thiểu số bưu hãn lại hiếu chiến như tộc Hung Nô, Nhung…

Trong đó những tộc như Nhung thuộc về loại rảnh rỗi không có việc gì thì đi trêu chọc, cứ đến Trung Nguyên trộm trộm sờ sờ, mà Hung Nô thì hoàn toàn ngược lại, tộc này thuộc về loại động thủ là cướp, hơn nữa còn cướp rất ra vẻ đúng tình hợp lý.

Bởi vậy thời Trung Quốc cổ đại, uy hiếp lớn nhất của các vương triều Trung Nguyên chính là các dân tộc du mục đến từ cao nguyên Mông cổ phương Bắc.

Du mục phương Bắc lại chia làm hai hệ lớn: Hung Nô cùng Đông Hồ. Hiện tại tộc Hung Nô với Đột Quyết đứng phía sau đều thuộc về hệ Hung Nô, mà Khiết Đan, Nữ Chân, kể cả phần lớn Mông cổ sau này đều thuộc về hệ Đông Hồ, thời kỳ Tần Hán những kẻ hết lần này đến lần khác xâm phạm biên cảnh chính là một hệ tộc Hung Nô.

Sinh hoạt kinh tế của tộc Hung Nô lấy chăn nuôi là chính, ngại vì nhân tố địa lý chế ước nông nghiệp phát triển, nông nghiệp của tộc Hung Nô có sức sản xuất thập phần lạc hậu chỉ có thể nuôi thả tự nhiên.

Nhưng chăn nuôi bằng nuôi thả tự nhiên lại chỉ phù hợp với ba mùa xuân, hạ, thu, không thích hợp với mùa đông, huống hồ mùa đông ở tộc Hung Nô luôn đặc biệt rét lạnh, bình thường đều tuyết phủ trắng tinh.

Để không chết đói chết rét trong mùa đông, cứ trước khi bắt đầu vào đông là các bộ lạc tộc Hung Nô đều có xâm phạm quy mô lớn vào các quận biên cảnh Trung Nguyên, mượn đó dự trữ lương thảo chờ xuân đến.

Không chỉ thế, chờ qua năm chấm dứt mùa đông mùa xuân vừa đến thì bọn chúng lại xâm phạm tập thể thêm một lần, lần này chủ yếu là cướp trâu dê cùng nữ nhân, nói chung một năm tộc Hung Nô đối với vùng Trung Nguyên sẽ khởi xướng ít nhất hai lần tập kích.

Trong đó quy mô cùng với số lần chiến tranh thì sẽ tùy theo trình độ hữu hảo của hai nước vào lúc đó mà định ra.

Quan hệ tốt thì không đả thương người, chỉ ở quan ngoại cướp lương thực vật phẩm, súc vật, dù sao thì chiến mã hoàn mỹ từ tộc Hung Nô vận chuyển sang cũng có giá trị hơn rất nhiều so với những thứ kia, cho nên triều đình cũng ngầm đồng ý hành vi đó.

Quan hệ không tốt thì đốt giết cướp giật, chạy vào biên thành thấy gì cướp nấy, không mang đi được thì nổi lửa thiêu rụi, nam tử tráng niên thì kéo về thảo nguyên làm nô lệ, nữ tử trẻ tuổi thì chia nhau mang về nhà dùng để sinh con, về phần người già yếu trực tiếp xử lý ngay tại chỗ, để tránh lãng phí lương thực.

Thông thường với loại tình huống thứ hai thì triều đình sẽ phát binh chống đỡ, dù sao thành ra thế này là đã thuộc về sự kiện ác tính, nếu không đánh trả sẽ bị người cho là dễ khi dễ.

Vùng Trung Nguyên cũng từng nỗ lực diệt tộc Hung Nô, kết quả phát hiện chuyện này độ khó có chút cao, vì dân tộc này quá bưu hãn, người ta hoàn toàn là toàn dân giai binh. Ba tuổi có thể giương cung, năm tuổi có thể lên ngựa, hơn mười tuổi là đã lưng đeo cung xách loan đao cưỡi ngựa rong ruổi khắp thảo nguyên.

Mà người Trung Nguyên một số ít thì chỉ có thể xách cán bút nói chuyện, những người như vậy khinh thường vũ đao lộng thương cho rằng chuyện này quá dung tục, một lượng lớn thì sinh ra đã nhìn trời ăn cơm, ngươi để cho bọn họ dùng miếng sắt găm gậy gỗ cày đất thì được, nhưng lấy đao chém người thì lại không thể nào.

