Tần Ca

Chương 93: Cho một công đạo






Nguyên nhân đại hỏa dấy lên ngọn nguồn là ở một tiểu thư đồng phụ trách phơi sách vô ý té ngã làm rơi lò than trong tay, khiến cho than củi đang cháy rớt vào thẻ tre châm lên một hồi hỏa sự.

Trận đại hỏa này khói đặc cuồn cuộn nhiệt độ ghê người, làm cho người dập lửa không thể lại gần chỉ đành mắt mở trừng trừng nhìn ba tầng thư lâu biến thành phế tích, điển tịch bên trong một quyển cũng không thể đúng lúc được cứu ra.

Về phần thư đồng kia vì sao lại vô duyên vô cớ ngã sấp xuống thì trong chuyện này lại có chút này nọ kia không thể nói được.

Buổi chiều cùng ngày, từng quyển từng quyển tấu chương lên án công khai Phù Tô như đã được viết tốt từ lâu liên tiếp được đưa lên bàn của Doanh Chính trong nghị chính điện.

Mà lúc này, bị cáo của sự kiện, Phù Tô, lại đang cùng phụ thân Doanh Chính của mình ngồi xổm trong tẩm cung ăn lẩu thịt dê.

Thịt dê, thịt bò non nộn, tôm viên cá viên tự chế, ngoại trừ miến ra thì cái gì có thể chuẩn bị một thứ cũng không thiếu.

Tròi mùa hè nóng nực ăn lẩu toát một thân mồ hôi là một chuyện rất sung sướng, mà vừa ăn vừa cởi y phục thì lại càng là một chuyện sung sướng, ít nhất, đối với Doanh Chính mà nói thì chính là như vậy.

Nhìn y phục trên thân nhi tử một hồi lại ít đi một kiện, Doanh Chính tâm tình phải nói là quá tốt, liên tục gắp thịt lát rau xanh vừa chín còn nóng hôi hổi thả vào chén của Phù Tô, ước gì nhi tử có thể ra nhiều mồ hôi cởi thêm một hai kiện y phục.

Phù Tô ăn đến mép đầy mỡ mồ hôi nhễ nhại hận không thể mọc thêm cái miệng ăn hơn được hai ngụm, vì vậy miệng không hề nhàn rỗi nhắm mắt liều mạng nhai số thịt không bao giờ hụt đi trong chén, thế cho nên không nghĩ đến lại bị phỏng ngay đầu lưỡi, ngao ngao gào lên.

“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Nhanh để cho cha nhìn một cái xem nóng đến đâu rồi!” Doanh Chính cắp mông nhảy lên đẩy cái tay đang che miệng của Phù Tô đi bắt hắn há miệng ra, thấy trên đầu lưỡi của nhi tử thật đúng là đã bị nóng thành một chỗ rộp nhỏ: “Đến, cha thổi thổi cho ngươi!”

Thổi cái rắm, lừa ai a?

“A a ân, ân nha nha nha!” Miệng bị người bóp ép mở ra làm Phù Tô không cách nào có thể dùng ngôn ngữ bình thường để biểu đạt bất mãn trong lòng mình. Đặc biệt sau khi phát giác ra sự thực là cha hắn còn vô sỉ mượn danh thổi thổi mà với đầu lưỡi vào chiếm tiện nghi đầu lưỡi của hắn bắt đầu tiến hành dụ dỗ, Phù Tô tức giận đến dùng tay liều mạng đẩy ra, đáng tiếc căn bản đẩy không nổi.

Phù Tổ tức đến ngạt thở hàm trên hàm dưới cố sức phập lại ý đồ cắn đầu lưỡi của Doanh Chính, nào biết đối phương phản xạ quá nhanh cấp tốc rút lui làm hắn không kịp đình chỉ hạ lạc của hàm răng, cứ thế cắn luôn vào đầu lưỡi của chính mình, huyết hoa thoáng cái đã chảy ra: “Đứt…đứt…” Phù Tô che miệng đau đến gập cả thắt lưng.

