Tần Ca

Chương 56: Số đào hoa của doanh chính cha (thượng) ~






Nương theo tiếng sói tru, một đóa mây đen che khuất ánh trăng bóng tổi chìm xuống làm cho tiểu khách *** xây nơi hoang sơn dã lĩnh vốn đã đủ dọa người lại có thêm một mạt khí âm trầm kinh khủng.

Lúc đêm khuya nhân tĩnh đó có hai đạo thân ảnh lén lút đi đến bên ngoài căn phòng ở lầu hai đang có người ở bên trong. Thân ảnh nhỏ gầy đi ở phía trước đánh một thủ thế với thân ảnh cao tráng phía sau ý bảo hắn tiến lên một phòng khác, sau đó móc từ trong người ra một ống trúc.

Nằm úp sấp người xuống để một đầu ống trúc dọc theo khe cửa dò xét vào trong, rồi dùng miệng ở đầu kia nhẹ nhàng thổi một hơi, chỉ thấy một làn khói trắng từ bên trong ống bị thổi ra, bay vào trong phòng khách.

Mà thân ảnh cao tráng còn lại ở ngoài cửa bên kia cũng dùng phương pháp đồng dạng thổi khói trắng từ ống trúc trong tay mình vào phòng.

Hai người thổi xong cũng không vội đi vào mà ở ngoài cửa đợi một hồi lâu mới liếc nhau rồi tự đẩy cửa.

Thân ảnh nhỏ gầy đẩy cửa ra xong đầu tiên là nhìn về phía giường, thấy không có động tĩnh liền thẳng thắt lưng đi nhanh về phía bọc đồ đặt trên bàn cạnh giường sờ soạng.

Chỉ là hắn sờ soạng bọc đồ căng phồng nửa ngày cũng không tìm được một thứ nào đáng giá, bên trong nếu không phải thức ăn vặt thì là một ít đồ chơi nhỏ không đáng tiền: “Nương, nguyên lai là một quỷ nghèo!” Vứt bọc đồ xuống đất, chửi bới thêm vài câu rồi mới cởi sợi dây trên lưng xuống đứng cạnh giường, dự định trói cái tên đang ngủ ngon trong chăn lại.

Xốc chăn lên nam tử nhỏ gầy vươn tay muốn chụp lấy người trên giường thì thấy đưới chăn nào có ai, chỉ là một cái gối đầu. Phát giác mìnnh trúng kế hắn lập tức rút chùy thủ giấu trong ống tay áo ra xoay người muốn chạy về phía cửa, thế nhưng hắn vừa quay người lại đã thấy phía sau có một người đứng vẫy vẫy tay với mình, tiếp đó là hoa mắt ngã xuống đất.

Ném bình nước làm bằng đất sét trong tay xuống, Phù Tô vỗ vỗ tay giơ chân đá thêm mấy đá, đắc ý cười nói: “Làm kẻ trộm còn không có khái niệm thời gian, hại lão tử chờ ngươi thức cả đêm, cũng không thể hảo hảo ngủ.” Ngồi xổm xuống lấy ống trúc trên người tiểu nhị bị đánh ngất ra nghiên cứu một phen vẫn không biết khói mê đến tột cùng là nhét vào như thế nào: “Cũng thực biết dùng công nghệ cao…” Phù Tô đứng lên túm áo tiểu nhị xách hắn ra khỏi phòng.

Lúc Phù Tô bước ra cửa thì Hạng Vũ ở sát vách cũng đang kéo kẻ trộm từ phòng mình đi ra.

Liếc mắt nhìn người trong tay đối phương, Phù Tô cùng Hạng Vũ ăn ý cười: “Hiền đệ quả thực liệu sự như thần, vi huynh bội phục.”

“Đại ca khách khí rồi.” Thả người trong tay xuống Phù Tô ôm quyền hướng Hạng Vũ, thầm nghĩ chỉ cần xem nhiều kịch truyền hình với có chút phòng bị thì ai cũng đoán được kết cục này.

