Ngồi xổm bên giường Phù Tô nhìn chằm chằm hai tay đã băng bó cẩn thận của Doanh Chính mà sững sờ, hơn nửa ngày mới suy nghĩ xong là theo y giả vừa nói nguyên nhân bệnh của cha hắn sinh ra truy nguyên thì tất cả đều là vì mình mà có.
Thân là một nam nhân ngươi có thể không quyền không thế, cũng có thể không ngoại hình không học thức, nhưng nhất định phải có đảm đương, có can đảm thừa nhận sai lầm của mình.
Phù Tô tự nhận mình là một nam nhân cực biết đảm đương, cho nên hắn chủ động gánh chịu trọng trách chiếu cố Doanh Chính cha, đuổi sạch tất cả mọi người sang chỗ khác, từ thay dược đến lau người Phù Tô một mình toàn bộ bao hết làm rất không sai.
Mọi người nhìn thấy trong mắt cảm động trong lòng, Đại Tần mặc dù không phải lấy ‘hiếu’ làm căn bản trị quốc nhưng cực đề xướng hiếu đạo, mà hành động của đại hoàng tử Phù Tô rõ ràng chính là tấm gương cho người làm tử nữ trong thiên hạ.
Trong lúc người nào đó đang tận lực làm những chuyện vốn cũng từng làm trước đây như ‘ủ bánh’, ‘ấm giường’ thì hành vi hiếu thuận của hắn đã truyền bá rộng khắp, việc làm hôm nay càng giúp cho hắn ngồi ổn bảo tọa ‘thiên hạ đệ nhất đại hiếu tử’.
Thế nhưng nào có ai biết Phù Tô phí sức lao động chiếu khán Doanh Chính như vậy kỳ thực là để bảo trụ cái mông của mình không bị phạt, để tránh khỏi sau khi cha hắn khang phục thì ‘tính sổ một lần’.
Hôm nay khổ cực một chút ngày sau bảo hiểm nhiều chút, khả năng tính toán nhỏ nhặt của Phù Tô có thể nói là liên tục tăng lên, đảm bảo có bị hại cũng phải hàng mức độ xuống thấp nhất.
Chỉ là ai cũng không dự liệu được lần bệnh này của Doanh Chính là sốt cao không lùi hôn mê bất tỉnh, liên tiếp sau mấy ngày tâm lý may mắn của Phù Tô trước hiện thực tàn khốc đã không còn sót lại chút gì, cả người gấp đến độ như con kiến trên chảo nóng, hắn thực sự sợ cha hắn xảy ra chuyện.
Lúc Mông Nghị hộ tống Lý Tư từ Hàm Dương ngày đêm kiêm trình chạy đến Lũng Tây thì Phù Tô đã gầy đi hai vòng, vẻ nộn nộn trước đây nuôi được cũng nhân nhiều ngày thức đêm chiếu cố mà tiêu hao hầu như không còn.
Doanh Chính trọng bệnh Phù Tô giờ là người có quyền lực nhất ở đây, hắn một mặt để Lý Tín tiếp tục xử lý giải quyết tốt hậu quả công việc, một mặt giao chuyện tra rõ quan viên Lũng Tây ăn hối lộ trái pháp luật cho Lý Tư. Hắn tin tưởng Doanh Chính sở dĩ gọi Lý Tư đến xử lý chuyện này nhất định là có mục đích, mà đồng thòi gọi cả Mông Nghị hiệp trợ Lý Tư thì trong đó bao hàm càng nhiều là ý tứ trợ uy.
An bài xong tất cả Phù Tô cố ý gọi Mạnh Khương Nữ đến căn dặn, để nàngtheo Lý Tín đi chỗ công trường gặp chuyện không may trấn an lao dịch ở đó, lúcnày là cơ hội tốt nhất để mượn nhân tâm.