Vốn chỉ định chiếm chút tiện nghi nào biết lại làm cho nhi tử cắn lưỡi tự sát như trinh tiết liệt nữ, bất quá có thể nói còn có thể trừng mắt đã chứng minh không có nguy cơ về tính mạng, vì vậy Doanh Chính sau khi cười đã đời xong rồi mới gọi Triệu Cao vào điện sai hắn nhanh đi tuyên thái y tiến điện chẩn trị cho đại hoàng tử.

Thấy Phù Tô đỏ rực hai mắt lao ra cửa phòng cầm chén nước đứng trong sân ra sức súc miệng phun máu loãng, Triệu Cao vội vàng phái người đi mang thái y đến. Cắn đầu lưỡi cũng không phải là việc nhỏ, nặng thì chết, nhẹ thì sau này nói chuyện sẽ có tật xấu.

Đang ăn uống bình thường sao tự nhiên lại cắn phải đầu lưỡi? Triệu Cao bưng cái chén đựng nước muối tiến đến đưa cho Phù Tô: “Sao lại cắn phải lưỡi như vậy…”

Nhổ nước muối trong miệng ra, mặc dù có chút rát nhưng tốt xấu rốt cuộc cũng đã ngừng chảy máu, Phù Tô thè đầu lưỡi ra phẩy phẩy, đáp: “Vô ý cắn phải.” Cũng không thể nói là hắn muốn cắn cha hắn kết quả không trúng mục tiêu lại cắn ngược lại chính mình đi?

Chỉ lát sau thái y Hạ Vô Thả đã được tiểu thái giám Triệu Cao phái đi mời đến, sau khi kiểm tra kỹ càng một phen xác định không nghiêm trọng lắm, Hạ Vô Thả mở một thiếp dược phấn để rắc lên đầu lưỡi xong liền mang theo hòm thuốc cáo lui rời đi. Mà Triệu Cao thấy hai phụ tử kia đã mắt to trừng mắt nhỏ ba đào gợn sóng, liền cũng vội vẫy cung nga tiến vào dọn dẹp thức ăn trên bàn, sau đó vội vàng đóng cửa lại.

Lắc lắc dược trong tay Doanh Chính ngồi xuống bên giường, mang vẻ lấy lòng nói vói nhi tử đang thè lưỡi hong gió bên kia: “Tô nhi, cha bôi cho ngươi có được hay không?”

Ngươi lại tử tế như vậy? Liếc mắt nhìn Doanh Chính, Phù Tô dùng mũi hừ hừ biểu hiện bất mãn trong lòng mình: “Lượn sang.. .một bên. . .đi…” Há miệng thè lưỡi đẩy Doanh Chính một cái.

“Đừng như vậy, lại đây, cha làm cho ngươi!”

“Không cần!”

“Lại đây!”

“Không cần!”

“Ngươi có lại đây hay không?”

“Không cần! Không cần!”

“Doanh Phù Tô! Lại đây làm!”

“Muốn làm cũng không cho ngươi làm, mèo khóc chuột giả từ bi!” Kéo qua một khối khăn tay to, Phù Tô xếp thành hình tam giác buộc quanh dưới mắt che miệng mình lại.

Dùng ngón tay loạn chọc trên trán Phù Tô, Doanh Chính thật hận không thể xé luôn người này ra: “Ta nói làm là làm!” Đẩy gục người lên giường, Doanh Chính động thủ mở cái miệng đang bị Phù Tô giấu dưới khăn tay ra.

“Ân ân a a…” Tuy rằng miệng bị bóp mở ra nhưng Phù Tô vẫn ráng cuộn đầu lưỡi lại, thề sống chết không cho Doanh Chính đụng vào.

Giữa lúc Doanh Chính đang thò tay vào muốn kéo đầu lưỡi Phù Tô ra thi ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân cùng tiếng đập cửa: “Bệ hạ, thừa tướng cầu kiến, nói có chuyện quan trọng cần thương lượng.”