Vả lại người Trung Nguyên đối với thổ địa không thể trồng trọt cũng không có hứng thú, cảm thấy hoàn toàn không cần phải chiếm lĩnh. Đã nghĩ thông suốt điểm này thì ngay cả một chút động cơ chiến tranh cũng không có nữa. Nói chung, hắn không xâm phạm thì ta cứ giữ như vậy, không đi chủ động trêu chọc hắn.

Nhưng đáng tiếc chính là ngươi không chọc hắn, hắn vẫn phạm ngươi, bởi vì không phạm ngươi thì hắn không có cách nào khác để sống, đây đều là do sản xuất lạc hậu gây ra, vì vậy đại bộ phận chiến tranh đều là do tộc Hung Nô gây chuyện trước.

Doanh Chính không phải phần tử hiếu chiến, nhưng hắn là một đế vương không sợ chiến tranh. Loại đế vương nếu đã không động thủ thì thôi, động thủ là phải đánh đến chết, chưa đánh đến ngươi cúi đầu xin thần quyết không bỏ qua trong lịch sử Trung Quốc thực sự cũng không nhiều lắm, nhưng phàm là nhảy ra một người thì đều là hoàng đế lừng danh.

Hán Vũ Đế triều Hán, Thành Cát Tư Hãn của Mông Cổ, tổ tôn Hốt Tất Liệt, bọn họ cùng Doanh Chính đều là một loại người.

Huống chi với quốc lực của Tần hôm nay thì dẫu có đánh lâu dài với Hung Nô cũng là dư dả, có giỏi ngươi cứ đánh với ta cho đến bắt đầu mùa đông đi, nói sao thì ta có áo mặc có cơm ăn có nhà ở, đến lúc đó còn chưa biết ai có hại.

Sinh hoạt an nhàn khiến người sa đọa, Doanh Chính đang lo lắng thiên hạ thái bình như vậy thì quân đội ngay cả một đối tượng luyện tập cũng không có thì tộc Hung Nô sau khi thành thật mấy mươi năm lại tự đưa mình lên cửa.

Đương sơ lúc Doanh Chính thu phục thiên hạ Trung Nguyên thì đương gia của tộc Hung Nô là lão Thiền Vu đã nghĩ người này không đơn giản, cục diện vùng Trung Nguyên loạn như vậy cũng bị hắn nhẹ nhàng thu thập, lại không phải loại hôn quân dễ chiếm tiện nghi như Yến, Triệu. Vì vậy hắn cùng với đương gia của mấy bộ lạc xung quanh thương lượng một hồi liền quyết định dĩ hòa vi quý, tặng một đại mỹ nhân sang.

Mấy năm nay Đại Tần cùng tộc Hung Nô chung sống cũng rất hài hòa, đặc biệt lúc tộc Hung Nô bên này biết được công chúa của bọn họ được gả cho Mông tướng quân của Mông gia nổi danh lừng lẫy thì đều đặc biệt cao hứng.

Bởi vì tộc Hung Nô tôn trọng dũng giả, tôn trọng này không chịu ảnh hưởng của bất luận màu sắc chính trị hay ngăn cách huyết thống gì, cường chính là cường, ngươi cường hơn ta thì dù ngươi có là người Trung Nguyên ta cũng thật tình phục ngươi.

Lời cường giả mới có trọng lượng, đó là nguyên tắc mà người Hung Nô vẫn luôn tuân theo.

Những tháng ngày an nhàn như vậy qua được vài năm, một ngày nọ lão Thiền Vu chết bệnh, nhi tử của hắn lên kế vị, Thiền Vu tân nhậm này cảm thấy chưa đủ với viện trợ mà triều đình Trung Nguyên dành cho hàng năm, vì vậy liền mang theo người đi đánh, liên tục cướp đốt nhiều thành trì biên cảnh.

Lúc Doanh Chính nhận được tin tộc Hung Nô xâm phạm thì Mông Điềm đã mang theo hai mươi vạn đại quân của mình chạy đến biên quan, mà hắn cùng Phù Tô cách Ly Sơn cũng chỉ còn hai ngày lộ trình.