Thu thập xong mọi thứ Mạnh Khương Nữ cố ý đến cáo biệt Phù Tô, trước khi đi nàng nói với hắn: “Lần này đi công trường Khương Nữ biết không chỉ là để hỗ trợ chăm sóc đơn giản như vậy. Lý tướng quân đại biểu cho triều đình, mà Khương Nữ…Mạo muội mà nói, Khương Nữ đại biểu không chỉ chính mình mà còn có cả đại hoàng tử, cho nên thỉnh yên tâm, Khương Nữ chắc chắn sẽ làm tốt phận sự của mình.”
Nói xong lời muốn nói Mạnh Khương Nữ khấu lễ với Phù Tô rồi lên xe ngựa cùng Lý Tín rời đi.
Đứng ở cửa nhìn xe ngựa đi xa, nghĩ mình quả thực không tìm nhầm người, Phù Tô xoay người trên mặt tiếu ý càng thêm sâu sắc.
Trở lại phòng ngủ thấy Doanh Chính cha tuy rằng đã hạ sốt nhưng còn chưa tỉnh đang nằm trên giường, Phù Tô cầm băng vải sạch sẽ cùng dược cao đến ngồi xuống bên cạnh bắt đầu thay băng trên những ngón tay cho Doanh Chính.
Một vài vết thương bị đá cào rách đã khép lại, cát đá kẹt trong móng tay từ lâu đã được cẩn thận lấy ra, những thương tích đó chỉ nhìn Phù Tô đã thấy đau.
Vừa nghĩ đến người bây giờ còn hôn mê bất tỉnh này dưới trời mưa to đào bùn cát đến tróc da chảy máu chỉ vì nghĩ lầm mình bị chôn ở phía dưới Phù Tô lại cảm động, hận không thể theo Doanh Chính cha qua cả đời, dù cho cả đời đó đều là làm thiếp thụ lật mình không được phải dâng ra hoa nhỏ hắn cũng cam nguyện.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ một chút, dẫu sao thầm nghĩ thì không cần chịu trách nhiệm.
Buộc xong một ngón tay cuối cùng, thắt một cái nơ con bướm xinh đẹp, buông tay Doanh Chính cha Phù Tô đắp lại chăn cẩn thận cho người nằm trên giường.
Nghiêng đầu say sưa nhìn chằm chằm gương mặt có chút tiều tụy của Doanh Chính, Phù Tô nhịn không được vươn tay sờ sờ, phát hiện da thịt bị thổi gió phơi nắng như thế của hắn cha vẫn còn ‘thủy nộn nộn’, thực sự khó có được.
Để không ảnh hưởng đến thưởng thức thị giác của mình, mỗi hai ngày Phù Tô đều thay Doanh Chính cạo mặt một lần, vĩnh viễn bảo chứng cha hắn mặc dù đang mê man vẫn sạch sẽ mát mẻ.
Theo đại phu chẩn đoán, người này nếu đã hạ sốt nhưng còn chưa tỉnh thì nguyên nhân là do mệt nhọc quá độ cần bổ sung giấc ngủ.
Một người một mình canh giữ ở bên giường một ngày đêm thì có thể, hai ngày đêm cũng có thể, ba ngày đêm cũng còn có thể, nhưng tiếp tục kéo dài quá sẽ phải tìm việc để làm, nếu không Phù Tô sợ chính mình sẽ nhàm chán ra bệnh. Vì vậy hắn nhào đến mở cửa nhìn xung quanh một chút, thấy sau giờ ngọ không có người lui tới, liền vội vàng đóng chặt cửa lại chạy về bên giường.