Cái tay đang vói vào trong miệng Phù Tô thoáng dừng một chút, Doanh Chính trong lòng đã biết lúc này Lý Tư vội vã tiến cung yết kiến đến tột cùng là vì sao, vì vậy không tiếp tục dây dưa với Phù Tô nữa, leo xuống giường tự khoác áo choàng lên người, ném dược trong tay cho nhi tử đang ghé vào cạnh giường nôn khan: “Trước tạm tha ngưoi!”

“Là ta trước tạm thời buông tha ngươi!” Phù Tô ngẩng đầu ở sau lưng Doanh Chính trộm giơ ngón tay giữa lên, tức giận nhìn người nào đó chắp tay sau lưng rời đi.

Lý Tư đang đứng trong sân chờ đợi, thấy Doanh Chính từ trong tẩm cung đi ra mắt còn mang theo nồng đậm ý cười, vì vậy trong lòng lại phỏng đoán tính toán một phen. Hiện tại trong cung bởi vì chuyện thư lâu bị thiêu hủy mà đã huyên đến sắp lật trời, vậy mà đế vương lại một bộ thoải mái không chút nào lo lắng đại hoàng tử sẽ bị liên lụy, rất rõ ràng trận lửa này đột nhiên đến nhất định là có đạo lý của nó.

Trong lòng đã có suy tính liền cũng không lo nghĩ như trước khi đến, Lý Tư vén vạt áo quỳ xuống hành lễ với Doanh Chính: “Thần Lý Tư bái kiến bệ hạ.”

Phất tay cho Lý Tư đứng dậy, đối với chuyện người này tiến cung kiến giá vào lúc này Doanh Chính rất vừa lòng: “Ái khanh cùng trẫm đến nghị chính điện.”

“Thần tuân chỉ.” Lùi về phía sau mấy bước, Lý Tư liếc nhìn đại môn đóng chặt của tẩm điện rồi bước lên đi theo Doanh Chính.

Chờ Doanh Chính cùng Lý Tư đi chưa được bao lâu cửa tẩm điện đã bị người từ bên trong một cước đá văng ra, một người lửa giận đùng đùng mím chặt môi đứng đó biểu tình rất dọa người.

“Điện…điện hạ..Hàn Phồn bị dọa nhảy dựng lập tức đi đến: “Điện hạ đây là muốn đi nơi nào?”

Há miệng thở hai ngụm khí, Phù Tô siết nắm tay thật chặt mồm miệng không rõ nói: “Đi thiện phòng!” Nói xong liền đi nhanh về hướng đó.

Mang theo người vội vàng đuổi theo, Hàn Phồn đoán điện hạ của bọn họ có phải là chưa ăn no hay không? Thế nhưng đầu lưỡi đã bị thương thì làm sao mà ăn được? Hơn nữa khí thế của đối phương nhìn thế nào cũng không giống muốn đi ăn, ngược lại cứ như là muốn đi liều mạng vói người ta vậy: “Điện hạ…người đây là.. .đến thiện phòng để làm gì? Nếu như muốn ăn gì thì nô lập tức phái người đi…”

“Băm củ cải!” Đột ngột dừng lại, Phù Tô cực rõ ràng phun ra ba chữ.

“Cái gì?” Hàn Phồn nhất thời không xoay kịp đầu óc, không biết đang yên đang lành lại đi thiện phòng băm củ cải làm cái gì.

“Sai người đến nghị chính điện, nói bản điện hạ ở thiện phòng băm củ cải, băm cho đến lúc thành bùn củ cải thì thôi!”

Đúng, băm luôn thành bùn củ cải! Nếu như ngày hôm nay không băm nát củ cải thành bùn thì hắn không dám tự nhận là nam nhân nữa.

Một bụng lửa không chỗ phát tiết, cho nên Phù Tô chỉ có thể dùng băm củ cải làm con đường xả bớt, về phần vì sao hắn lại chọn băm củ cải để hết giận thì còn phải nói rõ sao?

Cách thời gian lâm triều còn có nửa canh giờ nhưng ngày hôm nay toàn bộ quan viên đều đã tề tựu đông đủ, ngay cả Vương Tiễn gần đây không còn lên triều sớm cũng mặc một thân võ phục hiện thân triều đình.

