lạ, Kinh Kha quay đầu cười, tiến lên tạ rồi nói: “Bỉ nhân người man di phương
Bắc, chưa từng được trông thấy thiên tử cho nên kinh sợ, xin Đại vương dung thứ, để cho bỉ nhân có thể hoàn thành phận sự của một sứ thần.” Tần vương bảo Kha: “Đưa lên, dâng địa đồ trong tay Vũ Dương.”
Kha lấy địa đồ dâng lên, mở đồ ra, mở hết đồ thấy chủy thủ, tay trái nắm tay áo Tần vương, còn tay phải cầm chủy thủ đâm tới. Đao chưa đến người, Tần vương thất kinh vùng đứng dậy, làm đứt tay áo. Muốn rút kiếm, kiếm dài, chỉ có thể nắm bao kiếm. Vì quá khẩn cấp, kiếm lại cứng chắc cho nên không thể rút được.
Kinh Kha đuổi theo Tần vương, Tần vương chạy tránh quanh cột, quần thần luống cuống, mọi chuyện ngoài ý muốn, ai nấy mất hết dáng vẻ bình thường. Mà theo Tần pháp, quần thần ở trên điện không được mang theo một tấc binh khí, các lang trung được mang binh khí đều đứng xếp hàng dưới điện, không có chiếu chỉ không được lên. Bấy giờ đang lúc gấp, không kịp triệu binh đứng dưới, cho nên Kinh Kha vẫn đuổi Tần vương, mà bên kia không có gì chỉ biết lấy tay vật lộn đọ sức.
Lúc bấy giờ, thị y Hạ Vô Thư lấy túi thuốc của hắn ném Kinh Kha, Tần vương vẫn chạy quanh cột vô cùng hoảng loạn không biết làm gì. Tả hữu kêu lên: “Vương đeo kiếm sau lưng! Vương đeo kiếm sau lưng!” Tần vương bạt kiếm đánh Kinh Kha, chặt đứt đùi trái. Kinh Kha phế, vung chủy thủ ném Tần vương, không trúng, trúng cột. Tần vương lại đánh Kha, bị tám vết thương, Kha tự biết sự chẳng thành, tựa cột mà cười, ngồi xổm mà mắng: “Sự này không thành, chính là vì ta muốn giữ mạng hắn đổi hẹn khế báo thù cho thái tử.”
Tả hữu tiến lên chém Kinh Kha. Tần vương vẫn hoảng hốt hồi lâu. (Trích từ “Sử ký. Thích khách liệt truyện”)
…….
Ngày ấy Kinh Kha hộ tống thái tử Đan cùng Vũ Lạc vào Yến quốc liền bị một đám người vây quanh, lúc này hắn mới biết người mình tiện tay cứu được chính là Yến quốc thái tử.
Vốn là một du hiệp, Kinh Kha cũng không muốn cố định ở một nơi nào, thấy người này đã không cần mình bảo vệ, Kinh Kha liền muốn chào từ biệt, nhưng nào biết đối phương lại lần nữa giữ lại, thành ý mười phần.
Không muốn cùng người triều đình có qua lại quá sâu, Kinh Kha nhã nhặn từ chối ý tốt của thái tử Đan, không nghĩ đến người này lại hành đại lễ quỳ gối trước mặt mình.
“Nhờ có Kinh huynh trượng nghĩa tương trợ Đan mới có thể có may mắn chiếu cố trở lại, huynh trưởng cứ cự tuyệt ý tốt của Đan có phải bởi vì Đan bên ngoài vi chất nhiều năm, đến nỗi…” Lòi còn chưa dứt thái tử Đan đã đỏ hoe mắt nghẹn ngào đứng dậy: “Nếu như huynh trưởng ghét Đan là người bất khiết thừa hoan, Đan nhất định sẽ không lại xuất hiện làm dơ hai mắt huynh, nhưng thỉnh huynh trưởng nhận khấu tạ.” Dứt lời lại bắt đầu dập đầu.
Kinh Kha đâu chịu nổi lễ lớn như vậy vội vã nâng thái tử Đan lên, chỉ có thể đồng ý cùng hắn đi đến đô thành Yến quốc. Bất quá hắn không vào ở nơi thái tử Đan sớm đã an bài mà chỉ tìm một dịch quán bình thường, mỗi ngày lúc rảnh rỗi thỉnh thoảng vào tửu quán uống một chung, nếu không lại ở đầu đường đi dạo xem người làm xiếc.