Doanh Chính gọi Phù Tô đã ngã xuống đất thành một thân bùn lên thương lượng một chút, cuối cùng hai người đều thấy hồi cung thương thảo làm sao để chống đỡ tộc Hung Nô mới là quan trọng, bởi vậy ngay hôm đó bọn họ liền quay đầu ngựa ngày đêm kiêm trình đi gấp về hướng Hàm Dương, quyết định này cũng làm cho Phù Tô cuối cùng cũng không thể tận mắt kiến thức hoàng lăng mà sau này đã trở thành một câu đố khó giải.

Đêm khuya bốn ngày sau, cùng với sao rực đầy trời, hai phụ tử Doanh Chính Phù Tô rốt cuộc cũng trở lại Hàm Dương. Giờ này cửa thành đã đóng từ lâu, bởi vậy Phù Tô không thể làm gì khác hơn là lộ ra ‘danh thiếp’ đại biểu cho thân phận của mình, một khối lệnh bài, lúc này mới có thể cùng Doanh Chính thuận lợi vào thành, chỉ là bọn hắn cũng không trực tiếp hồi cung mà là đến thẳng nhà Vương Bí trước.

Theo Doanh Chính thì tìm Vương Bí trực tiếp hỏi rõ ràng tình huống sự tình so với hồi cung xem chiến báo càng dễ lý giải tình hình chiến sự.

Nhìn phụ tử Vương Tiễn Vương Bí nghênh đón Doanh Chính vào thư phòng, Phù Tô đã đói bụng một đường liền giục Vương Ly đang đầy mặt hướng tới muốn nhào vào trong đó, bảo hắn mang mình đi trù phòng: “Nhìn cái gì vậy? Hiện tại đi trù phòng còn quan trọng hơn đi thư phòng gấp nhiều lần.” Phù Tô thúc Vương Ly nói.

“Vì sao?” Bị người đẩy đi, Vương Ly quay đầu hỏi Phù Tô ở đằng sau.

“Bởi vì thư phòng quyết định chính là sinh tử sau này của một đám người, nhưng trù phòng thì ngay hiện tại là đã có thể quyết định sinh tử của một người, hiểu chưa?” Xoay đầu Vương Ly lại cho hắn tự mình nhìn đường.

“Không phải chỉ là ngươi đói bụng sao, nói nhiều lời vô ích như vậy. Đi đi, đi ăn cơm.” Một túm giữ chặt tay Phù Tô, Vương Ly kéo hắn một đường vọt như điên đến trù phòng.

Vậy mà đến nơi rồi, chờ hai người lật trên lật dưới suốt một trận xong, kết quả chỉ tìm được một cái bánh màn thầu cứng ngắc cùng với một vò dưa muối chua, còn lại không có thức ăn nào khác, tỏ rõ trời cũng muốn vứt bỏ Phù Tô hắn.

Nhìn chằm chằm cái bánh màn thầu chỉ cần bẻ là rớt lả tả thành từng mảnh trong tay, Phù Tô tâm tình muốn chết cũng có luôn, tuy rằng hắn không huyễn tưởng trù phòng phủ tướng quân có thịt có cá, nhưng cũng không đến mức bi thương như vậy chứ.

Bảo trù tử vừa nghe động tĩnh chạy đến trù phòng nấu hai chén mì chay, Phù Tô rửa một cây củ cải vừa ăn vừa kéo Vương Ly ra ngoài viện tán gẫu, thuận tiện hỏi thăm một chút chiến sự thế nào rồi.

Đả có Mông Điềm trấn thủ biên quan chống đỡ tộc Hung Nô nên kỳ thực cũng không cần quá mức lo lắng, Vương Bí vội vã thỉnh Doanh Chính trở về là bởi vì chỉ có mình hắn mới có thể điều động lương thảo cũng như quân cứu viện quốc gia. Lúc trước Mông Điềm tự mình triệu tập hai mươi vạn đại quân chạy ra biên quan là bởi tình thế yêu cầu, cho nên mới cho phép tiên điều hậu tấu, nhưng điều phái binh lực cùng lương thảo tiếp theo thì chỉ có thể đợi Doanh Chính trở về tự mình ký phát.