Từ một khắc hắn xuất hiện liền làm đại điện đang hỗn loạn lập tức an tĩnh, không ai còn mở miệng nói cái gì, ngay cả những quan viên đã được Thuần Vu Việt bày mưu đặt kế cũng không dám hé răng.

Buổi trưa hôm qua trong cung thư lâu đại hỏa, buổi chiều đủ loại tấu chương lên án công khai đã liên tiếp đưa vào trong cung, việc này Vương Tiễn muốn không biết cũng khó, trong lòng cũng rõ ràng ngày hôm nay lâm triều nhất định sẽ xảy ra chuyện, bỏi vậy hắn mới cùng Vương Bí lên điện. Một là để xem đến tột cùng, hai là để lúc then chốt thì che chở cho Phù Tô.

Kinh qua thực sự của sự tình như thế nào Vương Tiễn còn chưa nghe nói lại từ Vương Bí, nhưng cứ theo tình trạng hiện tại mà xét thì hắn tuyệt đối tán thành cách làm của Phù Tô. Sách là chết mà người là sống, tuy rằng điển tịch bị đốt rất đáng tiếc nhưng cũng không phải vì vậy mà thất truyền, những sách vở của thánh hiền kia vốn cũng không phải để truyền lưu hậu thế.

Huống chi cháy là một chuyện ngoài ý muốn ai cũng không hi vọng xảy ra, cần vì thế mà túm chặt không buông tha sao?

Lúc đến Vương Tiễn đã thấy ngoài cửa lớn hoàng cung có một đám thư sinh ‘lòng đầy căm phẫn’ đang vây quanh. Lăn lộn quan trường cả đời nếu như hắn còn nhìn không ra môn đạo trong đó vậy thì thực sự là đã sống uổng phí bao nhiêu năm nay rồi.

Mấy quan viên đang phụ trách thêu dệt thêm chuyện thấy Vương Tiễn đến lại không nói lời nào càng không tỏ thái độ chỉ ngồi ở vị trí của mình nhắm mắt nghỉ ngơi, thế nhưng nếu ai vừa há miệng hắn tuyệt đối sẽ trợn mắt lạnh lùng nhìn sang, cho nên trong lòng đều nơm nớp sợ hãi không dám nói tiếp.

Đó là lý do mà trước khi Doanh Chính vào triều trên đại điện đã không còn ai dám nhắc đến chuyện thư lâu nữa.

“Lên triều!”

Theo thanh âm có chút sắc nhọn của Triệu Cao vang lên, chúng thần vội vã đứng dậy xếp thành hàng đi ra giữa đại điện quỳ xuống.

Trong lễ bái của mọi người, Doanh Chính bước lên bậc thang, lúc chậm rãi đi ngang qua đài thì lướt mắt nhìn chỗ ngồi trống không bên kia một thoáng, sau đó tiếp tục đi lên thượng tọa đại điện ngồi xuống: “Các khanh bình thân.”

Chờ sau khi mọi người đã ai về chỗ nấy rồi, một lão giả tuổi đã sáu mươi nhưng tinh thần vẫn rất phấn chấn quay ra lại giữa đại điện quỳ xuống, giơ cao tấu giản trong tay nói: “Thần tham tấu đại hoàng tử hỏa thiêu tàng thư lâu, thỉnh bệ hạ định đoạt!”

Nhất thời đại điện đã an tĩnh lại bắt đầu huyên náo xôn xao.

Nam tử mười tám vốn đều phải bó tóc, nhưng Phù Tô không muốn sau này đi đâu trên đầu cũng phải khiêng theo một cái hộp gỗ dài nhỏ để rồi bị đè ra bệnh vai gáy cổ, vì vậy cứ kéo rồi lại kéo, mãi đến cùng ngày tròn hai mươi tuổi hoàn thành lễ cập quan, về mặt pháp luật đã trở thành người lớn, sau đó vô luận đi đâu cũng phải bó tóc không thể tiếp tục tùy tiện buộc một đuôi ngựa xong việc nữa.