Ở Yến quốc lâu ngày, Kinh Kha kết giao ba người bạn tốt: một vị là “Cẩu đồ” ở đầu đường Yến quốc giết chó mà sống, một vị là nhạc thủ dân gian giỏi về đánh Trúc (một loại đàn nhu của người hát xẩm) Cao Tiệm Ly, một vị là môn khách của thái tử Đan Điền Quang.
Nhiều năm trước thái tử Đan lừa gạt tướng Tần Phàn Ô Kỳ giúp mình trộm trở lại Yến quốc, còn bán cho Triệu quốc cơ mật quân Tần, khiến cho quan hệ Tần, Yến bởi vậy càng trở nên căng thẳng.
Thái phó Cúc Võ của thái tử Đan biết rõ việc này liền khuyên hắn đưa Phàn Ô Kỳ đến tộc Hung nô tránh cùng Tần quốc phát sinh xung đột, cũng tránh cho người lấy cớ đánh Yến quốc.
Đan nghĩ Phàn Ô Kỳ về sau có lẽ còn có tác dụng, lợi dụng lý do “bằng hữu gặp nạn, không nên bỏ đá xuống giếng” để bảo vệ Phàn Ô Kỳ, làm hắn ngoại trừ mình càng thêm hết hy vọng.
Vì vậy Cúc Võ đề cử Điền Quang với thái tử Đan, nói: “Thái tử, Yến quốc có một Điền Quang tiên sinh, trí mưu thâm thúy mà dũng cảm bình tĩnh, có việc có thể cùng hắn thương lượng.” (Yến quốc có Điền Quang tiên sinh, hắn làm người trí sâu mà dũng trầm, có thể cùng mưu.)
Tần quốc đầu tiên là diệt Hàn, sau lại phế Triệu, hiện tại dùng lý do chống đỡ tộc Hung nô mà đóng quân dưới thành Yến quốc, thái tử Đan thập phần lo lắng không lâu sau Yến quốc tất trở thành sở hữu của Tần, vì vậy tìm đến Điền Quang thương thảo.
“Thái tử, thần đã sai người tra qua thân phận của Kinh tráng sĩ, người này hảo đọc sách đấu kiếm, là nhân tài hiếm có, là trợ lực cũng là nhân tuyển cực kỳ có lực trong đại kê của chúng ta. Nếu như hắn đáp ứng trợ giúp chúng ta một tay, kế này nhất định đại thành!”
Thái tử Đan có chút do dự, kế này mặc dù hay, nhưng người hành sử nhất định cửu tử nhất sinh, nghĩ đến chuyện để Kinh Kha đi trong nội tâm thái tử Đan xiết chặt lại: “Chuyện này…Kinh huynh là ân nhân của Đan, sao có thể hại hắn…Lại nói hắn không phải người Yến, sao có thể…”
“Thái tử, thỉnh nghĩ cho Yến quốc, thỉnh dùng đại cục làm trọng!” Điền Quang quỳ trên mặt đất nói: “Kinh tráng sĩ hữu dũng hữu mưu là một nhân tuyển, thái tử không dùng chính là lãng phí. Lão phu cùng Kinh tráng sĩ ở chung lâu ngày thấy hắn là người trung nghĩa, có lòng hào hiệp. Lão phu cùng hắn đã thành thật tin tưởng nhau, đã có mười phần nắm chắc hắn sẽ hiệu lực vìthái tử, về phần chuyện đi Tần thì phải xem thái tử làm thế nào động chi dĩ tình.”
Nói xong những lời này Điền Quang rời phủ thái tử, ngày thứ hai liền đi dịch quán bái phỏng Kinh Kha, cũng trực tiếp quỳ trên mặt đất thuật lại mọi chuyện, nói ra mật mưu đại kế.
Kinh Kha nghe xong thập phần khiếp sợ thật lâu không nói nên lời.
