Tần quốc từ công khanh đại thần cho tới người buôn bán nhỏ không ai không hận Triệu quốc đến nghiến răng nghiến lợi, vừa nghe ai là người Triệu mọi người sẽ tuôn ra trên dưới đồng lòng mà đánh. Triệu quốc cũng thế, bọn họ mà biết ai là người Tần thì lập tức hận không thể rút gân lột da.
Tần quốc mời chào nhân tài không có bất luận một điều gì cản trở, thậm chí còn không giới hạn quốc tịch quốc gia, chỉ có người Triệu thì không cần quy định. Trình độ hai nước căm thù lẫn nhau đã vượt quá sức tưởng tượng, loại thâm thù này đã nhập vào xương thịt, có ta thì không có ngươi.
Đã từng vì một khối Hoà Thị Bích* mà quân Triệu quốc dám hai lần trêu chọc quốc quân Tần quốc, làm cho Tần quốc trước mặt các nước mất hết mặt mũi.
Tần quốc đương nhiên sẽ không vì thế mà bỏ qua, nên đã nhiều lần phát binh công Triệu, đoạt nhiều thành trì Triệu quốc.
Triệu quốc đã từng đứng đầu các nước, không chỉ một lần muốn diệt Tần, chỉ tiếc lão thiên gia chung quy là sủng ái Tần quốc hơn một chút. Triệu quốc cũng như Hàn quốc, trong khi Tần quốc liên tiếp xuất hiện minh quân lương thần thì mình lại liên tiếp ra đời nhiều quân vương ngu ngốc vô năng, tự mình đánh mất cơ hội nhất thống thiên hạ.
Năm 262 TCN, Tần, Triệu hai nước tại Trường Bình diễn ra một hồi sinh tử quyết đấu thảm khốc. Chiến tranh cuối cùng nhờ quân Tần chiến thắng mà chấm dứt, Triệu quốc phải trả giá to lớn bằng bốn mươi lăm vạn binh sĩ bị chôn sống. Trận chiến tranh này triệt để cải biến thế lực hai nước Tần, Triệu, càng trở thành bước ngoặt làm Triệu quốc chưa gượng dậy nổi.
Sau đó Tần quốc ngay cả cơ hội thở dốc cũng không cho Triệu quốc, ngay lập tức tiến hành đả kích quân sự, chính là cuộc chiến Hàm Đan. Một trận này may nhờ Triệu quốc quân dân chung phó quốc nạn, cho nên mới có thể bảo tồn đô thành Hàm Đan.
Liên tiếp hai trận chiến Tần quốc đem đệ nhất cường quốc về quân sự đánh cho thành tam lưu nhược quốc, nếu như không phải có Hoàng Hà cản nơi hiểm yếu, e rằng Triệu quốc sớm không còn tồn tại, một trận chiến này cũng đã mang Doanh Chính phải ở Triệu quốc vi chất nhiều năm có thể trở về Tần.
Đại quân Tần tiếp cận, Lữ Bất Vi âm thầm chu toàn, làm cho quân vương nhu nhược vô năng của Triệu quốc thả mẫu tử Doanh Chính. Lúc ấy mẫu tử hai người đã phải tránh ở trong nhà nhiều ngày không dám xuất môn tìm thức ăn đỡ đói, vì mỗi ngày đều có người đến trước chỗ ở của bọn hắn đánh chửi trút giận.
Đoạn thời gian không bằng heo chó đó là mối hận cả đời trong lòng Doanh Chính, nỗi hận của hắn cho dù có giết sạch tất cả mọi người trong thành Hàm Đan cũng không tiêu tan được.
Lúc Mông Điềm công Hàn thì đại quân dưới trướng Vương Tiễn đóng tại Triệu quốc chờ đợi thời cơ một trận diệt Triệu, khiến cho tướng sĩ vây thủ Triệu quốc tinh thần đại chấn, tranh nhau ra trận, bởi vì bọn họ đợi đã quá lâu, suốt tám năm.
Mà trong khi nơi tiền tuyến chúng tướng sĩ khí thế tăng vọt, thì ngay tại vương cung Tần quốc ở Hàm Dương lòng người lại đang bàng hoàng, mọi người nơm nớp lo sợ. Vô luận đại thần, hậu phi, thị vệ hay là cung nhân đều sợ mình lúc này trở thành cái thùng trút giận, bởi vì đại vương tử của bọn họ lại chọc giận lãnh huyết Đại vương.