Bới loạn tóc, kéo xộc xệch y phục, lôi một cái đệm thả xuống quỳ lên. Cúi thấp một chút đo đạc cự ly cẩn thận, thấy vừa vặn có thể nằm lên thân Doanh Chính cha, Phù Tô nổi lên tâm tình tốt bắt đầu khóc lớn nói: “Cha a cha ngươi đừng rời bỏ chúng ta, chúng ta yêu ngươi, chúng ta cần ngươi, triều đình cần ngươi, hậu cung cần ngươi, sinh linh trong thiên hạ cũng cần ngươi, ngươi đừng bỏ lại ta mà đi a! Không có ngươi ta làm sao mà sống, ta cũng không muốn phải đi đội cái…”
Một hơi nói nhiều quá Phù Tô chạy đến bên bàn uống ngụm nước, trở về lại tiếp tục gào khóc: “…ta cũng không muốn phải đi đội cái miện quan nặng đến nỗi có thể đè gãy cổ ta kia, ngươi nhanh tỉnh lại đi a……” Phù Tô lời nhảm nhí gào một đống lớn, khi hắn rốt cuộc nghĩ hết thú vị thì đột nhiên phát hiện tóc của mình đang bị một cái tay túm lấy.
Rùng mình một cái, Phù Tô cẩn thận ngẩng đầu. Chỉ thấy một đổi mắt phẫn nộ đang trừng mình, chủ nhân của chúng chính là thân cha vừa rồi còn bất tỉnh của hắn: “Hơ…cha, ngươi tỉnh?”
Nhìn nhi tử ‘miễn cưỡng vui cười’, bị mớ từ lảm nhảm kia chọc tức đến tỉnh dậy Doanh Chính dùng chút khí lực còn sót lại nói: “Ta có…chết…cũng…kéo ngươi theo!” Dứt lời liền vì thể lực tiêu hao mà lần thứ hai hôn mê bất tỉnh.
Mấy ngày vẫn luôn vất vả vừa làm chuyện xấu đã bị bắt tại trận, Phù Tô một quả tim thiếu chút nữa từ trong miệng nhảy ra. Hắn thế nhưng rõ ràng nhìn thấy cái trừng cuối cùng của cha hắn trước khi ngất đi, biết chắc tận thế sắp phủ xuống.
Hai ngày sau.
Đại phu chẩn bệnh xong tuyên bố Doanh Chính đã khỏe mạnh, chỉ cần nghỉ ngơi thực bổ nhiều hơn là cơ bản đã ổn định.
Nghe xong lời này trái tim treo lơ lửng của mọi người trong phòng đều rơi trở về chỗ cũ, làm việc cũng có nhiệt tình hơn hẳn, thị vệ trưởng từ đầu vẫn luôn tự trách mình không hoàn thành trách nhiệm thậm chí hỉ cực mà khóc. Toàn bộ mọi người trong phòng đều vui sướng, nhưng có một người là ngoại lệ.
Hắn chính là Phù Tô.
Hận không thể trốn vào một góc phòng âm u rồi tự động tiêu thất, mặc dù đã làm rùa đen rút đầu Phù Tô vẫn có thể cảm nhận được một cỗ đường nhìn như muốn xoay nắn xé nát rồi lại xé nát hắn sau đó ném đi cho chó ăn.
Doanh Chính rốt cục tỉnh lại, mọi người không dám quấy rầy hắn nghỉ ngơi liền đều khấu lễ rời đi, chỉ là khi bọn họ vừa lùi đến cửa thì thình lình nghe thấy Doanh Chính nằm trên giường mở miệng, dùng chất giọng khàn khàn hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Mọi người dừng bước nhìn nhau trong lòng nghi hoặc, khi nhìn ra phía cửa liền thấy một người đang khom eo muốn chuồn, cho nên bọn họ trăm miệng một lời: “Đại hoàng tử, bệ hạ đang hỏi ngươi kìa!”
Đã trộm thả được một chân ra ngoài Phù Tô thân thể khựng lại, trong lòng tự hỏi thật nhanh là nên ở lại hay đi.
Cuối cùng Phù Tô quyết định không nên vỗ mông cũng như động đến răng trong miệng lão hổ, bởi vậy cười trừ thu hồi chân xám xịt quay trở lại, bắt đầu đóng vai ‘cột giường’.
Chờ tất cả mọi người đi ra ngoài rồi Doanh Chính lấy ngón tay gõ gõ bàn, chỉ vào chén nhỏ đặt trên đó.