“Hai người này nên xử lý như thế nào? Còn có tặc phụ kia…” Chỉ chỉ lão bản nương ăn mặc ‘mát mẻ’ đã ngất xỉu tựa ở lan can lầu hai, theo ý Hạng Vũ là trực tiếp giết ba người này trừ hại.

Tuy Phù Tô nói nơi này là hắc *** nhưng không có chứng cứ, hơn nữa Hạng Vũ cũng không tin. Thế nhưng từ lúc bọn họ vào cửa đã bắt đầu thấy khác thường không thể không sinh nghi.

Hạng Vũ mặc dù về mặt cảm tình có chút ngốc, xử sự cũng có chút bạo, nhưng những chuyện khác thì tuyệt đối mẫn cảm, đặc biệt khi hắn đã nổi lên lòng nghi ngờ với một người.

Từ lúc đường nhìn của tiểu nhị luôn luôn lơ đãng đảo qua bọc đồ trong tay bọn họ Hạng Vũ đã nổi lên cảnh giác. Sau khi ăn xong sở dĩ hắn kéo Phù Tô vào phòng chính là muốn nhắc nhở buổi tối phải cẩn thận, cũng không nghĩ đến nguyên lai hiền đệ của hắn đã sớm nhìn ra.

Bình thường hay phạm hồ đồ, đại sự tuyệt đối nghiêm túc, tính tình của Phù Tô cùng Hạng Vũ có thể nói là như nhau. Hơn nữa hai người bọn họ trong một số chuyện thì hành động là thuộc về cùng một loại người. Tỷ như đối với bằng hữu đã nhận định thì tuyệt đối là xuất phát từ nội tâm đào phế hoàn toàn tin tưởng, nhưng đối với địch nhân lại khôn khéo dị thường.

Nếu như quả thực giang sơn cùng mỹ nhân chỉ có thể chọn một thì cả hai bọn họ tuyệt đối sẽ chọn điều thứ hai. Duy nhất không giống chính là Hạng Vũ chọn thì lập tức thản nhiên cùng mỹ nhân nghênh ngang đi mặc kệ sau đó thế nào, còn Phù Tô thì khẳng định là làm xong mọi chuẩn bị cần thiết, muốn tiêu sái rời đi lại cũng muốn tránh lo âu về sau, hắn quý mạng hơn Hạng Vũ, cũng cẩn thận hơn.

Hai người ở trong phòng thương lượng một trận, cuối cùng quyết định tương kế tựu kế chờ bọn chúng tự đưa lên cửa lấy được cả nhân chứng lẫn vật chứng, bởi vậy lúc tiểu nhị cùng trù tử vào phòng hai người thì bọn họ đợi cũng đã lâu.

Chỉ bất quá lúc đang đợi người Hạng Vũ ỷ vào võ công cao trộm vào phòng lão bản nương. Hắn nguyên là muốn tìm chứng cứ, cũng không nghĩ đến vừa lúc đụng với ba người bọn họ đang thương lượng hành động buổi tối. Lúc nghe thấy lão bản nương muốn thu mình làm sủng nuôi thì Hạng Vũ tâm cao khí ngạo bật người tức giận đến phát hỏa ba trượng, chờ tiểu nhị cùng trù tử rời đi Hạng Vũ liền kích động vào trong đánh hôn mê lão bản nương, trực tiếp lôi nữ nhân chỉ mặc sa mỏng ra khỏi phòng.

Cho nên sau khi nhìn thấy trù tử vào rồi, Hạng Vũ liền nhét lão bản nương ở hành lang, đi bắt kẻ trộm dám vào phòng mình.

Nhìn ‘nhóm trộm ba người’ co rụt với nhau lại thành một đống, Phù Tô mắt sáng ngời, nói với Hạng Vũ: “Đại ca tìm sợi dây trói ba người bọn chúng lên xà nhà sau đó trở về phòng nghỉ ngơi, nếu không ngày mai khẳng định không có tinh lực đi tiếp, chờ trời sáng lại tính toán trừng trị bọn chúng thế nào.”