………
Tức giận rảo bước dạo qua một vòng, Doanh Chính hất mạnh ống tay áo, giận không kềm được trừng mắt với cái người cũng đang trừng mắt nhìn mình: “Phù Tô ngươi có tin không, ngươi còn dám nháo quả nhân lập tức đánh gãy chân ngươi.”
Doanh Chính hiện tại một phần vạn tình cảm cũng không thèm giữ, trực tiếp túm quần Phù Tô lột xuống hung hăng đánh, hài tử này càng ngày càng coi trời bằng vung, khó mà quản giáo. Bình thường nhốn nháo còn chưa tính, bây giờ lại còn muốn theo Vương Bí đi chiến trường. Đó là nơi nào chứ, nếu có sơ suất thì làm sao bây giờ? “Phụ mẫu còn, không đi xa, quả nhân xem ra thư ngươi đọc đều là vô dụng hết.”
“Tô nhi còn chưa có cơ hội xem Khổng Mạnh chi thư, huống chi người người đều nghe lời trong đó muốn có thiên hạ không thể không tham gia quân ngũ.” Trừng to mắt Phù Tô hậm hực: “Mông Hồng đã vào quân doanh, Vương Ly cũng đã cùng đại quân đến Triệu quốc, dựa vào cái gì ta lại không thể đi.”
“Bọn chúng đều đã mười lăm, ngươi mới bao nhiêu? Chín tuổi! Còn cần ta nhắc nhở ngươi nữa à!” Tức giận rống to, Doanh Chính cả tự xưng cũng thay đổi.
“Chín tuổi thì sao, ngoại trừ so với bọn họ ta vóc dáng thấp hơn chút, khí lực yếu hơn chút, ta còn có gì kém bọn họ.” Dáng người chênh nhau quá lớn nên khí thế không đủ, đá hài trên chân sang một bên Phù Tô đứng lên giường, cái đầu vươn lên cũng không ít.
“Ngươi một năm nay cũng cao lên nhiều đấy.” Tay nắm chặt rồi lại nới lỏng, lặp lại nhiều lần, Doanh Chính mượn đó làm cho mình tỉnh táo lại. Hắn thề hôm nay người có thể làm mình tức giận đến muốn giết người ngoại trừ Hàn Phi thì chính là hài tử chỉ thích học điều xấu này. Nghĩ đến trước kia hài tử đầu thật là to bộ dáng khả ái, hắn lập tức hối hận quyết định của mình.
Hàn Phi không phải là thứ tốt, Mông Hồng nhà Mông Điềm cùng với Vương Ly nhà Vương Bí cũng không phải thứ tốt, đều là bọn họ đem hài tử ngoan ngoãn nhà mình dạy hư.
Một năm trước Hàn Phi thay đổi các mặt công nghiệp thương mại cũng như cách quản lý của Hàn quốc, từ Tần quốc xem tin tức gửi về thì thời gian, địa điểm, người thực hiện đều giống hệt như trong bản ghi Sử ký. Lúc Phù Tô nhìn thấy sự trùng hợp như vậy so với sấm sét giữa trời quang còn muốn giật hơn, hết lần này tới lần khác cứ y như vậy mà diễn ra.
Nằm trên giường vài ngày Phù Tô xem như đã suy nghĩ cẩn thận một việc, nếu muốn giữ mạng sống phải đem lịch sử triệt để sửa lại. Đầu tiên chính mình phải có chút ít gì đó hộ thân, dù một ngày nào đó có chuyện “giả chiếu thư” xảy ra cũng có thể có năng lực đánh lại.
Vì mạng sống mà kích phát ra tiềm năng, Phù Tô muốn bảo vệ tính mạng nên nguyện ý thỏa hiệp trong một số chuyện, tỷ như tích góp từng tí một thế lực của mình trên triều đình. Hắn không có sẵn thế lực có thể dựa vào, cho nên phải tự mình thành lập, quân công chính là cách nhanh nhất thành lập uy tín.
Ngọn lửa nghẹn mãi trong lòng vừa lui đi, Phù Tô phải nắm chặt thời gian đọc sách tập võ, đưa hai thư đồng sớm đã chuẩn bị tốt tiến cung, nghĩ tất cả biện pháp đem mình vào đội ngũ công Triệu.
