Sau khi đại điện loạn thành một đống, tiếp đó là tẩm cung quân vương một mảnh hỗn loạn, trong sân quỳ đầy nô tài. Nhóm thái y ra ra vào vào, phòng bên trong tẩm điện thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng đế vương rống lên giận dữ.
Tất cả mọi người đều lôi trái tim lên treo ở cổ họng, e sợ người bên trong có chuyện gì sẽ kéo mình dính vào.
Chuyện trên điện rất nhanh đã lan truyền khắp tất cả các viện trong hậu cung, đủ lời đồn đại đủ loại phiên bản đủ mọi kết cục đều có.
Tin tức đi qua chủ tử tất cả các viện đều bố trí đàn hướng trời xanh cầu xin bảo vệ người trọng thương thoát khỏi nguy hiểm trong nội viện, sau đó giống như hẹn trước đều mang theo tử nữ đến tẩm cung vấn an. vềphần trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, có thật hy vọng người ở bên trong khang phục hay không cũng chỉ có chính họ mới biết được.
Từ ngoài điện truyền vào âm thanh khắc khẩu cãi vã làm Doanh Chính vốn tâm tình đã cuống cuồng càng thêm bực bội: “Triệu Cao!” Tiếng hô cất lên chẳng những làm cho chúng thái y đang vây quanh giường hội chẩn sợ tới mức run lên, mà còn làm cho Triệu Cao ngoài cửa tẩm cung đang bận rộn ngăn đón một đám khổng tước vênh váo tự đắc, trang điểm xinh đẹp suýt nữa quỳ sụp xuống đất.
Tâm can run lên, gọi thị vệ ngăn cản mọi người ở ngoài còn hai lỗ tai mặc hết mọi lời chửi rủa, Triệu Cao chạy vội vào trong điện, quỳ trên mặt đất: “Có nô tài.” Ngoài miệng không lắp bắp, thế nhưng bên trong Triệu Cao thực sự lại đang run rẩy không ngừng.
Lạnh lùng hé ra bản mặt thối đen Doanh Chính đến cạnh giường, nhận lấy khăn vải cẩn thận lau vệt máu bên khóe miệng cho nhi tử, nói: “Phàm là nữ tử vừa mới ở bên ngoài huyên náo đều vả vào miệng mười cái, còn dám kêu gào thì thêm mười cái nữa.” Mắt đầy ôn nhu nhìn chăm chú vào người trêngiường mà miệng lại nói ra lời làm cho người khác phát lạnh.
Mười cái vả miệng đó rồi những nương nương kia còn không hận chết mình sao! Nghĩ vậy Triệu Cao không đứng dậy, trong nội tâm tính toán xem có biện pháp nào ở giữa hay không, bằng không sau này những nương nương bị phạt kia không tránh khỏi ngáng chân, làm khó dễ mình.
“Sao hả, ngươi muốn thay tất cả người ở ngoài kia chịu vả miệng?” Triệu Cao không nhúc nhích, Doanh Chính sao có thể không biết nguyên do bên trong, đối với chút ý tứ của người này hắn cũng không để trong lòng, chỉ nói: “Không cần biết khuôn mặt này của ngươi có đủ thay người bên ngoài chịu đánh hay không, ngươi tự nghĩ lấy, còn tiếng vả miệng vang lên quả nhân khẳng định là phải nghe cho đủ.”
Rầm rầm rầm, dập đầu vang lớn liên tiếp ba cái, Triệu Cao vội vã bò dậy chạy ra ngoài cửa, chỉ chốc lát sau đã nghe ngoài phòng vang lên tiếng bạt tai có tiết tấu, tần suất liên tục không ngừng.
Sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của nhi tử Doanh Chính nhìn những thái y đứng ở một bên hỏi: “Đại vương tử đả thương thế nào?”
Hạ Vô Thư đứng đầu nhóm thái y tiến lên một bước, khấu lễ nói: “Khởi bẩm Đại vương, một cước kia của thích khách làm tổn thương ngũ tạng đại vương tử, theo lý thuyêt là có chút nghiêm trọng. Nhưng có lẽ đại vương tử cát nhân thiên tướng (người tốt gặp may), sớm đã phun ra hết tụ huyết tíchở ngực, hiện tại không còn trở ngại, tuy là nội thương nhưng tu dưỡng mấy ngày là được. Thần khai chút ít dược bổ huyết hóa ứ để đại vương tử dùng, không mất mấy ngày là đại vương tử có thể xuống giường được.”