Tuy rằng lương thực dự trữ hiện tại của Đại Tần hoàn toàn có thể kéo tộc Hung Nô đánh liên tục mấy năm, nhưng tiền đề là phải hoàn toàn bảo chứng tiền phương được hậu cần lương thực đầy đủ không ngừng. Bằng không thì dù Mông Điềm có đánh hay đến đâu, quân Mông gia có anh dũng đến đâu cũng phí công. Phải biết rằng những dân tộc phương bắc như Hung Nô mỗi lần chiến tranh thế nhưng không cần hậu cần, thuộc về loại hình một đường đánh một đường cướp. Bọn chúng mỗi chiến sĩ đều có ba con ngựa, một để chiến, một để cưỡi, một để thồ. Bình thường cưỡi ngựa thường, ngựa thồ chở vật tư, chiến mã chỉ có lúc xung phong mới cưỡi, ngày thường thậm chí còn luyến tiếc leo lên. Những ngựa này đều là ngựa cái, khát thì uống luôn sữa của nó, đói bụng thì con gì bay trên trời hay chạy dưới đất đều có thể bắn ăn đỡ đói.

Đều là xuất binh hai mươi vạn, nhưng người ta là tròn hai mươi vạn kỵ binh, mà chúng ta bên này hai mươi vạn binh còn phải chia ra năm vạn áp lương, nếu không lương thảo vừa đứt chiến cũng khỏi cần đánh nữa.

Hiện giờ triều đình cần định ra chính là người áp lương cuối cùng nên chọn ai. Vốn dĩ Mông Nghị là một lựa chọn tốt, chỉ tiếc hắn hiện tại thân phận có chút xấu hổ, cũng không phải hoài nghi mà là vì bận tâm cảm thụ của vị kia trong nhà hắn, bởi vậy Mông Nghị sớm đả bị phủ định.

Mà nếu Mông Điềm đã chạy đi biên quan thì Vuơng Bí không thể động, bởi vì vô luận thế nào đi nữa trong triều cũng phải có một tướng quân áp trận, đặc biệt lúc đã dựng cờ chiến lên thì càng phải đề phòng có kẻ sẽ nhân cơ hội giở trò.

Lúc đầu chúng thần thương nghị là muốn điều Lý Tín vốn một mực ở xa trở về, nào biết phiên bang tây nam lại bắt đầu rục rịch muốn nhân cơ hội đục nước béo cò, bởi vậy nơi đó vẫn cần Lý Tín trấn thủ.

Vì vậy nhất thời muốn tìm ra được một người đáng tin cậy để áp giải lương thảo trở nên trắc trở, bởi vì người mà dù là danh vọng hay địa vị cũng đều có thể làm phấn chấn quân tâm thực sự không dễ tìm.

Cuối cùng phóng mắt khắp triều người làm Vương Tiễn cảm thấy hợp nhất, cũng rảnh rỗi nhất chỉ có một, lần này vận lương không phải hắn thì không được. Cho nên lần này Vương Tiễn Vương Bí hai người mới quyết định hợp lực khuyên bảo Doanh Chính, tộc Hung Nô bên kia thế nhưng Thiền Vu tự mình lĩnh binh, Đại Tần chúng ta bên này cũng không thể thua kém, về mặt sĩ khí tuyệt đối không thể thua.

Thấy Phù Tô có mỗi một cây củ cải cũng có thể ăn đến ngon lành Vương Ly thập phần bội phục, ăn uống không nói thậm chí đất không cũng có thể ngồi, người trước mắt tuyệt không giống một hoàng từ lớn lên trong cung, quả thực tùy tính hết mức.

“Cho nên mới nói bây giờ còn chưa định ra ai sẽ phụ trách giam tống lương thảo sang bên kia…” Gặm củ cải trong tay Phù Tô lé mắt nhìn Vương Ly, cười hỏi: “Ngươi không muốn đi sao?”

Nói đến chuyện này Vương Ly lại nhịn không được muốn thở dài, từ sau khi đánh được thiên hạ thái bình xong hắn mỗi ngày cũng chỉ có thể đến quân doanh luyện binh, thật vất vả mới có một hồi đánh nhau kết quả lại đi không được, chỉ có thể ước ao nhìn Mông Hồng ra chiến trường giết địch thực sự lòng rất không cam: “Tổ phụ nói lần này người phụ trách áp giải lương thảo không chỉ phải đưa được đồ đến, nhiệm vụ lớn nhất của hắn chính là ra biên quan ổn định dân tâm chấn sĩ khí quân đội, cho nên người được chọn vô luận thân phận hay địa vị thậm chí ảnh hưởng trong quân cũng đều phải…Ai…”