“Kinh tráng sĩ, lão phu không dám cầu ngươi đáp ứng chuyện thích Tần, nhưng xin ngươi nhất định phải tương trợ Thái tử. Hắn lo cho nước cho dân hy sinh chính mình bảo vệ trên dưới cả một quốc gia, đây đều là lão phu vô dụng mới làm cho đường đường một thái tử phải chịu vũ nhục như vậy. Đại kế này thái từ dặn dò lão phu không được nói với người ngoài, thế nhưng lão phu cảm thấy Kinh tráng sĩ không phải người ngoài, cho nên mới đem toàn bộ sự tình nói cho ngươi biết. Nếu như ngươi gặp Thái tử xin nói cho hắn biết tội nhân này nguyện lấy cái chết tạ tội.” Nói xong, Điền Quang dùng chủy thủ giấu trong tay áo tự sát trước mặt Kinh Kha.
Thái tử Đan thấy Kinh Kha mang theo thi thể Điền Quang tiến đến trong lòng chấn động, nhưng vẫn phi thường cung kính nghênh Kinh Kha đến ghế trên ngồi.
Từ Điền Quang đã biết rõ thái tử Đan muốn mình làm cái gì, nhưng đối phương không mở miệng mình cũng không thể thẳng thừng cự tuyệt, vì vậy Kinh Kha vẻn vẹn chỉ biểu đạt sự không mong muốn cùng trầm thống khi người mất đi, sau đó không nói gì nữa.
Thái tử Đan không nghĩ tới Điền Quang lại dùng phương pháp như thế bắt buộc Kinh Kha đến giúp mình, vừa cảm niệm Điền Quang lại thực sự không biết phải làm thế nào để mở miệng nói với Kinh Kha.
Đối với Kinh Kha trong lòng thái tử Đan có một loại cảm giác rất vi diệu. Hắn thường nghĩ có lẽ là mình bị sự bình thản trong mắt Kinh Kha khi biết những chuyện mình từng gặp cũng chưa từng khinh thị hấp dẫn. Vi chất nhiều năm thái tử Đan tự nhận gặp qua đủ loại nam nhân lại duy chỉ chưa bao giờ gặp nam tử như Kinh Kha vậy, hắn như là thái dương làm cho mình vốn chỉ sống những ngày âm u không thấy ánh sáng nhịn không được mà hướng đến.
Thế nhưng trước mắt Tần quốc binh mã đã là chuyện nguy cấp, dùng thực lực Yến quốc căn bản không phải đối thủ, nếu như muốn bảo vệ Yến quốc cũng chỉ có một biện pháp này.
Trong nội tâm không ngừng tranh đấu, cuối cùng không còn cách nào khác thái tử Đan đành phải nói với Kinh Kha hết thảy, cũng cho hắn thấy mục đích nhiệm vụ lần này: “Nếu như được, hy vọng huynh trưởng đến lúc đó có thể nhân cơ hội bắt cóc Tần vương Doanh Chính, buộc hắn ròi khỏi thổ địa các nước đã công chiếm (Cướp Tần vương, trả hết đất chư hầu.) nhưng nếu bắt cóc không thành thì giết chết (Nếu không thể, lập tức thích sát.) từ đó tạo thành nội loạn ở Tần, tất cả chư hầu nhân cơ hội hợp tung, phá Tần.”
Kinh Kha nghe xong, phản ứng đầu tiên là không nói gì một lúc thật lâu. Vì sự tình không phải chuyện nhỏ, hắn đang tự hỏi. Hắn biết rõ đây là một nhiệm vụ một đi không trở lại không có khả năng hoàn thành. Nhiệm vụ này vô luận thành công hay không, hy vọng còn sống đều phi thường xa vời.
Tự hỏi mãi, Kinh Kha mới nói: “Thái tử xem trọng Kinh Kha rồi, ta là người thấp kém, e không thể hoàn thành nhiệm vụ này.”
Thái tử Đan thấy Kinh Kha cự tuyệt, không ngừng dập đầu, cứ mãi thỉnh cầu Kinh Kha gánh chịu sứ mạng. Có lẽ thấy Kinh Kha bất vi sở động, liền động thủ thoát y phục của mình, làm Kinh Kha lại càng hoảng sợ vội vàng ngăn lại.
“Thái tử đây là ý gì?” Kinh Kha nổi giận nói.
“Huynh trưởng, Đan hôm nay chỉ còn một túi da này, chỉ cần huynh trưởng không chê…ô ô ô…không chê Đan dơ bẩn không thể chịu nổi…Đan nguyện hầu hạ huynh trưởng..Nói rồi ngã xuống trước mặt Kinh Kha không dậy nổi.