Doanh Chính nghe thương của Phù Tô đã không phải lo lắng đến tính mạng lúc này mới an tâm: “Hà bao của Hạ đại nhân hôm nay là từ đâu mà đến?”
Thả lỏng trong lòng, Doanh Chính liền muốn hỏi đến chuyện hôm nay trên đại điện. Phía dưới nhiều người như vậy, thế nhưng Tô nhi ai cũng không gọi mà hết lần này tới lần khác muốn một thái y tay trói gà không chặt cầm gì đó ném địch, chuyện này không thể không làm cho người ta phải nghi hoặc khó hiểu.
“Bâm Đại vương, thứ trong hà bao vốn là dược vật dùng để hạ khí, ôn trung, khứ đàm. Hôm trước đại vương tử đến chỗ cựu thần cần tìm gì đó, vô tình phát hiện thứ ấy dùng làm đồ ăn thì có thể làm bay mùi thịt, cho nên nói cựu thần nhân tiện hôm nay mang nhiều một chút tiến cung, xong rồi thì giao cho người.”
“Thứ này sẽ làm cho người ta không mở được mắt hắt hơi không ngừng?”
“Dạ, dược này mặc dù có thể dùng làm tăng mỹ vị của thức ăn, nhưng mùi có chút gay mũi, làm cho người ngửi phải nó sẽ chảy nước mắt hắt hơi không ngừng.” Hạ Vô Thư cúi đầu mà trong lòng bất an, sợ trong chuyện này có cái gì không ổn, dù sao thân là thái y sao có thể tùy tiện giao dược liệu cho vương tử trong nội cung, hơn nữa còn là vương tử mỗi ngày đều ở ngay cạnh Đại vương.
Nhìn thái y cúi đầu thân thể khẽ run, Doanh Chính đột nhiên sảng khoái cười to, sai người gọi Triệu Cao đang ở bên ngoài giám sát đánh phạt vào, phân phó:
“Thái y Hạ Vô Thư hôm nay cứu giá có công, thưởng hai trăm dật hoàng kim (mỗi dật khoảng 20 lạng), quan bái đại phu.”
“Nô tài lĩnh mệnh.” Đầu tiên là hướng Doanh Chính dập đầu, sau đó Triệu Cao cúi đầu về phía Hạ Vô Thư: “Chúc mừng Hạ đại phu.” Chức vị đại phu mặc dù không cao, nhưng từ khi Tần khai quốc đến nay thái y được thăng đến đại phu cấp năm như thế này thì đây là lần đầu.
Không bị phạt ngược lại còn lĩnh thưởng, Hạ Vô Thư vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn.
Vung tay lên cho mọi người trong phòng lui ra, Doanh Chính đứng lên để Dao Nương tới thay miện phục trên người, xoay đầu nói với Hàn Phồn đang cúi đầu tự trách bên cạnh: “Ngươi đi nói cho Vương tướng quân cùng Lý đình úy ở bên ngoài tạm giam thích khách, quả nhân muốn đích thân thẩm vấn.”
“Nô tài đã biết.” Ngẩng đầu nhìn Phù Tô lúc hôn mê vẫn còn thổ huyết đang nằm trên giường, Hàn Phồn hận không thể xẻ thịt chính mình để tạ tội.
Sai cung nga đưa miện phục cùng miện quan đi cất rồi, Dao Nương nhìn hương được đốt trong điện (hương đốt để xem giờ), nói vói người đang ngồi bên giường: “Đã qua giờ ngọ thiện, Đại vương muốn ăn gì nô tỳ lập tức đi chuẩn bị.”
“Quả nhân không đói bụng, ngươi đi nấu chén cháo, lát nữa Tô nhi tỉnh lại hẳn sẽ muốn ăn.”
“Nô tỳ đi chuẩn bị chút cháo loãng, Đại vương cũng ăn một ít, ngàn vạn đừng vì đại vương tử điện hạ mà tổn thương thân thể, bằng không…”
“Được rồi, ngươi đi đi.”
“Nô tỳ cáo lui.” Thối lui ra bên ngoài đóng cửa điện lại, Dao Nương thở hắt ra một hơi vẫn nén trong lòng, thập phần muốn đi tử lao túm thích khách kia mà thiên đao vạn quả, không biết đối phương là ai mà còn dám hạ tay nặng như vậy. Người kia buổi sáng còn vui vẻ, hiện tại mặt không có chút máu chỉ có thể nằm trên giường…
……..