“Phi phi phi…”

Phun vỏ củ cải trong miệng ra, Phù Tô lấy mu bàn tay lau lau miệng nhíu mày hỏi: “Cái gì chứ, ta sao càng nghĩ càng thấy cái người mà ngươi hình dung như cứu thế chủ này phóng mắt toàn bộ triều đình chỉ có ta là phù hợp nhất vậy?” Tuyệt đối không phải hắn da mặt dày, cũng không phải tự thiếp vàng lên thân, mà là Phù Tô nghe thế nào cũng cảm thấy người hoàn toàn phù hợp với những yêu cầu này không phải mình thì không được.

Vương Ly nhìn chằm chằm Phù Tô, đột nhiên chụp lấy móng vuốt đang cầm củ cải của hắn: “Mang ta đi đi! Ngươi liền mang ta đi đi! Chi cần ngươi nói một câu bệ hạ nhất định sẽ gật đầu cho phép.”

“Huynh đệ ngươi quá để mắt ta rồi.” Phù Tô rất muốn nói cho Vương Ly biết mấy ngày hôm trước hắn vừa leo lên cây hái trái đã bị Doanh Chính cha giáo dục suốt gần một canh giờ, nói đại loại là trèo cây rất nguy hiểm gì gì đó. Buổi tối thậm chí còn mượn lý do này mà thiếu chút nữa dùng củ cải chọc hỏng luôn hoa nhỏ mảnh mai của hắn, bức bách hắn thề sau này không bao giờ leo cây nữa.

Ngay cả một việc nhỏ như trèo cây còn có thể kích động thành cái bộ dạng kia, đánh chết Phù Tô cũng không tin Doanh Chính sẽ cho hắn ra chiến trường, cho dù chỉ là đưa lương.

Thấy Vương Ly đầy mặt hi vọng, Phù Tô thực sự không muốn nói ra tình hình thực tế miễn cho đả kích hắn, có đôi khi Phù Tô nghĩ Vương Ly với Mông Hồng so với mình càng giống những thanh niên tốt lớn lên dưới ngọn hồng kỳ: “Ngươi trước đừng ôm hi vọng quá lớn với ta.”

“Trừ ngươi ra triều đình còn có thể phái ai nữa? Bảo bệ hạ vì tộc Hung Nô mà ngự giá thân chinh là tuyệt đối không được, mà thiên hạ này ngoại trừ bộ hạ cũng chỉ có đại hoàng tử ngươi thân phận cao quý nhất, cũng ở trong quân có nhân khí nhất, biết thu mua lòng người nhất, biết..”

“Được rồi, phía sau đều là lời hạ thấp ta đi?” Cắt ngang lời Vương Ly, Phù Tô rất muốn nhắc cho người bên cạnh nhớ cái người tôn quý nhất không gì sánh được trong miệng hắn lúc này đang phải gặm củ cải sống đỡ đói: “Nếu như phụ vương thực sự cho ta đi làm quan áp lương, vậy thì tiểu đệ tuyệt đối điểm danh tìm ngươi làm phó thủ.”

“Lời này là thật?” Vương Ly kích động hỏi lại.

“Là thật là thật!” Trấn an Vương Ly đang trong cơn kích động, Phù Tô bắt đầu cân nhắc chuyện của mình. Thân là một nam nhân, thân là một người đàn ông đích thực đỉnh thiên lập địa, bảo vệ quốc gia nghĩa bất dung từ, huống chi hắn bây giờ còn là hoàng tử của một nước. Nào có chuyện bách tính ra tiền tuyến đầu rơi máu chảy vì quốc gia mà hắn làm hoàng tử lại trốn ở trong tổ hưởng yên bình? Như thế cũng quá không thể nào nói nổi, thế nhưng Phù Tô rất rõ ràng Doanh Chính cha tuyệt đối sẽ không đáp ứng.

Cho nên nếu như hắn muốn ra chiến trường thì nhất định phải hạ thủ từ những người khác, làm cho cha phải cho phép mình xuất chinh.

Nghĩ đến đó Phù Tô đứng phắt dậy căn dặn Vương Ly: “Ta về cung trước, một hồi mì được rồi ngươi đưa đến thư phòng.” Nói xong nhanh chân chạy về phía cổng.