Gật đầu nghĩ đối phương nói có lý, vì vậy Hạng Vũ nhặt sợi dây dưới đất lên trói ba người lại cùng một chỗ. Bất quá bởi vì sợi dây độ dài có hạn cột vào xà ngang thì thiếu, cho nên Hạng Vũ mới xuyên ba người cùng tay vịn thang lầu lại với nhau.

Bận rộn xong lên lầu chuẩn bị trở về phòng Hạng Vũ vươn tay cướp lấy điểm tâm mới cắn một ngụm của người nào đó đang ngồi xổm xem náo nhiệt ném xuống lầu: “Hiền đệ cũng sớm nghỉ ngơi đi.” Đẩy người mở lớn miệng vẻ mặt đau lòng chạy về phòng, đứng ngoài cửa lại nói: “Trước khi ngủ đừng ăn đồ ăn vặt.” Nói xong trở về gian phòng sát vách của mình.

Bị người tước đoạt thức ăn mình yêu nhất, thậm chí còn làm trò lãng phí ngay trước mặt, Phù Tô tức giận nghiến răng nghiến lợi.

………..

Cố sức vung thái đao sắc bén không gì sánh được trong tay cắm xuống bàn, một chân duỗi một chân gập lại, Phù Tô vẻ mặt hung ác độc địa đảo mắt qua ba người bị trói trên cột còn không quên mắng chửi cười rộ lên đầy âm hiểm: “Nãi nãi cá hùng (tiếng chửi), lão tử trên đường lăn lộn lâu như vậy đồ không có mắt thật ra không hiếm thấy, nhưng không biết xấu hổ như ba người các ngươi ta vẫn là lần đầu gặp được. Quả thực làm mất mặt ác nhân như ta, ngoan kính ngày hôm qua lúc động thủ chạy đi đâu rồi, hiện tại con mẹ nó còn giả vờ khổ chủ với lão tử, các ngươi là tìm đánh sao!” Hung hăng vỗ bàn, chấn đến nỗi chén nước trên bàn cũng lật úp.

Rút tay bị đau rát về cọ cọ sau mông, Phù Tô nét mặt vẫn mang theo vẻ hung tợn: “Nói! Tiền giấu ở nơi nào? Sao chỉ có một chút thế kia!” Chỉ vào hai rương châu báu nhỏ trên mặt đất hô to: “Mọi người đều hỗn trên đường cả, dám không nghe lời kết quả làm sao các ngươi tự mình rõ ràng.” Nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hạng Vũ đang đứng ở một bên không hé răng ý bảo hắn lên.

Nhíu mày nhìn thê đệ từ sáng sớm thức dậy đã ‘không bình thường’ hiện tại đang chớp mắt với mình, cuối cùng Hạng Vũ thở dài, cầm lấy chùy thủ trên bàn đi về phía ba người, một đao hạ xuống…



“A!”

“A! A!”

“Ân!”

Một đao hạ xuống nhận lại ba hồi âm, bất quá có hai người là vì sợ, chỉ có một là vì trên thân thiếu một khối thịt mà đau đớn la to.

Nhìn miếng ‘thịt’ còn nhỏ máu rơi trên mặt đất Phù Tô sợ đến suýt nữa bị chính nước bọt của mình làm sặc. Hắn chỉ muốn Hạng Vũ đến vung đao dọa dọa bọn chúng, chứ không phải bảo hắn cắt luôn lỗ tai của tiểu nhị.

Tuy rằng lòng còn sợ hãi, bất quá vở này nếu đã mở màn thì phải diễn cho hết, vì vậy Phù Tô nhảy từ trên giuờng xuống, tiện tay cầm một khối bố nhét vào miệng tiểu nhị đang thống khổ kêu to: “Ngươi nói hay không? Không nói…” Kéo chủy thủ dính máu trong tay Hạng Vũ sang Phù Tô vung vung trước khuôn mặt bị kinh hãi đến trắng nhợt của lão bản nương: “…lột sạch y phục ném ngươi vào hang sói. Tin hay không?”