Từ đại điện trở về, Vương Bí cùng Lý Tư vẫn một mực canh giữ ở ngoài tẩm cung chờ được tuyên vào thương thảo chuyện thích khách. Nào biết cứ một mực chờ cho đến lúc bọn họ nhìn thấy tất cả phi tử các viện bị phạt ôm mặt thốilui, lại tiếp tục chờ đến khi có người tìm bọn họ, thế nhưng kết quả lại là cho bọn họ trở về ngày mai nói sau.
Một người là võ tướng, một người là mưu thần, Vương Bí cùng Lý Tư hai người không có điểm gì chung, nhưng chuyện Lý Tư giúp “Hàn Phi” thay hình đổi dạng, tạo một thân phận mới vô cùng cẩn thận Vương Bí vẫn nghe được ít nhiều. So với Mông Điềm không quá thích thú những mưu thần ở sau lưng khoa tay múa chân, lại một bụng gan ruột phức tạp, Vương Bí đối với Lý Tư cũng coi như hòa khí.
Hai người trên đường đi không ai nói gì, cứ như thế cho đến lúc sắp ra đến cửa cung thì Vương Bí nhịn không được hỏi: “Lý đại nhân sao lại biết túi gấm của Hạ thái y sẽ có tác dụng?”
“Lý Tư không biết, nhưng Lý Tư tin tưởng đại vương tử sẽ không ở giữa nguy cơ mà gọi một người hoàn toàn không có tác dụng gì.” Lý Tư cười.
“A?” Dừng bước, Vương Bí nhíu lông mày, cười hỏi: “Lý đại nhân thật đúng là tin tưởng đại vương tử.”
“Vương Tướng quân không chút do dự cũng không cần nhìn đã đem thứ đó ném đi, lúc đó chẳng phải bởi vì từ đáy lòng đã tin đại vương tử hay sao.”
Hướng về Vương Bí cúi đầu, lúc ngẩng lên Lý Tư lại cung kính nói: “Mặc dù đại vương tử ngày thường phạm lỗi nhỏ không ngừng, nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ. Chuyện có liên quan đến Tần quốc, đến Đại vương, tướng quân cũng tìmg nhìn thấy đại vương tử can dự vào, tiểu thần tin tưởng đại vương tử tuyệt đối sẽ không đối diện với an nguy của Đại vương mà nói giỡn.”
“Lý đại nhân đến là nhìn thấu đại vương tử.”
“Không dám. Không phải khiêm tốn, nhưng đại vương tử này Lý Tư thực sự không nhìn thấu được. Bất quá đối với đại vương tử không quyền không thế lại không có ngoại thích mà nói, an nguy của Đại vương đối vói hắn là vô cùng trọng yếu.”
_0O0_
Tuy lúc vô sự thả bớt chút máu cũng có ích tráng kiện thân thể, nhưng phải xem là thả như thế nào. So với từ thực quản chạy ngược lên trên, thông qua yết hầu nhỏ hẹp mà phun từ trong miệng ra, Phù Tô tình nguyện hứng một đao trực tiếp lấy máu, như vậy còn có thể nhanh một chút. Hiện tại cổ họng của hắn ngay cả nuốt nước miếng cũng đau muốn chết, thậm chí ăn cái gì cũng vừa vào miệng đã muốn nhổ ra.
Dưới khuôn mặt lạnh lùng ánh mắt tàn nhẫn của người cha Doanh Chính, nhi tử đáng thương Phù Tô chỉ biết cố nén nước mắt uống hết non nửa chén cháo loãng.
Nghe nói mình ngủ mê hai ngày hai đêm, mà cha hắn cũng thức trắng hai đêm, Phù Tô đột nhiên cảm động đến muốn khóc. Đời trước hắn sớm biết suy nghĩ, trên lại là hai người làm cha làm mẹ chẳng biết làm gì, cho nên khi còn bésinh bệnh thì cháo uống vào đều là xuống quán dưới lầu ăn, nhờ thế mà cháo mới ngon một chút.
Không nghĩ ra được lúc mình trở thành “đầu đất” nổi tiếng xa gần trong lịch sử, trên có một lão cha nổi danh bạo quân lừng lẫy, lại được hưởng thụ yêu thương thực sự.