Đứng ở một bên Phù Tô vừa thấy Doanh Chính cha hắn chỉ vào chén trên bàn, lập tức hành động tiến lên cầm lấy chén cháo: “Cha, ăn cháo.” Múc một thìa thổi nguội dâng lên bên mép Doanh Chính cha, lấy lòng nói: “Thổi nguội rồi”.
Nhìn thìa cháo bên mép, Doanh Chính mặt lạnh nhưng khóe mắt lại nhịn không được hơi nhếch lên, chứng tỏ tâm tình hắn lúc này phi thường tốt, tốt đến sắp nổi bong bóng. Bất quá Phù Tô đang lo lắng hãi hùng cùng chột dạ không phát hiện những chi tiết này, cho nên hắn vẫn bận rộn suy nghĩ làm sao thảo Doanh Chính niềm vui, giữ được thân thể không bị tàn phá.
“Nghĩ cái gì? Cháo nguội cả rồi!” Nuốt thức ăn trong miệng xuống bụng Doanh Chính thấy Phù Tô không chỉ không tiếp tục cho mình ăn ngược lại còn dám ngẩn người, vì vậy rất không vui mở miệng: “Ăn tiếp!”
“Nga!” Giật mình tỉnh lại Phù Tô lập tức lại dâng lên một thìa.
Ngậm cháo loãng trong thìa vào miệng nhai nhai, Doanh Chính mở miệng nói:
“Ngươi muốn ta chết đến như vậy.” Ngữ khí rất bình tĩnh.
“Không! Là muốn ngươi ngàn vạn lần không thể chết!” Phù Tô lập tức sửa lại, cái này là vấn đề đại nguyên tắc, nhất định phải nói rõ ràng quyết không thể hàm hồ.
Thả chén cháo lên bàn nhỏ, Phù Tô chen chen bên cạnh giường, ôm cánh tay Doanh Chính dúi mặt mình sang cọ rồi lại cọ: “Người ta thiệt là lo lắng, trà không nhớ cơm không nghĩ, mỗi ngày ngủ đến nửa đêm đều giật mình tỉnh giấc chỉ sợ ngươi sẽ bỏ ta mà đi lưu lại mình ta buồn bã thần thương. Ngươi nhìn một chút khuôn mặt nhỏ nhắn đã ám vàng khô gầy này của ta đi.Xấu số a! xấu số a! Ngươi sao có thể hoài nghi ta như thế?”
Nôn khan một chút, Doanh Chính vỗ vỗ ngực đang buồn nôn cuồn cuộn, rút cánh tay bị nhi tử ôm chặt ra: “Nói như vậy ngày đó là ta nghe lầm? Vậy ‘triều đình cần ngươi, hậu cung cần ngươi…Không có ngươi ta làm sao mà sống’ đều không phải ngươi nói?” Doanh Chính trừng mắt dọa Phù Tô sợ đến vội dịch cái mông ra xa giường một chút.
Chột dạ cúi đầu Phù Tô túm y phục Doanh Chính, dù sao mình đúng là từng ‘khóc’ như vậy, muốn giả ngu qua cửa là không có khả năng: “Ta…Ta buồn chán.. .mới nói giỡn..”
Lé mắt len lén nhìn Doanh Chính cha, Phù Tô nhào sang rất là thương cảm nói: “Cha ngươi tạm tha ta lần này đi, thương tình ta mấy ngày nay ngày ngày đêm đêm trông nom ngươi hầu hạ ngươi, ta thực sự biết sai rồi!”
“Thực sự biết sai rồi?”
“Thực sự biết sai rồi!” Phù Tô rất nghiêm túc gật đầu, mắt lộ vẻ mong chờ.
“Vậy…còn phải xem ngươi biểu hiện thế nào.” Doanh Chính cha trong mắt tinh quang chợt lóe, vươn tay câu dẫn cái cằm mà nhi tử tự nhận là hoàn mỹ nhất: “Ngươi hiểu phải làm sao đi?”