“Ngươi…ngươi đây là…được rồi, vi huynh đáp ứng ngươi là được.” Trong lòng thở dài, Kinh Kha nhặt y phục trên mặt đất phủ lên người Yến Đan: “Từ nay về sau không được như vậy nữa, ngươi là nam tử, sao có thể dùng thân thể của mình…”
Lau nước mắt trên mặt, thái tử Đan tự giễu cười nói: “Thế gian này ở đâu còn có người xem Đan là nam tử, trong mắt người đời Đan là thái tử mà so với kỹ tử cấp thấp trên đường còn không bằng.”
“Nói bậy! Trong lòng vi huynh ngươi rõ ràng chính là nam tử, sau này không được nói những lời tự biếm tiện mình như vậy nữa!”
Lời của Kinh Kha làm lòng thái tử Đan vô cùng ấm áp, lại lần nữa đỏ hoe mắt.
_0O0_
Mông Nghị đi biên quan đón dâu, Mông Hồng cùng Mông Điềm ở Triệu quốc dàn xếp công việc xử lý các cựu thần, còn Vương Ly vì tức phụ nhi của mình đã sớm khác thường đến mất nhân tính, vềphần Lỗ Hoa, hắn sớm đã một lòng nhào vào công tác nghiên cứu “thập liên phát” (nỏ bắn một lúc 10 tên), giờ đây chỉ có Phù Tô lẻ loi một mình, ngay cả một người cùng hắn chơi đùa cũng không có.
Cầm kiếm nhàm chán bộ chiêu cùng Hàn Phồn ở trong sân cho hết thời gian, lúc này một tiểu nội thị tuổi không lớn chạy đến tnrớc mặt Phù Tô quỳ xuống nói: “Bẩm đại vương tử, Đại vương phải cùng chúng thần thương thảochuyện quan trọng ở nghị chính điện, nói hôm nay dùng bữa ở đó, không trở về tẩm cung.”
Giao kiếm trong tay cho Hàn Phồn, Phù Tô tiếp nhận khăn vải Dao Nương đưa lên lau mồ hôi, nói: “Biết rồi, xuống dưới lĩnh thưởng đi.”
“Tạ đại vương tử, nô cáo lui.” Tiểu nội thị vội vàng khấu tạ.
Trở vào trong điện hầu hạ Phù Tô thay y phục dính mồ hôi, Dao Nương cầm y phục mói giúp Phù Tô mặc, hỏi: “Vương tử ngọ thiện muốn ăn cái gì?”
“Gì cũng không muốn ăn, một chút hứng thú cũng không có.” Miễn cưỡng khoát tay, Phù Tô nhàm chán ghé vào trên bàn: “Vì cái gì ai cũng đều bận rộn như vậy, chỉ có ta nhàm chán?”
“Vương tử có thể tìm chút ít chuyện gì đó để làm.” Dao Nương cười nói.
Tìm việc làm? Đại sự quân quốc không tới phiên hắn, việc vặt trong nội cung lại càng không dùng hắn, hắn có thể làm cái gì? “Kia…Dao Nương ngươi có biết những vương tử khác nhàm chán thì giết thời gian như thế nào không?”
“Cái này…” Dao Nương có chút do dự: “…đại vương tử không làm được.” Buông tay.
“Nói bậy! Trên đời này có cái gì một đám tiểu nhi vô tri bọn họ có thể làmmà ta đây anh minh thần võ lại không làm được!” Bị người coi rẻ Phù Tô không cam lòng.
Dao Nương trừng mắt nhìn Hàn Phồn đang vụng trộm nhếch khóe miệng ý bảo hắn nói, vì vậy cái người đang đứng ở một bên cười trộm chỉ phải nhẫn cười tiến lên nói: “Hồi đại vương tử, vương tử các điện khác nhàn hạ nhàm chán thì đều lôi nô tài ra chơi cho hả giận, nhẹ thì bắt giả trang súc vật, nặng thì đang sống đánh thành chết tìm niềm vui. Đại vương tử có thể làm được?”
“Cái này…thật đúng là không làm được.” Phù Tô hạ giọng buồn bực nói, ai bảo ta là thiếu niên tốt sinh trưởng dưới ngọn cờ hồng đoàn kết hữu ái chứ.