Trời còn chưa sáng đã phải vào triều, cả ngày buổi sáng nghị sự, buổi chiều phê duyệt tấu giản, buổi tối còn phải trông nom mình, nhìn Doanh Chính hai con mắt che kín tơ máu cùng vành mắt đã thành màu đen, Phù Tô vốn dễ cảm động lập tức đỏ hoe mắt: “Dùng nước lạnh thấm ướt khăn vải…xoa mắt có thể hết…hết…quầng thâm…” Kéo kéo tay áo Doanh Chính, Phù Tô tựa ở trên giường khó khăn giơ tay lên chỉa chỉa mắt của mình.
Đặt chén xuống cầm lấy khăn giúp nhi tử lau miệng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rốt cuộc đã có một chút huyết sắc, Doanh Chính lộ ra khuôn mặt tươi cườimà ý cười hiện từ trong đáy mắt đầu tiên trong suốt hai ngày qua: “Đợi lát nữa Tô nhi giúp cha xoa.”
“Được!”
“Còn muốn ăn hay không?”
Nhìn lướt qua chén cháo loãng đầy nước mà vô vị, danh xứng với thực, Phù Tô lắc đầu: “Ta muốn ăn thịt.” Bởi vì tham thịt mà hai mắt tỏa sáng.
“Chuyện này không thể được, thái y nói ngươi hiện tại chỉ có thể húp cháo.” Tuy cảm thấy nhi tử thập phần đáng thương, nhưng Doanh Chính cũng không dám thỏa hiệp ở chuyện dưỡng thương lúc này: “Nếu không ngày mai cha sai người đánh vào trong cháo ít trứng?”
“Ta muốn ăn thịt!”
“Thế thì thêm chút nước nữa vậy.”
“…” Trừng mắt nhìn cái người nói vô cùng thản nhiên kia, Phù Tô làm ra một bộ mặt bánh bao (phụng phịu). Bất quá bởi vì sắc mặt kém, lần này không giống đào mừng thọ trong trắng lộ hồng, mà thật sự là trắng nhợt hệt như cái bánh bao lớn.
Nhớ lại mình ngủ mê hai ngày hai đêm Phù Tô vội vàng nâng cánh tay ngửi trái ngửi phải, cũng không có mùi gì hôi hám, bởi vì đều bị vị thuốc Đông y che dấu hết cả.
Đối với chuyện vệ sinh cá nhân Phù Tô cũng không phải quá chú ý, lên đại học thì một tuần cũng chỉ tắm rửa hai lần.
Nhưng đời này bởi vì thân phận mà tắm rửa không mất tiền, cộng thêm có một người cha mỗi ngày đều muốn tắm rừa ưa thích sạch sẽ, cho nên từ chỗ vệ sinh cá nhân cẩu thả, Phù Tô qua liên tục mười năm duy trì mỗi tối tắm rửa rốt cuộc thành thói quen, hai ngày không rửa đã cảm thấy không được tự nhiên: “Ta hôn mê…cũng không có ai…giúp ta…”Lau người? Phù Tô căm tức.
Phụ tử liên tâm, không cần chờ nhi tử nói rõ, Doanh Chính nói luôn: “Ngươi hai ngày nay hôn mê bất tỉnh lại phát sốt.” Cho nên không thể tắm rửa.
“Không có việc gì, một chút cũng không thối, cha sẽ không ghét bỏ Tô nhi.” Lại còn rất phối họp ngừi ngừi trên người Phù Tô: “Với cả ngươi như vậy cũng tắm không được.”
“Lau cũng được mà! Ta không thích phải mang theo một thân toàn vị thuốc Đông y!” Phù Tô nghiến răng.
Ngẫm lại tắm không được nhưng lau hẳn là không có vấn đề, vì vậy Doanh Chính sai người đưa nước ấm vào. Biết rõ nhi tử không thích để người ta giúp hắn tắm rửa, ngay cả thiếp thân cung nga Dao Nương cũng không được, bỏi vậy Doanh Chính xắn tay áo thấm ướt khăn cẩn thận mà chu đáo giúp nhi tử lau người.