Không muốn găm thẻ hay đội hộp ra cửa, bởi vậy Phù Tô rất ít khi ra khỏi phòng, phạm vi hoạt động giới hạn trong tẩm cung của mình, tẩm cung của Doanh Chính cùng với nghị chính điện.

Sau khi băm củ cải suốt buổi trưa rồi lại bị củ cải đâm cả buổi tối, lúc Phù Tô khoác lên thân triều phục hoa lệ, đội lên đầu cái ‘hộp’ đại biểu cho thân phận cùng quyền lực của mình đi đến đại điện thì nơi đó đã biến thành chiến trường nước miếng.

Nhẹ nhàng vượt qua cái bậc cửa đã từng làm hắn mất mặt đến cực điểm. Phù Tô không để ý đến sắc mặt biến đổi của mọi người cúi đầu với Doanh Chính trên thượng tọa xong liền đứng lại bên cạnh Thuần Vu Việt ngẩng đầu trực tiếp mở miệng hỏi: “Nghe nói Thuần Vu đại nhân tham tấu Phù Tô, chẳng hay là vi chuyện gì?”

Không nghĩ đến mình còn chưa mở miệng đối phương trước hết đã nói ra, Thuần Vu Việt thoáng ngẩn người rồi cấp tốc tỉnh táo lại, hào phóng thừa nhận.

“Nga, vậy chẳng hay Phù Tô đã phạm vào điều nào trong ‘Tần luật’ mà phải làm phiền Thuần Vu đại nhân ngay giữa đại điện tham tấu, lại còn…”

Ánh mắt đảo qua mấy người lớn giọng nhất cùng vói những quan viên lúc đầu đã đề nghị dùng lò than hong sách, Phù Tô nở nụ cười, tiếp tục hỏi: “…lại còn phải mang theo những người này, bọn họ có phải hay không cũng muốn tham tấu Phù Tô, ân?”

Phù Tô khồng am hiểu âm mưu, lúc trước ngại thể diện không tiện lật mặt cho nên hắn phần lớn đều lựa chọn tránh né phiền phức. Nhưng nếu như nhất định phải ngửa bài không nói tình cảm vậy thì hắn sẽ thẳng thắn trực tiếp dao sắc chặt đay rối, vòng tới vòng lui giả ý nịnh hót hắn thế nhưng làm không được, cũng không đáng để đi làm.

Lòi này hỏi rất thẳng thắn, hỏi mà làm Thuần Vu Việt nhất thời không mở miệng được, bởi vì vô luận từ điều nào của ‘Tần luật’ mà xem xét thì Phù Tô cũng không có sai lầm.

“Đại…đại hoàng tử nói đùa, người cũng không xúc phạm bất luận điều nào trong ‘Tần luật’, thần tham tấu chính là đại hỏa hôm qua, không biết đại hoàng tử…”

“Ý đại nhân muốn nói một hồi đại hỏa hôm qua là do Phù Tô phóng?” cắt ngang lời Thuần Vu Việt, Phù Tô cướp lòi, hắn cũng không tin người này dám nói trận lửa đó là Phù Tô hắn phóng.

Nếu như nói lửa kia là Phù Tô hắn phóng thì nhất định phải lấy ra được chứng cứ, bằng không chính là vu tội. Mà dám vu tội cho đường đường hoàng tử Đại Tần thì tuyệt sẽ không phải là một tội nhẹ, huống chi còn là ngay trước đủ mặt quan lại trên đại điện. 

“Trận lửa đó…” Thuần Vu Việt cúi đầu do dự một hồi, năm đó Phù Tô chọc Vương Oản tức giận đến trúng gió liệt giường hắn thế nhưng nhìn thấy tận mắt. Một màn càn quấy đó hắn còn nhớ rõ không quên, không nghĩ đến mấy năm qua người này, càng thêm biết ăn nói: “Trận lửa đó đương nhiên không phải do đại hoàng tử phóng, chỉ là…”

“Chỉ là cái gì? Nếu đại nhân cũng nói lửa không phải do Phù Tô phóng vậy thì chuyện hôm nay trên đại điện này là vì sao? Lẽ nào quan viên Đại Tần đã không có chuyện gì làm nữa rồi?”