“Nếu không thì đến hoa viên dạo chơi, hoặc là đến Nam uyển tìm hai vị công tử…”
Được Dao Nương nhắc như vậy Phù Tô mói nhớ mình từ lúc săn bắn trở về thật đúng là chưa đến thăm lại nơi đó.
Ngày đó Cơ Uyển từng ở Nam uyển chọn lựa vài hài tử có sinh mẫu thân phận thấp kém nhưng tư chất không sai, cuối cùng nàng tuyển được hai người lưu cho nhi tử của mình làm bang thủ, bọn họ một người là công tử Tương Lư, một người là công tử Cao.
Công tử Tương Lư tập võ học đạo lãnh binh, công tử Cao tập văn học đạo trị quốc, hai người một võ một văn, mục đích của Cơ Uyển vô cùng rõ ràng.
Sở dĩ chọn hai người này là vì Cơ Uyển phát hiện hai hài tử này tuy nhỏ cũng không vì sinh mẫu mà sinh hiềm khí, cũng hiểu tri ân đồ báo. Nhưng ý đề phòng người khác không thể không có, huống chi chuyện tương lai không ai biết trước được, cho nên lúc Cơ Uyển chọn hai người này đồng từơi cũng có dự phòng.
“Hai người này sau này nếu như không có lòng khác thường thì có thể trọng dụng, nhưng không thể cho quyền cao, có thể cho lộc dày nhưng không thể phong làm quan lớn. Đối với hai người này cũng không thể tin hoàn toàn mà phải đề phòng, dù sao bọn họ có hèn mọn cũng là tử tự Tần quốc, vĩnh viễn phải nhớ bọn họ không phải huynh đệ mà là thần tử.” Đây là dặn dò cuối cùng của Cơ Uyển trước khi đi cho Phù Tô. Nàng hiểu rất rõ chỉ một nhi tử của mình, tuy khôn khéo nhưng đối với người đã nhận định là bằng hữu,thân nhân thì xuất phát từ nội tâm đào phế, như vậy rất dễ dàng bị người hữu tâm lợi dụng.
Có tín nhiệm ai cũng phải lưu lại ba phần.
Lời Cơ Uyên Phù Tô cảm thấy có đạo lý, để tránh kết giao thân thiết lại bị người lợi dụng, Phù Tô không đi Nam uyển bao nhiêu lần. Nhưng mỗi lần đi hắn đều biểu hiện ra sự bảo vệ của huynh trưởng đối với đệ đệ, lại bất thời vụng trộm sai người tặng đồ đến đó, hợp thời dùng ân huệ thu mua nhân tâm.
An bài của Cơ Uyển cùng với việc làm của Phù Tô Doanh Chính đều biết nhất thanh nhị sở. Hắn một mặt lo lắng nhi tử tính tình không đủ hung ác, ở cái nơi ăn thịt người này sẽ gặp nguy hiểm, thế nhưng một mặt lại vì trông thấy nhi tử có tâm kế mà trong lòng khó chịu, cảm thấy những năm qua nhi tử của mình cũng đã thay đổi rồi.
Cuối cùng Doanh Chính lựa chọn ngầm đồng ý, vị trí Tần vương tương lai hắn nhất định phải truyền cho nhi tử độc nhất này, lúc này hẳn cũng nên để hắn bồi dưỡng thế lực cùng bang thủ của mình, như vậy mình cũng có thể an tâm một ít.
Cho nên Doanh Chính chẳng những không ngăn cản, ngược lại hắn còn cố ý hạ chỉ đến công tử Tương Lư cùng công tử Cao, cho bọn họ mỗi ngày đến cần Man điện cùng các vương tử khác đọc sách tập võ, đi theo bên cạnh đạivương tử.
Từ lúc săn bắn trở về Phù Tô mệt mỏi không đi thư viện, tính ra cũng có mấy ngày chưa thấy qua hai đệ đệ. Bởi vậy vừa nghe đến đề nghị này trong lòng Phù Tô liền động, có ý định đi tìm hai người này kể cho bọn hắn nghe mình trong lúc nguy hiểm đã cơ trí tỉnh táo như thế nào một chút.
“Đi, đi nói cho bọn họ biết rõ sự tích anh dũng quang vinh giết địch của bổn đại gia.”
Búng ngón tay một cái, Phù Tô chắp tay sau mông đi ở phía trước.
……..