Phù Tô không có ý định ra chiến trường, hắn là muốn thừa dịp tuổi còn nhỏ ở trong quân đội tìm chút thanh danh và nhân duyên tốt đẹp đợi về sau lợi dụng.
Một năm này Doanh Chính không chỉ bề bộn với sự nghiệp nhất thống thiên mà còn chú ý đến Phù Tô. Hắn không biết sự chăm chỉ, nôn nóng và khẩn trương đó Doanh Chính nhìn thấy nhất thanh nhị sở, chỉ là nghĩ mãi mà không rõ tại sao hắn phải như vậy.
Doanh Chính đi đến ôm lấy Phù Tô đang đứng ở trên giường vào trong ngực không nói gì thêm, chỉ vỗ nhè nhẹ lưng hắn.
Trong phòng không có âm thanh kịch liệt khắc khẩu nữa, Triệu Cao và Mông Nghị đang canh giữ ở ngoài cửa đều cảm thấy có chút kỳ quái, vì vậy đem lỗ tai dán lên cửa, phòng ngừa chuyện “phụ tử tương tàn” phát sinh.
“Ngươi đi chỉ làm cho Vương Tiễn tướng quân thêm phiền toái.” Đỡ lấy đầu Phù Tô, Doanh Chính rất nghiêm túc nói: “Tô nhi còn quá nhỏ, qua vài năm nữa rồi nói cũng không muộn, huống chi công phu mèo quào của ngươi ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có.”
Tỉnh táo lại Phù Tô cũng không kích động như vậy nữa, có điều nội tâm hắn vẫn có chút không phục: “Phụ vương làm sao biết ta không có năng lực tự bảo vệ mình?”
Phù Tô không phục Doanh Chính sẽ có biện pháp làm cho hắn phục. Nhặt hài trên mặt đất đặt lên giường cho Phù Tô mang vào, xoay người hướng phía cửa phân phó: “Mông Nghị, mang hai tử tù tới đây.”
“Dạ.” Mông Nghị canh giữ ở ngoài cửa nghe thấy Doanh Chính phân phó liền dẫn người đi đến nhà giam.
“Mang tử tù đến làm cái gì?” Từ trên giường nhảy xuống, Phù Tô hỏi.
“Lát nữa ngươi sẽ biết.” Doanh Chính lôi hài tử đã cao đến eo mình đi ra ngoài, sai người lấy một cây chủy thủ mang tới.
Không bao lâu sau Mông Nghị đã đem hai gã tử tù đến, tiến lên hướng quân vương cúi đầu: “Đại vương, tử tù đã đưa đến.” Nói xong đi về đứng phía sau Doanh Chính.
Nhìn hai tử tù quỳ trên mặt đất, một tên mặt mũi tràn đầy sợ hãi, một tên máu me giãy dụa, Doanh Chính cầm chủy thủ đưa cho Phù Tô: “Tô nhi nếu hiện tại có thể giết hai bọn chúng, phụ vương lập tức cho ngươi theo đại quân đi Triệu quốc, chuyện cần làm mà làm không được thì cứ ngoan ngoãn ở trong cung mà đợi làm vua.”
“Bọn họ đều là tử tù phạm tội rất nặng.” Thấy Phù Tô cầm chủy thủ chậm chạp bất động, Mông Nghị đứng ở một bên mở miệng, ý nói cho hắn biết những kẻ này chết chưa hết tội.
Nhìn chủy thủ trong tay, trong nội tâm Phù Tô cảm thấy sợ hãi. Người khác ra tay rốt cuộc vẫn không giống với tự mình ra tay, nghĩ kế ngồi xem người khác ra tay hắn không sợ, nhưng tự tay giết người hắn không làm được, cũng không có gan làm.
Cho nên Phù Tô chỉ có thể nhận mệnh ở lại cung tiếp tục làm vương tử.
.
.
.