Phù Tô cũng không phải ngây thơ nam, đương nhiên đó là chỉ tâm linh chứ không phải thân thể. Về góc độ sinh lý mà nói Phù Tô như tuyết trắng trên đỉnh Châu Mục Lãng Mã Phong (Everest), về phần tâm linh của hắn…thì chính là một vũng ao tù.
Trong nháy mắt đỏ toàn khuôn mặt, Phù Tô tròng mắt loạn chuyển chỉ không chịu nhìn Doanh Chính cha: “Gì chứ.. .Ngươi đây là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.”
Đẩy ngón tay đang câu cằm mình ra Phù Tô uốn éo chu môi xông lên, ngay lúc hắn dự định ‘dùng nụ hôn bảo vệ da thịt’ thì một tiếng ‘òng ọc’ nổ vang lên, đang chờ nhi tử nhào đến tặng hôn Doanh Chính suýt nữa xoắn hết lông mày vào một chỗ, quả thực quá mất hứng.
Nhìn nhi tử bội thụ đả kích Doanh Chính nặng nê thở dài một hơi, cố sức vỗ vỗ vai nhi tử nói: “Đi thôi, đi ăn!”
“Ân..”Phù Tô xấu hổ khóc không ra nước mắt.
……….
Gặm xương thịt thăn Phù Tô ăn đến nước bọt bay ngang, ngụm lớn ăn thịt ngụm lớn uống rượu, khí thế ngang ngửa Trương Phi…
Bưng một chén cháo được hâm nóng ngồi trên giường Doanh Chính trong lòng thật không dễ chịu, dựa vào cái gì hắn bữa bữa cháo loãng người khác bữa bữa ăn thịt?
Hít hít mũi ngừi mùi thịt Doanh Chính sầm mặt xuống: “Tô nhi cho cha một khối xương.” cầm thìa trong tay nhào nhào cháo.
Liếm sạch sẽ tương trên ngón tay Phù Tô lắc đầu, nói lời thấm thìa: “Cha ngươi bệnh nặng mới khỏi dính không được đồ tanh, đại phu nói mấy ngày này ngươi cần thanh tràng ăn cháo loãng. Loại thương thân thể gì đó như thịt này để ta ăn đi, ngươi phải hảo hảo dưỡng thân.”
Dứt lời lại lấy tốc độ cực nhanh làm trò ngay trước mặt Doanh Chính cha càn quét sạch một khối bài cốt, nhìn thế nào cũng thấy càng nhiều là ý tứ khiêu khích.
Nhìn chằm chằm Phù Tô một chút, Doanh Chính vẫy tay ý bảo hắn lại giúp mình bỏ cái bàn nhỏ trên giường đi. Tuy rằng lần này Doanh Chính bệnh đến vừa hung vừa mãnh bệnh đi lại chậm chạp, nhưng tốc độ khang phục cũng đã cực nhanh. Có lẽ đánh hổ là không quá có khả năng, nhưng làm chút việc thì vẫn có thể, tỷ như ‘hái hoa’.
Trải qua lần ‘sinh ly tử biệt’ đầy ô long này, Doanh Chính rốt cuộc đã suy nghĩ cẩn thận, cái gì mà thuận theo tự nhiên, cái gì mà không vội nhất thời, cái gì mà trước có cơ sở cảm tình tất cả đều là rắm thối, thịt đến miệng nhất định phải ăn vào bụng, nếu không chưa biết chừng lại xảy ra chuyện gì.
Bởi vậy nương thời gian rảnh rỗi lúc chờ khôi phục thể lực, Doanh Chính hạ quyết tâm giải quyết Phù Tô ngay tại chỗ. Không đợi hồi cung, cộp dấu thuộc về mình trước nói sau.
Thấy Phù Tô đã dọn đồ xong Doanh Chính nói: “Bảo người thủ ở trong sân toàn bộ đều lui ra, không cho phép bất luận kẻ nào tiếp cận, phụ tử ta nói chút chuyện.”
Nghe Doanh Chính nói rất nghiêm túc Phù Tô lập tức làm theo, gọi người dọn hết cơm canh trong phòng xuống, đóng chặt cửa Phù Tô chạy đến bên giường, hắn thích nhất là nói bí mật: “Chuyện gì?”