“Thần tham tấu chính là đại hoàng tử lúc lửa thiêu thư lâu không cho phép người vào cứu ra điển tịch trân quý của thánh hiền, đến nỗi toàn bộ đốt thành tro bụi. Đây là công khai khinh nhờn thánh hiền, là bất công với người đọc sách trong thiên hạ.” Nói rồi Thuần Vu Việt trực tiếp quỳ xuống khấu bái Doanh Chính từ đầu vẫn không nói lời nào: “Thỉnh bệ hạ thảo một công đạo vì người đọc sách trong thiên hạ.”

Vương Tiễn vẫn luôn nhắm mắt lúc này cũng chỉ trợn mắt lên trừng Thuần Vu Việt rồi lại nhắm lại, mà Lý Tư bên kia cũng không có bất luận động tĩnh gì.

Nhìn nhi tử nhất phái ung dung, Doanh Chính dời ánh mắt về phía Thuần Vu Việt đang quỳ trên mặt đất, mở miệng hỏi: “Tô nhi ngươi thấy thế nào?”

Đế vương trên kia không hỏi mình phải vì người đọc sách thảo công đạo như thế nào, ngược lại đi hỏi Phù Tô, Thuần Vu Việt biết đế vương đang thể hiện rõ rằng mình hướng về nhi tử.

Bị cái ‘hộp’ trên đầu đè đã đau hết cả cổ, Phù Tô chỉ muốn sớm kết thúc cái hội nghị phê đấu buồn chán này: “Thuần Vu đại nhân có biết lửa hôm qua lớn đến cỡ nào?” Tay trái vuốt ve mảnh ngọc đeo bên hông.

“Không…không biết…” Hôm qua Thuần Vu Việt không có ở hiện trường cho nên hắn cũng không biết cỡ của hỏa thế.

Phù Tô xoay người nhìn mấy người hôm qua bị mình ngăn lại: “Mấy vị đại nhân này hôm qua có ở hiện trường, vậy liền thỉnh mấy vị nói cho các vị đại nhân đang ngồi ở đây được biết hỏa thế hôm qua có lớn hay không, lớn đến cỡ nào?”

Mấy quan viên bị Phù Tô điểm danh cũng không muốn trả lời, nhưng đây là đang ở trên đại điện bọn họ không thể không nói, vì vậy chỉ có thể kiên trì đáp lại: “Hôm qua hỏa thế cực lớn!”

Trong cung có không ít người đều thấy trận lửa hôm qua tuyệt không thể giả, chỉ là bọn hắn đến nay vẫn không nghĩ ra một đống thẻ tre ẩm ướt vì sao lại có thể cháy sạch rừng rực đến như vậy.

“Lửa cháy lên rồi thì còn có thể đi đến cửa không?” Phù Tô tiếp tục hỏi.

“Không…thể…”

“Mấy vị đại nhân cho rằng khi đó cho dù các ngươi vào được trong đám cháy thì có thể cứu được sách ra sao?”

“Này…không thể…” Lúc đó khói đặc cuồn cuộn đừng nói đi vào, dù chỉ đến gần một chút cũng đã bị khí nóng phực đến, hơn nữa hỏa thế bốc lên cực nhanh, trong nháy mắt ba tầng lầu đã biến thành biển lửa.

“Lẽ nào Phù Tô ngăn cản mấy vị đại nhân không cho các ngươi đi chịu chết là sai rồi hay sao?” Quay người lại, Phù Tô bình tĩnh nhìn Thuần Vu Việt cười hỏi: “Hay là Thuần Vu đại nhân nghĩ tính mạng của mấy vị đại nhân đây không sánh bằng những thẻ tre đó?”