— oOo —
*: Hòa Thị Bích: Khoảng 300 năm trước công nguyên, ở nước Sở, vào thời Lệ Vương, có Biện Hòa là 1 thường dân may mắn tìm được 1 hòn đá tảng, ông ta biết chắc bên trong là loại ngọc cực quý nên đi hiến cho vua để tỏ dạ trung thành. Lệ Vương nhìn thấy hòn đá thô thiển, có ý xem thường, bèn bảo 1 viên thái giám đập ra mài thử xem thật giả. Tên thái giám này sợ Biện Hòa có công dâng ngọc sẽ được sủng ái hơn mình nên bảo là đồ giả, khiến Biện Hòa bị chặt mất 1 chân.
Ít lâu sau, Lệ Vương băng hà, Vũ Vương kế vị. Biện Hòa lại xin vào dâng ngọc, viên quan được vua sai thử ngọc có tư thù với ông nên lại tâu là đồ giả, khiến Biện Hòa bị chặt nốt chân kia. Quá uất hận, Biện Hòa ôm tảng đá, lao đầu vào tường toan tự tử, Vũ Vương ngăn lại, cho người đập vỡ tảng đá ,đích thân xem xét phiến ngọc và nhận ra nó cực kỳ quý giá. Nhà vua hối hận nhưng đã muộn, vì Biện Hòa đã tàn phế, máu của ông đã loang đỏ khắp sân triều. Từ đó, viên ngọc quý này được gọi là “Biện Hòa bích ngọc” hay “Hoà thị bích”-viên ngọc đẫm máu trong lịch sử Trung Hoa.
.
.
— oOo —
Không thể vào quân doanh tìm nhân duyên Phù Tô còn có biện pháp khác, hắn trắng đêm không ngủ nhiều lần sửa chữa viết một cáo văn (bài phát biểu) cực kỳ “kích động lòng người”, ý định lúc đại quân xuất phát sẽ đọc trước mặt mọi người. Để đạt tới hiệu quả mong muốn Phù Tô thậm chí còn từ sáng sớm đã ở ngoài điện chờ đón nịnh nọt Lý Tư để hắn trau chuốt, thêm chút ít tình cảm mãnh liệt.
Từ lúc cùng Doanh Chính thương lượng lấy được nhiệm vụ như vậy rồi Phù Tô liền không để ý đến chuyện gì khác, thái độ đặc biệt nghiêm cẩn, chăm chú cẩn thận. Doanh Chính từng nhiều lần đòi xem qua gì đó sắp sửa được tuyên đọc trước mặt quân tướng, nhưng đều bị Phù Tô dùng thái độ cường ngạnh cự tuyệt, lý do là muốn bảo trì cảm giác thần bí.
Ngày điểm tướng, sau khi Doanh Chính tự mình phong hết các cấp tướng lãnh rồi, Phù Tô một thân hoa phục trước cái nhìn soi mói của bốn mươi vạn đại quân bình tĩnh đi lên điểm tướng đài, trong nội tâm vì mình rốt cuộc thể nghiệm được cảm giác của lãnh đạo quốc gia đi duyệt binh ngày quốc khánh mà nhảy lên nhảy xuống không ngừng.
Đứng trước quân vương Doanh Chính làm lễ bái, sau đó đứng dậy từ tay Triệu Cao tiếp nhận cáo thư mình đã thuộc làu làu. Đảo qua Đại Tần binh tướng khí thế mười phần dưới đài, Phù Tô dùng thanh âm đặc biệt thanh thúy của hài đồng lớn tiếng tuyên đọc, không hề bởi vì trở thành tiêu điểm tụ tập ánh mắt của mọi người mà khẩn trương chút nào.
Đứng ở sau lưng Phù Tô nghe hắn tuyên đọc cáo thư, Doanh Chính cảm thấy hài tử này mấy ngày rồi chỉ ăn cháo cùng thuốc nhuận cổ họng thật không có ăn uống chùa, quả là hữu hiệu.
Những gì Phù Tô đọc vô cùng đơn giản trực tiếp, chính là binh lính bình thường không biết chữ nghe cũng hiểu, cái này giống như tiếp máu cho bốn mươi vạn đại quân, khiến cho ý chí chiến đấu của bọn họ tăng vọt. Tiếng hô to đến mức làm điểm tướng đài bằng gỗ cũng rung động, làm cho Vương Bí ở dưới đang chờ xem Phù Tô làm hỏng chuyện cũng phải mở to mắt.