Ôn nhu nhìn Phù Tô, nhìn cho đến lúc làm người kia sợ hãi Doanh Chính lúc này mói vươn tay giúp Phù Tô lau miệng cười nói: “Lớn như vậy còn ăn lôi thôi đến thế, phải nói ngươi cái gì mới được bây giờ?” Doanh Chính lấy ngón tay lau sạch vụn thịt bên khóe miệng Phù Tô.
Những mờ ám này bọn họ thường ngày làm không ít Phù Tô cũng đã tập mãi thành quen, cho nên khi thấy trên ngón tay Doanh Chính có vụn thịt, Phù Tô vốn luôn kiên trì cần kiệm lập tức há miệng ngậm luôn ngón tay của Doanh Chính cha.
Ánh mắt trầm xuống, Doanh Chính vươn tay ôm lấy thắt lưng Phù Tô khóa vào trong lòng mình, một cái xoay người không chỉ kéo người lên giường mà còn đè luôn xuống dưới thân: “Tô nhi, đừng nhìn cha như vậy.”
Biểu tình ngu xuẩn trừng mắt há to miệng của Phù Tô lại làm Doanh Chính tâm ngứa, cúi đầu hung hăng cắn cái miệng nhỏ nhắn của Phù Tô, gặm một cái, lại gặm một cái.
Trong một nháy mắt Phù Tô có chút hoài nghi cha hắn cắn không phải môi mình mà là xương. Đến lúc một cơn gió từ từ thổi tới đầy lạnh lẽo làm Phù Tô nhịn không được nổi lên một thân da gà thì hắn mới phát hiện mình không biết từ bao giờ đã thành gà trụi lông, mà đại hôi lang nhổ lông hắn lúc này đã mắt lộ lục quang.
“Lưu…lưu manh…” Ngẫm lại thấy từ này không đủ để hình dung, vì vậy Phù Tô lập tức sửa lại: “Cầm thú!” Quơ quơ hai tiểu móng vuốt lại không biết là nên che mặt trên hay là nên che đằng dưới.
Cuối cùng bởi vì quá quấn quýt vì vậy hắn đơn giản cam chịu nằm ngửa luôn, nhiều năm như vậy cùng tắm một hồ cùng ngủ một chăn có cái gì chưa thấy qua, che che lấp lấp ngược lại cứ thấy như làm kiêu.
Bất quá Phù Tô lúc này trong lòng vẫn rất bồn chồn như có chút lo sợ.
Người đã nằm ở dưới thân mình mà còn có thể thất thần, Doanh Chính rất tổn thương tự tôn, vì vậy xấu tính búng một cái trên củ cải nhỏ của Phù Tô, quả nhiên thấy người dưới thân đau đến oa oa kêu to.
“Đêm nay ngươi chạy không thoát đâu…Cha đem những chuyện nên làm đều làm, trực tiếp động phòng!” Cúi đầu liếm tiểu anh đào dị thường mẫn cảm một ngụm.
Không biết có phải thân thể Phù Tô quá mức mẫn cảm hay không, nói chung là chỉ một chút như thế đã làm cho hắn có cảm giác tê dại như bị điện giật, cảm giác này từ ngón chân thẳng lên gốc tóc, làm cho hắn cả người cứng đờ: “Ngươi…Ngươi…Ngươi biết làm sao?” Mắt thấy cà rốt đã tiến hóa thành củ cải bự Phù Tô đột nhiên nhớ đến cảnh ‘bạo cúc hoa’ ngày ấy lúc xông vào phòng thì thấy được.
Bốn chữ ‘ngươi biết làm sao’ đả kích sâu sắc Doanh Chính, chỉ thấy hắn nghiến răng nói: “Ngươi nói xem.”
Doanh Chính biết làm là khẳng định, nhưng kỹ xảo chẳng ra sao cũng là khẳng định. Dù sao hắn là người quen được hầu hạ, chưa bao giờ cần bận tâm đến cảm thụ của người khác.