“Tin! Tin!” Lão bản nương tối hôm qua còn nhớ thương thân thể Hạng Vũ lúc này khóc phải nói là thảm thiết, đâu còn dáng dấp câu nhân ngày xưa: “Bất quá…thực không có tiền nữa…Chúng ta có mắt không tròng không biết hai vị gia cũng là…Tạm tha chúng ta được không…Tiền chúng ta có đều ở đây…Ô ôô…Ô ô ô…”

“Hiền đệ nói nhảm với bọn chúng làm cái gì, để ta giết cho rồi, mớ tiền này mặc dù không nhiều lắm nhưng cũng đủ cho ta uống rượu.” Lơ đãng liếc mắt nhìn qua, dáng dấp của Hạng Vũ trong mắt lão bản nương đã không còn cái gì tuấn nam, mà là ác quỷ, ác quỷ thị huyết.

“Cũng tốt, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, miệng đã cứng như thế thì cũng đừng trách chúng ta.” Nói xong Phù Tô móc đá đánh lửa trong lòng ra: “Đại ca mang đồ đi dẫn ngựa trước đi, tiểu đệ ở đây châm lửa đốt nơi này!”

“Vậy ngươi nhanh một chút.” Cầm lấy bọc đồ trên bàn, khom lưng nhấc hai rương nhỏ trên mặt đất lên, Hạng Vũ đi ra ngoài.

“Đại gia tha chúng ta đi, chúng ta sai rồi…Sau này cũng không dám nữa.. Mắt thấy niên thiếu trước mặt niên kỷ không lớn lòng lại cực ác đang làm bộ muốn đốt lửa tuyệt không giống vui đùa, lão bản nương liều mạng xin tha.

Nặng nề thở dài, Phù Tô ngẩng đầu nhìn tiểu nhị vì đau nhức mà hôn mê, nhìn trù tử vì câm điếc mà chỉ có thể ‘ân ân’, nhìn lão bản nương khóc đến đau xóc hông, ai thán nói: “Đi ra hỗn sớm muộn cũng phải vậy thôi.” Đánh đá lửa trong tay, làm cho tia lửa bắn ra lòe lòe.

Nghĩ đến mình sẽ bị lửa thiêu chết, lão bản nương đầu tiên là kêu thảm một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh, dưới váy vì sợ đến không khống chế được mà ướt một khối to.

Thấy người bị dọa ngất rồi Phù Tô cũng hết hứng đùa, thu hồi đá lửa trong tay nói với trù tử câm điếc duy nhất còn thanh tỉnh: “Yên tâm ta không giết các ngươi, nhưng cũng không thể để những người đã chết trong tay các ngươi phải mất mạng oan, cho nên mạng của các ngươi do ông trời quyết định, cầu khẩn trước khi các ngươi chết đói còn có lữ khách đi qua đi!”

Ra khỏi khách *** xoay người liếc mắt nhìn ba người Phù Tô hừ hừ một điệu hát đi về phía Hạng Vũ đang nắm ngựa chờ mình cách đó không xa: “Ta làm như vậy đại ca nghĩ thế nào?”

“Rất tốt, để ông trời xử bọn chúng!”

“Những tiền tài bất nghĩa này đại ca dự định xử lý như thế nào?” Hai cái rương đều là đồ của những người bị hại ở hắc ***, trong mắt Phù Tô thực có chút điềm xấu: “Sẽ không thật muốn mang theo chứ?”

Hạng Vũ nắm ngựa đi ở phía trước quay đầu lại hỏi: “Hiền đệ có đề nghị gì?”

“Tóm lại là ta không cần, hơn nữa đại ca chắc chắn cũng không thích những tục vật này, theo ý ta thì mấy thứ này chờ chúng ta xuống núi xong dọc theo đường chia cho người nghèo. Ở đây thứ kém cỏi nhất cũng đủ cho dân nghèo được ba tháng cơm no”

“Ha ha, hiểu Hạng Vũ quả nhiên không phải hiền đệ thì không còn ai khác, vi huynh cũng đang nghĩ như vậy.”