“Chờ một chút, ngươi hồi cung làm cái gì? Ngươi không đợi bệ…” Mắt thấy Phù Tô đã chạy không thấy bóng dáng, Vương Ly không thể làm gì khác hơn là đến trù phòng nhận lấy mì đã nấu xong bưng đến thư phòng, thế nhưng vừa vào sân đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng tranh chấp.

“Bệ hạ…”

“Không được, tuyệt đối không được! Ta sẽ không cho Tô nhi xuất chinh!”

“A Chính…”

“Không cần nói nữa!”

Bưng mì đứng ở cửa nhìn người vừa đạp cửa đi ra, Vương Ly lập tức quỳ xuống hành lễ: “Thần Vương Ly thỉnh an bệ hạ.”

“Bình thân.” Doanh Chính chắp tay sau lưng đi ra khỏi cửa, thế nhưng đi chưa được vài bước đã lui trở về, hỏi: “Phù Tô không phải ở chỗ ngươi sao, hắn đâu rồi?”

Vương Ly lập tức cúi đầu cung kính trả lời: “Hồi bệ hạ, đại điện hạ vừa vội vã hồi cung, hắn bảo thần đưa mì đến cho bệ hạ.”

Nửa đêm trên đường không có quầy hàng cũng không có người đi đường cực thích hợp cho việc giục ngựa, không cần sợ sẽ đụng vào người ta cũng không cần lo lắng sẽ có người viết vé phạt.

Cấp tốc rẽ ngoặt, lướt qua chướng ngại vật, nhảy trên vũng nước, Phù Tô một đường bày ra kỹ thuật cưỡi ngựa cực tốt của mình, thậm chí vừa đi còn vừa bớt thời giờ huyễn tưởng một chút bằng khả năng cưỡi ngựa của mình tuyệt đối có thể làm vẻ vang đất nước, ví dụ như một huy chương vàng Olympic chẳng hạn.

Vào đến cửa cung Phù Tô cũng không xuống ngựa đổi xe như thường lệ, mà là làm trái cung quy giục ngựa thẳng đến cung điện của quốc sư Từ Phúc, đối với hành vi phóng ngựa trong cung của hắn toàn bộ mọi người đều làm như không thấy.

Bọn họ nhất trí cho rằng đại hoàng tử nửa đêm cưỡi ngựa hồi cung chạy thẳng đến nơi ở của quốc sư nhất định là có chuyện quan trọng, vì đại sự mà phá hư một chút cung quy cũng là không có gì, bởi vì làm người thì phải học được linh hoạt.

Suy nghĩ này của chúng thị vệ rất nhanh sẽ được Doanh Chính một lần nữa chứng thực, bởi vì sau đó vua của một nước cùng đại tướng quân Vương Bí theo sát phía sau sau khi lần lượt hỏi người trước đi về phía nào rồi đều phóng ngựa thẳng đến điện quốc sư.

Vừa đến cung điện của Từ Phúc Phù Tô lập tức nhảy xuống ngựa thẳng đến cửa muốn vỗ cửa gọi người, vậy mà đến gần nhìn lên lại thấy đại môn căn bản không khóa, mà khi hắn đẩy cửa đi vào thì tẩm điện Từ Phúc ở đã đèn đuốc sáng rõ, vì vậy liền sải bước tiến vào.

“Đại hoàng tử mời đến, thần chờ đã lâu.” Không đợi Phù Tô gõ cửa, bên trong đã truyền ra giọng Từ Phúc.

Nếu người ở bên trong đã nói như vậy, Phù Tô trực tiếp đẩy cửa vào, chỉ thấy Từ Phúc ngồi trên đệm cói một bộ đợi mình đã thật lâu. Vì vậy hắn cũng không quanh co lời vô ích, trực tiếp tiến lên nói: “Ta đến là muốn nhờ quốc sư…” “Nếu như thần thuyết phục được bệ hạ cho phép đại hoàng tử xuất chinh, hi vọng người đáp ứng Từ Phúc một thỉnh cầu.”

“Ta có thể làm?” Phù Tô hồ nghi hỏi, chẳng biết mình có cái gì có thể làm Từ Phúc ghé mắt.

Gật đầu, Từ Phúc vẫn đang nhìn ngoài cửa sổ lúc này mới thu hồi đường nhìn mở miệng nói: “Đến lúc đó thỉnh điện hạ chấp thuận cho thần đồng hành cùng người.”