Nghĩ mình chung quy vẫn không tránh được định luật xuyên qua trong tiểu thuyết, cuối cũng vẫn phải hiến ra hoa nhỏ mềm mại của bản thân, Phù Tô khóc không ra nước mắt.
Làm công đời này là không trông cậy, nhưng hắn cũng không muốn cứ luôn luôn bị bạo cúc hoa, vì vậy cắn răng một cái dũng khí chẳng biết từ đâu tới một cước đá văng Doanh Chính cha nhanh chân muốn chạy.
Đáng tiếc chưa đợi hắn xuống được giường đã lại bị người kéo trở về: “Ta không muốn chảy máu, ta sợ đau, ta sợ đau!” Bị người ấn quỳ gối trên giường Phù Tô cố sức bảo vệ hoa nhỏ của mình.
Luôn luôn làm nam luyến đến máu chảy không ngừng, Doanh Chính từ lúc quyết định phải hái được hoa nhỏ của nhi tử liền bắt đầu tìm thái y hỏi phương pháp giải quyết, từ lúc đó hắn trên thân vĩnh viễn đều mang theo một hộp dược cao hiệu quả bôi trơn vô cùng tốt.
Lần này xuất cung Doanh Chính cũng mang thứ đó đi theo, một mực tìm kiếm cơ hội: “Yên tâm, cha có chuẩn bị.”
Lắc lắc trước mắt Phù Tô thứ chẳng biết từ chỗ nào biến ra, Doanh Chính lấy ngón tay đào một khối lớn đang muốn chọc vào để làm mềm hoa nhỏ thì Phù Tô đột nhiên kêu to: “Chờ một chút! Chờ một chút! Để ta chuẩn bị một chút, còn chưa chuẩn bị tâm lý.”
Chờ? Nhi từ Phù Tô là kiểu người gì Doanh Chính còn không biết sao, lần này nếu chờ không biết còn phải mất bao nhiêu ngày đêm. Rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, đối với loại người như thế này tuyệt đối không thể chờ, càng chờ càng lắm chuyện.
Cho nên…đâm thẳng vào hoa nhỏ mói là vương đạo.
“Ta hỏi qua rồi, lần đầu tiên như vậy tốt nhất.”
“Phi!” Phù Tô xoay mông đang muốn mở miệng mắng to, ngón tay Doanh Chính đã đâm vào, gấp đến độ Phù Tô chỉ có thể hét lớn: “Ta…Ta táo bón…mấy ngày rồi…”
Vốn đang cố nén tâm tình kích động Doanh Chính vừa nghe cái câu phá hư bầu không khí đó lập tức giận đến đen mặt, một chút thương hương tiếc ngọc nhất thời biến thành tro bụi bay đi sạch sẽ.
Rút ngón tay ra Doanh Chính dốc thẳng toàn bộ hộp dược cao tưới lên hoa nhỏ như bón phân, tiếp đó tách cặp mông tuyết trắng ra, Doanh Chính cha đè nhi tử còn đang ráng liều mạng duỗi chân nhào về phía trước, xách củ cải đã oai hùng đứng thẳng của mình bay thẳng vào hoa nhỏ.
“A!!!” Cắn chăn trong miệng Phù Tô nước măt lưng tròng quay đâu lại căm tức trừng Doanh Chính, thề sống chết cũng phải báo thù hôm nay, đoạt lại tôn nghiêm của hoa nhỏ.
Tiếp đó từ trong phòng chỉ còn truyền ra tiếng giường lắc lư ‘kẹt kẹt’ cùng với những âm thanh ám muội ‘hừ hừ ha ha’.
Một trận gió nhẹ lướt qua, trong viện, một chậu thu cúc vừa nở rộ bị thổi rơi xuống một cánh hoa nho nhỏ…
Mà rất nhiều ngày sau đó không chỉ một mình Doanh Chính phải húp cháo loãng.
Đệ nhị quyển hoàn.
~