Đi xuống rời điểm tướng đài đến trước mặt Đại tướng quân Vương Bí và Doanh Chính, Phù Tô cầm chung rượu cúi người lấy vài hạt đất thả vào bên trong: “Mong tướng quân sớm mang chúng tướng sĩ chiến thắng trở về đất cũ.” Nói xong ngửa đầu uống cạn. Không phải làm bừa, trước đó Phù Tô đã cố ý tìm Lý Tư hỏi từ trước đến nay đã có ai thả đất vào trong rượu hay chưa. Xác định không có rồi hắn mới trước mặt mọi người tăng chút “nhiệt lệ”, làm các tướng lĩnh nghe thấy chuyện đó đều đỏ mắt.
Vương Bí thay mặt chúng tướng sĩ khấu tạ Doanh Chính và Phù Tô rồi lên ngựa mang theo đại quân xuất phát, toàn quân sĩ khí không thể ngăn cản.
“Tô nhi hôm nay biểu hiện không tệ, theo phụ vương hồi cung.” Doanh Chính đi vài bước đang muốn lên xe, vẫn thấy Phù Tô đứng tại chỗ không nhúc nhích, ngay cả thân thể cũng không cử động, lại gọi một lần: “Tô nhi, đi về.”
Đi không được, thân thể chậm rãi cử động một chút, Phù Tô sắc mặt hơi tái nhợt chỉ vào chân mình đang run không ngừng.
“A…” Nhịn không được bật cười, Doanh Chính đi nhanh đến kéo hắn, lôi Phù Tô sợ đến nhũn cả chân vào xe.
……….
Chuyện điểm tướng đài qua đi đại danh của Phù Tô ở Tần quốc từ trên triều cho đến phố phường lan truyền ra đều là ca ngợi không ngừng, bất quá nói nhiều nhất chính là “hổ phụ vô khuyển tử”.
Phù Tô tuyệt không chú ý chuyện người bên ngoài đem “công tích” của mình khoác lên cùng với phụ vương hắn, như vậy càng tốt.
Khoanh chân ngồi ở trên giường, vừa bới ra quả quýt từ Sở quốc đưa về ăn Phù Tô vừa khuyếch đại sự thật kể cho Cơ Uyển nghe mình ngày đó có phong độ của một đại tướng như thế nào, đương nhiên không nói tới một chữ chuyện mình sau đó bị người kẹp trở lại tẩm cung.
Cầm lấy khăn tay lau nước quýt trên khóe miệng Phù Tô, Cơ Uyển kéo hài tử vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi: “Mẫu thân nghe phụ vương ngươi nói lúc trước ngươi ồn ào muốn theo đại quân đi Triệu quốc, Tô nhi của nương là muốn từ nay về sau cũng rong ruổi chiến trường?”
“Không muốn, Tô nhi chỉ muốn làm một phế vật mặc kệ thế sự, có ăn có uống có tiền chơi bòi.” Ghé vào ngực Cơ Uyển Phù Tô nói lời thật lòng.
Không chỉ ở nhà đế vương, ngay cả hài tử nhà dân chúng bình thường dám nói từ nay về sau muốn làm “phế vật”, đây tuyệt đối là muốn bị đánh chết.
Thế nhưng Cơ Uyển không tức giận mà chỉ cảm thấy đau lòng. Ai hiểu hài từ bằng mẫu thân, Cơ Uyển sao có thể không biết hài tử của mình đang vì tương lai mà chuẩn bị.
Hôm nay quân vương sủng ái, hết thảy đều là phúc khí, nếu sau này thất sủng thì vinh quang ngày xưa sẽ trở thành lý do mất mạng.
“Phụ vương sẽ không đối xử với ngươi như vậy.” Cơ Uyên biết dù sau này Tô nhi thật sự thất sủng cũng tuyệt sẽ không phải lo lắng tính mạng.
“Nhưng những người khác chưa chắc sẽ không.” Tỷ như những “huynh đệ” kia của mình chẳng hạn. “Nương đừng quên Tô nhi chính là trưởng tử (con trai lớn nhất) có quyền kế thừa, nếu như phụ vương vẫn không có con trai trưởng (con của hoàng hậu)…” Bĩu môi, thì hắn chính là cái đích cho mọi người chỉ trích, đương nhiên. “Không nói chuyện này nữa, dù sao mẫu thân cũng không cần lo lắng Tô nhi, làm phụ vương được vui vẻ ta tự nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất. Tô nhi ngứa đầu, nương gội giúp ta đi.”