Phòng ốc cổ đại dùng gỗ là chính, trước khi ngói lưu ly đốt không cháy xuất hiện nóc các cung điện phần lớn cũng là gỗ, cho nên thập phần sợ lửa, chỉ cần bị thiêu cháy thì nối hết thành một mạch. Để tránh không kịp đi lấy nước thi cứu, trong nội cung cứ cách không xa sẽ có một cái bể cực lớn, còn có nội thị chuyên môn phụ trách cam đoan từng bể đều tràn đầy nước.
Phù Tô thỉnh thoảng cũng trông thấy, nhưng lại là lần đầu tiên có hứng thú nghiên cứu sơ qua mấy cái bể lớn cần đến bốn người trưởng thành mói có thể vây lấy nâng lên này. Đạp tảng đá nhón chân nhìn qua trong bể, hắn bĩu môi nói: “Lãng phí, bể lớn như vậy chỉ có mỗi nước quá lãng phí!” Phù Tô lắc đầu cảm thấy so với bày đặt bình thường như vậy không bằng nuôi ít cá, lúckhông có việc gì thì làm thành cái ngắm chơi: “Hàn Phồn sau khi trở về nói là ta phân phó, bảo bọn họ trong mỗi cái bể đều nuôi cá hết đi.”
“Đã biết!”
Từ trên tảng đá nhảy xuống Phù Tô quay đầu lại liếc nhìn, trong đầu độtnhiên nảy lên một chuyện xưa nổi tiếng: “Ta kể cho các ngươi một chuyện xưa, gọi là Tư Mã Quang đập vỡ…” Phù Tô còn chưa nói xong đề mục, chợt nghe phía trước truyền đến tiếng kêu gào “Cứu mạng!”
“Đi xem!” Yêu nhất tham gia náo nhiệt Phù Tô xung trận chạy ở phía trước, theo thanh âm ngoặt mấy cái liền nhìn thấy vài tiểu hài từ ăn mặc sạch sẽ vây quanh một cái bể nước kêu gào, mà người đang ở trong bể nước quay cuồng so ra ăn mặc lại khác bọn chúng một trời một vực.
Nhìn người sắp không còn khí lực trong nước cảm giác trong lòng Phù Tô chính là vui vẻ, hắn cảm thấy lão thiên gia quả thực quá yêu thương mình, lần này rõ ràng là muốn cho Phù Tô hắn quang vinh leo vào sách giáo khoa tiểu học bị giáo dục bắt buộc suốt chín năm.
Nghĩ đến chuyện mình lại có cơ hội lưu danh “ngàn” thế, Phù Tô không nói hai lời ôm lấy một tảng đá lớn xông lên trước hung hăng nện vào bể.
“Ầm” một tiếng vang thật lớn, bể vẫn không bị đập vỡ.
………
Trước khi ngủ hai phụ tử ngồi ở trên giường ngâm chân, Doanh Chính nói: “Nghe nói hôm nay ngươi dùng tảng đá đập bể nước thủng một cái lỗ lớn, xả nước cứu tiểu hài tử bên trong.” Nói đến đoạn này Doanh Chính đột nhiên cười rộ lên: “Còn nghe nói nước trong bể toàn bộ trút hết lên người ngươi? Bất quá Tô nhi sao lại nghĩ ra được?”
Trừng mắt với người cười nhạo mình, bị đả thương tự tôn Phù Tô hầm hừ nói: “Đừng nhắc đến đập bể nữa, từ nay về sau ai rơi vào ta xả nước cho hắn tự nổi lên.” Nói rồi vung vẩy nước trên chân bò vào chăn.
“Ngày mai Yến sử lên điện dâng lễ vật Tô nhi có đi xem không?” Người làm cha nào đó đẩy đẩy nhi tử.
“Không xem!” Người làm nhi tử nào đó kéo chăn lên bịt kín đầu.
“Có thể ngồi ở bên cạnh phụ vương a.” Người làm cha nào đó lại kéo kéo chăn.
“Không đi!” Người làm nhi tử nào đó lại càng túm chặt chăn về.
Nhi tử mà lại không thích tham gia náo nhiệt làm Doanh Chính thập phần hoang mang, hiếu kỳ hỏi: “Vì sao?”
Đao kiếm không có mắt, nếu Kinh Kha bị tàn não chọc lầm người thì làm sao bây giờ? Phù Tô chính là lo lắng mà nghĩ như thế.
_0O0_
~