Mặt, cổ, ngực, lưng, ngay cả bàn tay cũng lau từng đầu ngón một, so vói tự lau cho mình còn cẩn thận hơn. Một mạch như thế Phù Tô cũng không có chút nào không tự nhiên, hưởng thụ đến yên tâm thoải mái, mà khi Doanh Chính muốn lột quần hắn, Phù Tô mới nhịn không được đưa tay giữ chặt: “Nơi này.. .ta tự mình làm…”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mắc cỡ cực kỳ của nhi tử, nếu không vì mất máu quá nhiều không biết đã hồng thành bộ dạng gì nữa: “Che cái gì, cũng không phải chưa thấy qua, lúc bình thường tắm rửa sao lại không thấy ngươi che che lấp lấp, hiện tại còn giả vờ. Nói đi nói lại, ta là cha ngươi, che cái gì mà che” Doanh Chính cự tuyệt.
Ngẫm lại cũng đúng, hai phụ tử bọn họ “thẳng thắn thành thật ở chung” nhiều năm như vậy thật sự không có gì mà phải che đậy, vì vậy Phù Tô liền hào phóng để cho đối phương lột quần mình.
Người cha chăm chỉ Doanh Chính lau một mạch từ đầu ngón chân đến đùi, cuối cùng dừng ở “tiểu nha” nằm giữa hai chân, nhìn chằm chằm vào bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
“Tiểu tiểu điểu” bị người nghiên cứu như vậy làm Phù Tô thấy tức giận, muốn kéo chăn đắp lên nhưng bị người ngăn lại.
Xoa xoa tiểu nha “phấn nộn thanh tú”, Doanh Chính đưa tay đo đạc sơ qua, rất chân thành nói: “Tô nhi, dạo này cũng không thấy chỗ này của ngươi lớn lên, không phải là…”
“Nó sẽ lớn!” Phù Tô tức giận đến oa oa kêu to, tự tôn rất tổn thương.
“Ta thấy mơ hồ lắm, nói không chừng…”
“Câm miệng!”
Không một mảy may thèm để ý đến người bị chọc đang giương nanh múa vuốt uy hiếp mình, Doanh Chính thở dài: “Xem ra phải bồi bổ bồi bổ cho nó.”
Phù Tô thiếu chút nữa tắt thở, chỉ biết tiếp tục uy hiếp: “Ngươi nói nữa đi! Ngươi nói nữa đi! Ngươi nói nữa ta sẽ thổ huyết cho ngươi xem!” Nói rồi ôm ngực bắt đầu nôn ói.
……..
Hạ Vô Thư lập đại công trong sự kiện hành thích được thăng quan, cho nên mấy ngày qua nhà hắn người đến chúc mừng nối liền không dứt, hôm nay hắn rốt cuộc cũng tìm ra chút thời gian đến thỉnh hảo hữu Công Tôn Quý cùng Đổng Sinh uống rượu.
Rượu qua ba tuần, sau khi bị hai người kia không ngừng truy vấn, Hạ Vô Thư đành phải kể lại chuyện hành thích ngày đó trên đại điện: “…Ai mà ngờ tiểu thái giám là đại vương tử, cho nên Đại vương kéo hắn lại che chở, chỉ có thể chạy quanh cột trong điện tránh né thích khách, để không làm vương tử bị thương…rồi sau đó ta lấy ra gói thuốc…Vương tướng quân…” Hạ Vô Thư là người thành thật, cho nên kể lại tình cảnh lúc đó từ đầu chí cuối không có một chút thêm bớt.
Sau đó Công Tôn Quý cùng Đổng Sinh về nhà, lấy lời nghe được từ Hạ Vô Thư sửa sang một chút cho sinh động hơn, rồi mới kể lại cho người trong nhà cùng bằng hữu.
Thế là chuyện Kinh Kha đâm Tần vương một truyền mười, mười truyền trăm, lời cứ truyền nội dung cứ theo đó mà thay đổi. Chờ đến lúc rơi vào tai một người thích nghe bí văn của vương thất cùng quyền thần tên là Tư Mã Đàm thì trong chuyện này đã không có diễn viên chính lập đại công Phù Tô nữa, biến thành Kinh Kha bị Tần vương một kiếm đâm chết, nhưng cũng coi như là chân thực.
Thế nhưng nhiều năm sau, “phi văn ký lục sách” bí truyền của nhà Tư Mã lại rơi vào tay một người tên là Tư Mã Thiên. Trải qua dăm ba bận tu sửa thêm thắt của cái người thích nịnh nọt người đương quyền này thì cố sự “Kinh Kha đâm Tần vương” chính thức ra đời. Nội dung trong đó chẳng những tàn phá sự nhân từ của Tần vương, mà còn dựng Kinh Kha lên thành đại anh hùng ngàn năm truyền lưu trong lịch sử, để cho mọi người cúng bái.