Theo ở phía sau chơi với ngọn cỏ cẩu vỹ ba vừa nhặt dưới đất lên Phù Tô cười cười, thầm nghĩ: ngươi không chướng mắt những tục vật như thế này thì cũng sẽ không một mồi lửa thiêu rụi cung A Phòng, đốt hết kho tàng sách sử cất chứa bên trong: “Ngu Tô tử đầu vẫn không hỏi vì sao lại gặp được đại ca ở Hàm Dương, thăm bằng hữu sao?”

Hạng Vũ dừng bước xoay người nhìn Phù Tô, không còn ý cười.

“Ta tùy tiện hỏi mà thôi, nếu như đại ca khó nói thì không cần trả lời!” Thấy dáng dấp của Hạng Vũ quái dọa người, Phù Tô vội xua tay.

Thu hồi ánh mắt, Hạng Vũ nắm ngựa trịnh trọng nói: “Thái độ làm người của hiền đệ Hạng Vũ ta tin được, cũng không có gì phải giấu diếm. Vi huynh lần này đến Hàm Dương là vì muốn giết Doanh Chính, báo thù diệt quốc!”

Thật vĩ đại! Giơ ngón tay cái với Hạng Vù, Phù Tô hỏi: “Giết Doanh Chính rồi thì sao?”

“Cái gì?” Hạng Vũ sửng sổt, chuyện sau khi giết Doanh Chính hắn thật đúng là chưa nghĩ tới: “Đến lúc đó ta muốn cùng hiền đệ uống rượu chúc mừng!”

Ngươi giết cha ta ta còn uống rượu mừng với ngươi? “Đại ca đã từng nghĩ tới nếu Doanh Chính chết thì thiên hạ này sẽ thế nào chưa?”

“Thiên hạ? Vi huynh không nghĩ quá nhiều như vậy! Vi huynh chỉ biết Doanh Chính hắn là cừu nhân của người Sở ta. Nếu không vì hắn, Sở quốc sẽ không diệt, tổ phụ ta sẽ không chết!”

Nghe xong Hạng Vũ nói Phù Tô nghĩ thập phần cần phải phát huy một chút sở trường đặc biệt của mình để tẩy não giúp người này, tầm nhìn thiển cận như vậy trách không được cuối cùng lại thua trong tay kẻ tiểu nhân gian trá Lưu Bang.

……..

Ngày đêm kiêm trình ngựa không dừng cước, mắt thấy sắp đến địa giới đất Hàn cũ, bầu trời lại đột nhiên hạ xuống mưa to, liên tiếp ba ngày cũng không có vẻ muốn ngừng. Bị nhốt trong khách *** ở trấn nhỏ xa xôi nhiều ngày, điều này làm cho Doanh Chính vội vã đi đường rất là tâm phiền, lửa tích góp từng tí một đã đầy một bụng không chỗ xả bớt, sắc mặt càng ngày càng đen hơn.

Ngoài trời bốn ngày mưa gió mù mịt, Doanh Chính cha lo lắnng cho nhi tử lúc này lại như núi lửa sắp phun trào, ở bên cạnh hắn tùy thời đều có nguy hiểm. Đã nhiều ngày Vương Bí tâm tình cũng không tốt, vì vậy hắn lôi kéo Doanh Chính đến một nhã gian trong khách *** uống rượu, kết quả hai người vì tâm tình khó chịu mà càng uống càng nhiều, dần dần có men say.