Phù Tô lời này nói ra nghẹn Thuần Vu Việt á khẩu không trả lời được, không lẽ hắn dám nói tính mạng quan viên Đại Tần kém một đống thẻ tre? Vậy thì Thuần Vu Việt hắn chắc chắn sẽ đắc tội hết thảy người trên triều đình.

“Thế nhưng dù vậy không phải còn có cung nhân sao?” Thuần Vu Việt thốt lên, có điều vừa nói xong hắn liền phát hiện mình đã tự nhảy xuống hố, cũng không chú ý đến lời hắn vừa dứt sắc mặt của Triệu Cao đang đứng bên cạnh Doanh Chính đã trở nên rất không dễ nhìn.

Kéo suốt một vòng Phù Tô chính là đang đợi Thuần Vu Việt nói câu này. Mặc dù trong mắt người đương quyền mạng những người kia không đáng bao nhiêu tiền nhưng cũng không dám trước mặt mọi người nói ra, dù sao người làm quan bọn họ cờ hiệu giương lên chính là vì dân làm chủ, đặc biệt là những người thuộc học phái Nho gia này.

“Mạng của cung nhân thì không phải mạng người? Tính mạng của bọn họ thì không quan trọng bằng những thẻ tre kia? Nếu như Thuần Vu đại nhân dám đứng trên tường thành nói với người trong thiên hạ rằng ‘tính mạng của bách tính thấp hơn tính mạng của người làm quan, thấp hơn những thẻ tre trong thư lâu’ thì Phù Tô lập tức cho người đọc sách trong thiên hạ một công đạo, tự hạ mình làm thứ dân!”

Lòi này Thuần Vu Việt làm sao mà nói cho ra được, nói chính là một đòi bêu danh.

Hiện thực chính là như thế, dù có là sự thực ngươi cũng không thể nói ra miệng, có một số việc chỉ có thể trong lòng hiểu mà không nói ra. Thuần Vu Việt dám khẳng định trên đại điện này không có ai xem tính mạng của một dân đen là chuyện gì to tát, nhưng cũng không ai dám nói ra trước mặt mọi người.

“Ngươi…Ngươi…” Ngươi hết nửa ngày Thuần Vu Việt cái gì cũng nói không nên lòi, đúng lúc này Mông Nghị lại vội vã từ bên ngoài bước vào đại điện, hành quân lễ vói Doanh Chính trên thượng tọa ôm quyền bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, mấy trang nông hộ ngoài thành Hàm Dương tất cả đều đã xông đến ngoài cửa cung, còn xảy ra xung đột với những thư sinh đang chặn ở cửa cung la hét ầm ĩ bắt đại hoàng tử phải cho người đọc sách trong thiên hạ một công đạo. Bọn họ nói ai dám to gan vu tội cho đại hoàng tử thì bọn họ có bị xử tội cũng muốn đòi một công đạo, hơn nữa theo thám tử báo về nông hộ các huyện xung quanh cũng đang đổ về hướng Hàm Dương.”

Mông Nghị nói làm quan viên ở đây kinh hô không ngớt, rất rõ ràng lúc này ai đối nghịch với đại hoàng tử thì cũng chính là đối nghịch với bách tính.

“Yên lặng!” Doanh Chính quét mắt toàn bộ triều đình, cuối cùng dừng trên thân Thuần Vu Việt sắc mặt đã vô cùng khó nhìn: “Khanh còn lời gì muốn nói? Nếu như đã không có thì giải thích cho trẫm một chút những chuyện viết ở trên này.” Cầm lấy một quyển tấu chương trên bàn giao cho Triệu Cao để hắn đưa xuống.

Nâng tấu chương đi xuống bậc thang, Triệu Cao trong lòng đang có lửa giận đưa thứ trong tay đến trước mặt Thuần Vu Việt, ngữ khí bất thiện nói: “Thuần Vu đại nhân mời!”

Nhận lấy tấu giản mở ra, Thuần Vu Việt chỉ nhìn một hàng đã sợ đến mặt không còn chút máu quỳ trên mặt đất hô to oan uổng.