…….
Nhờ sức khỏe tốt, Phù Tô sau khi nằm nửa tháng đã có thể xuống giường chạy loạn, tất cả chuyện này đều nhờ công Hạ Vô Thư y thuật tốt cùng với giám sát viên Doanh Chính đã làm tròn phận sự. Nửa tháng chẳng những không cho Phù Tô dính một chút thức ăn mặn, còn mỗi đêm tự mình bôi thuốc xoa nhẹ vết tím do bị đá trên ngực cho nhi tử.
Tính mạng đã không còn trở ngại, Phù Tô lúc này mới nhớ tới cái người ngày đó đả thương mình.
“Chủy thủ?” Buông chung rượu Doanh Chính nhìn nhi tử đang gặm thịt: “Dùng để phòng thân cũng không tồi, nhưng trên mặt có bôi độc, chờ hết độc tính cha sẽ đưa cái chủy thủ đó tặng cho ngươi.”
“Ân. Ân.” Cười ha hả gật đầu, Phù Tô dùng mấy từ này cho thấy tâm tình tốt của mình, lập tức lại hỏi: “Còn Kinh Kha?”
“Băm thành thịt nát, ai bảo hắn dám làm Tô nhi bị thương.” Doanh Chính nheo mắt lại nhìn.
“Ân…” Thả cục xương trong tay xuống Phù Tô lau lau tay, bộ dạng có chút không vui.
“Làm sao vậy?”
“Ta vốn có ý định đánh cho hắn một trận, hắn dám đá ta cơ mà! Nhưng bây giờ đánh không được nữa.”
Doanh Chính không lên tiếng, Phù Tô cũng hiểu được việc này coi như qua rồi. Thế nhưng hắn không nghĩ tới buổi tối tắm rửa xong Doanh Chính không mặc tẩm phục (đồ ngủ) mà khoác lên một thân miện phục nhẹ nhàng, rồi ôm lấy hắn đi ra ngoài.
“Muộn thế này đi làm gì vậy? Không phải là ngươi muốn dẫn ta đi quan sát, xem ngươi cùng nữ nhân…”Cười đến *** đãng.
Trừng mắt ý bảo Phù Tô câm miệng, Doanh Chính cũng không mang thị vệ mà chỉ ôm Phù Tô đi đến thiên điện cạnh nghị chính điện. Nhìn ánh sáng trong phòng hắt ra Phù Tô rất ngạc nhiên, rốt cuộc là người nào nửa đêm không về nhà mà cần lao tăng ca như vậy.
Đi vào thiên điện, được người buông xuống Phù Tô chỉ thấy bên trong có một dáng nam từ đứng xoay lưng ra, bóng lưng thập phần quen mắt. Nam tử này một thân trang phục võ tướng đơn giản, mặc dù không mặc áo giáp xuất chinh nhưng khí thế không hề suy giảm.
“Khụ khụ!” Doanh Chính ho khan một tiếng, lập tức nhìn thấy nam nhân này xoay người lại, sau đó Phù Tô suýt nữa rơi cả tròng mắt ra ngoài.
Người này cả đời hắn cũng không quên được! Làm người hai thế, đây là nam nhân duy nhất đánh hắn đến thổ huyết thê thảm như vậy.
“Kinh…Kinh…Kinh…” Một tay nắm chặt vạt áo Doanh Chính, một tay chỉ vào nam nhân trên mặt còn mang theo máu ứ đứng đối diện, Phù Tô miệng mở lớn đến mức có thể nhét vào một cái bánh bao.
“Thần Úy Liễu bái kiến quân thượng, bái kiến đại vương tử Phù Tô điện hạ.” Khóe mắt còn bầm máu, khóe miệng thì vết thương chưa lành, “Kinh Kha” vén vạt áo quỳ một chân xuống đất: “Thần ngày đó làm đại vương tử bị thương, thỉnh Đại vương thứ tội.”
Ai có thể nói cho hắn biết thế giới này có phải là bị phá hủy luôn rồi không, cho nên mới hỗn loạn như thế này. “Kinh Kha” biến thành “Úy Liễu”!
Phù Tô choáng váng.
_oOo_
~