Chúng thị vệ canh giữ ở cạnh hai người nhìn bình rượu bên chân bọn họ càng lúc càng nhiều trong lòng lo lắng, rồi lại không có tư cách tiến lên khuyên bảo, cho nên chỉ có thể chờ hai người im lặng uống rượu tiếp tục uống, trong lòng thầm mong ngàn vạn lần đừng có chuyện gì phát sinh ở trước mặt hai người say rượu này.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác trời không nghe tiếng người, ngay lúc Doanh Chính cùng Vương Bí sắp uống xong thì có mấy ác bá địa phương chạy vào khách *** đòi tiền, lúc ra khỏi chuẩn bị đến nhà tiếp theo thì đụng phải một tiểu thư cùng đệ đệ của nàng được người hầu đỡ từ xe ngựa xuống muốn ở trọ. Mấy người đó liền đi đến đánh người hầu đứng cản chết khiếp xong liền đùa giỡn hai tỷ đệ, động thủ động cước, cười đến cản rỡ.

Các thị vệ bên cạnh Doanh Chính không định chõ mũi vào chỉ lạnh nhạt đứng nhìn. Trước hết bọn họ là bí mật đi tìm người, càng đừng chọc người chú ý càng tốt, thứ hai không có lệnh thì ai cũng không dám tự ý xuất thủ.

Những du côn lưu manh này thấy không có người dám đứng ra vì hai tỷ đệ cho nên lá gan càng thêm lớn cũng càng kiêu ngạo, ô ngôn uế ngữ cùng tiếng vui cười cũng càng lúc càng ồn ào, cuối cùng bọn họ còn muốn kéo hai tỷ đệ nhà giàu kia vào nhã gian.

Kết cục của chuyện bị kéo vào nhã gian là thế nào hai tỷ đệ thập phần rõ ràng cho nên bọn họ liên tục khóc lóc kêu la gọi người cứu mạng, kết quả là ăn quyền đấm cước đá, còn bị trước mặt mọi người xé rách y phục.

Nhìn thấy ngoài nhã gian có một đám người trên lưng đeo bảo kiếm, người tỷ tỷ cố sức đẩy lưu manh đang níu mình ra kéo đệ đệ xông lên gục trước mặt thị vệ trông cửa: “Đại nhân van cầu các ngươi cứu cứu chúng ta!” Dập đầu rồi ngẩng đầu lên.

Nhìn đám người một thân hắc y mặt mang sát khí, mấy tên du côn nhất thời thu bớt dáng vẻ bệ vệ. Bất quá thấy chung quanh có một đám người nhìn, sợ nếu mất mặt thì sau này không thể hoành hành, đầu lĩnh đám du côn xốc lá gan tiến lên nói: “Nói…nói…nói cho các ngươi biết…đừng xen vào việc của nguời khác.. .Nếu không…không khách khí…”

“Đúng, không khách khí!” Những lưu manh khác thấy thị vệ không có ý tứ động thủ cũng bắt đầu kêu gào.

Thủ lĩnh thị vệ nhìn mấy tên lưu manh đối diện, lại nhìn tỷ đệ quỳ gối bên chân cuộn cùng một chỗ khóc lóc trong lòng rất phiền: “Mang người nhanh cút đi!”

Nhận ra những người này là thật không muốn xen vào, đám du côn nở nụ cười, bước lên phía trước kéo hai tỷ đệ đi.

Thế nhưng vị tiểu thư tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng cũng không đơn giản. Nàng thấy những thị vệ này vẫn canh giữ ở cửa nhã gian không nhúc nhích liền nghĩ người ở bên trong nhất định không đơn giản, vì vậy thừa dịp mọi người không để ý liền xông vào trong. Ngay lúc đó cửa nhã gian đột nhiên giật lại, làm cho nàng nhào vào trong lòng một nam nhân mang theo tửu khí.

Ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mắt tiểu thư nhất thời đỏ mặt, nàng gặp qua cũng không ít người, nhưng chưa từng thấy qua nam tử nào oai hùng bất phàm, duy ngã độc tôn như vậy: “Vị gia này van cầu ngươi cứu tỷ đệ chúng ta!” Quỳ xuống nói.

Liếc mắt nhìn nữ hài đang níu y phục của mình, Doanh Chính trên mặt lộ ra vẻ tức giận, vung tay ném người sang một bên, lúc này mới nhìn về phía đám du côn đang lôi kéo một nam hài lạnh giọng hạ lệnh: “Giết”

~