Đã ba mươi bốn tuổi Cơ Uyển quanh thân tản ra mị lực của nữ nhân trưởng thành, đó là vẻ xinh đẹp mà mỹ thiếu nữ cũng không thể địch nổi, và còn nhờ cả kinh nghiệm sống.
Ý tứ của Doanh Chính từ một năm trước rằng Cơ Uyển nên rời cung nàng vẫn nghĩ đến, nhưng đều nhã nhặn cự tuyệt, nàng lo lắng cho Phù Tô.
Vương tử trước năm mười hai tuổi nếu như mẫu phi mất thì phải làm con thừa tự cho hậu phi khác, Cơ Uyển sao có thể để cho hài tử của mình rơi vào tay những nữ nhân đã điên rồ kia.
Hài tử ở bên người, tình nhân ngay trước mắt, dù cho không thể ở cùng một chỗ, nhưng mỗi ngày có thể nhìn thấy nhau là đã làm Cơ Uyển cảm thấy thỏa mãn với hiện tại rồi. Nàng cũng biết mình ở lại trong cung như thế này không phải kế lâu dài, bí mật khó giữ, càng nhiều người biết càng khó bảo đảm sau này sẽ không bị người phát hiện ra dấu vết, còn liên lụy đến người bên cạnh.
Nhấc chậu nước xuống, Cơ Uyển chăm chú gội mái tóc so với nữ hài tử còn mềm mại đen mượt hơn nhiều của hài tử mình.
Bốn bề vắng lặng, Phù Tô nhỏ giọng hỏi: “Nương, người cùng nam nhân kia định rời đi như thế nào?” Đối với Phiền Ly Phù Tô khó sinh hảo cảm, nhìn thế nào cũng không thuận mắt.
“Đến lúc đó phụ vương ngươi sẽ cho ta đi Tây Sơn dưỡng bệnh, sau đó…Trong nội cung quá loạn dễ dàng hỏng việc. Tô nhi không cần lo lắng cho nương, phụ vương ngươi đã vì chúng ta mà an bài nơi tạm thời ẩn cư. Chờ thêmvài năm mọi người quên đi “Uyển phu nhân”, nương có thể thường trở lại Hàm Dương gặp Tô nhi.” Cơ Uyển sợ Phù Tô thương tâm liền an ủi.
Lại là giả chết, chắc là ngoại trừ cái này cũng không có phương pháp nào khác, Phù Tô thở dài.
Cùng Cơ Uyển dùng qua ngọ thiện, lại châm chọc khiêu khích hạ thấp Phiền Ly một hồi, Phù Tô lúc này mới thoả mãn rời đi.
Đến chỗ Cơ Uyển Phù Tô không thích có người đi theo, không nghĩ đến sẽ một mình về lại tẩm cung sớm như vậy, vì vậy hắn liền đi dạo dọc theo con đường bên cạnh. Trên đường gặp cỏ dại hoặc cây khô gì chướng mắt Phù Tô sẽ đem chúng nó nghĩ thành Phiền Ly giẫm nát hết.
Đi dọc theo con đường này hắn cũng không cảm thấy mệt mỏi, cứ thế đi suốt đến trưa. Hoàn toàn không biết bởi vì mình mất tích mà khiến cho trong cung hỗn loạn lại có người sắp muốn đại khai sát giới, hắn dừng lại bên ngoài một mảnh sân rách nát, ma xui quỷ khiến thế nào lại đưa tay đẩy cánh cửa cũ kỹ kia ra.
Đi đến bên trong hắn nhìn thấy một thân bạch y bồng bềnh đang đứng dưới tàng cây đón gió, làm Phù Tô nhịn không được nghĩ đến một câu “hồi thân cử bộ, kháp tự liễu diêu hoa tiếu nhuận sơ nghiên” (xoay người cất bước, đẹp nhuần nhã như liễu lay hoa cười), nghĩ xong lại nôn khan một chút toàn thân lông tơ dựng thẳng lên.
Nam nhân so với nữ nhân còn mảnh mai vũ mị hơn không phải ai cũng thích thú được, tối thiểu thì Phù Tô hắn không được.
• 0O0 —