Tần Ca

Chương 14: Tự mình cố gắng






Đảo mắt tân niên lại đến, nghĩ trời đông giá rét mà xuất chinh lại gặp lễ mừng năm mới là dịp làm ảnh hưởng sĩ khí toàn quân, sinh ra tâm lý bất ổn định, bởi vậy sau khi Doanh Chính cùng mưu thần xem xét toàn bộ tình hình thực tế liền quyết định tháng ba đầu xuân sau chính thức tiến hành cuộc chiến diệt Hàn.

Còn năm ngày nữa là tháng giêng (Tết âm lịch), mọi người trong nội cung Tần loay hoay khí thế ngất trời, tất cả nữ tử không có con nối dòng hoặc chưa được sủng hạnh đều vội vàng mặc thử đồ mới, muốn ở gia yến chiếm được ưu ái của Tần vương.

Mà phi tần có hài tử, đặc biệt nam hài thì hận không thể nhún mình đến không thể nhún mình hơn nữa, luôn cảnh cáo hài tử của mình ở bên ngoài phải ăn nói cẩn thận.

Lễ mừng năm mới phải có âm thanh cười vui mới có vẻ náo nhiệt, có hào khí tân niên. Vốn Doanh Chính cũng coi như là nữ tử thành đàn, chỉ tiếc năm trước hắn “triều đường trừ cựu” (bài trừ những thế lực cũ trong triều) vung tay hơi quá đà, cho nên có mấy tiểu vương tử vì ngoại thích mà liên lụy. Để ngừa sau này có người mượn đó mà gây rắc rối, Doanh Chính lông mày không thèm nhíu một cái trực tiếp hạ chỉ xử tử luôn các vương tử này.

Với hắn mà nói ngoại trừ Phù Tô là hài tử hắn muốn sủng ái yêu chiều ra, những đứa khác chỉ là công cụ, chỉ là chuẩn bị để tùy thời vì Tần quốc hy sinh mà sinh ra.

Vô tình cũng tốt, lãnh khốc cũng được, nếu như giết người có thể đổi được Đại Tần thịnh thế, Doanh Chính không ngại bị thế nhân gọi là bạo quân.

Người bình thường có lẽ cho rằng “vương tử” nếu so với “hài tử” tôn quý hơn, nhưng trong hậu cung Tần quốc mọi người lại biết nếu muốn trở thành “vương tử” chân chính, trước hết phải là “hài tử”của Tần vương cái đã. Nếu không “vương tử” không thể so với “hài tử”, thậm chí còn kém khá xa.

So với những người khác mải nơm nớp lo sợ, Phù Tô chuẩn bị lễ mừng năm mới cũng tích cực hơn hẳn, bận rộn hơn hẳn. Tự mình chỉ dẫn cho cung nhân trong nội viện của Cơ Uyển cùng may trang phục mà hắn vì mỹ nhân mẫu thân thiết kế, chuẩn bị đến sinh nhật của mình thì đưa cho mẫu thân làm lễ vật.

Đều là hoài thai mười tháng đau nhức kịch liệt tưởng sống tưởng chết, mặc dù không nên so sánh, nhưng không thể không nói về mặt thiết bị y tế, nữ nhân cổ đại sinh con cũng bằng với xoay chuyển ở quỷ môn quan, không thể được đảm bảo an toàn sản xuất như thời hiện đại, cho nên phải nói nữ tử cổ đại cực khổ nhất.

Mặc dù xuất thân không phải học thiết kế thời trang, nhưng mà TV thì Phù Tô đời trước thật đúng là xem không ít, đặc biệt là kịch cổ trang. Bất quá đạo lý đừng đi trước thời đại này Phù Tô cũng biết, cho nên hắn mới mang theo nhân sĩ chuyên nghiệp bên cạnh, còn mình chỉ phụ trách góp ý kiến từ xa, chính là động khẩu không động thủ.

Thấy hài tử lôi kéo một đám người trốn ở trong phòng thần thần bí bí Cơ Uyển có chút tò mò, nhưng cũng không có ý định tìm hiểu đến tận cùng, chỉ là sai người đúng giờ thì đi vào trong mang chút đồ ăn, đừng để hài tử hiếu thuận của nàng đói bụng.

Thẳng đến giờ ăn cơm trưa thì Phù Tô mang theo cái bụng vang lên những tiếng “ọc ọc” từ trong đi ra rạng rỡ đến bên cạnh Cơ Uyển ngồi xuống, giống như đại gia cười đưa tay cho mỹ nhân mẫu thân lau cho mình.

Trong lòng thầm nghĩ, thật là dễ chịu.

“Tô nhi nói cho nương ngươi đang bận rộn chuyện gì?” Cơ Uyển sờ sờ đầu Phù Tô, giúp hài tử buộc lại cái đuôi tóc nhỏ sau ót.

Cơ Uyển có cảm giác nhi tử bảo bối của mình có đôi khi vô cùng có chủ kiến, có đôi khi lại cực kỳ nghe lời, tính tình bất định. Tỷ như bảo nó theo tập tục cạo tóc giữa bện hai bên tai lại, nó chết sống không chịu, nói cái gì mà rất khó coi. Nàng không hiểu truyền thống lão tổ tông truyền lại này vì sao đến mắt hài tử nhà mình lại biến thành khó coi, tiểu hài tử nhà người ta không phải đều để tóc vậy sao, hài tử của nàng lại hết lần này tới lần khác muốn chết muốn sống, thậm chí vì thế mà tuyệt thực.

Hài tử và tóc của hài tử, Cơ Uyển cùng Doanh Chính đương nhiên là chọn hài tử, vì vậy liền mặc kệ Phù Tô tùy tiện để tóc, thích để như thế nào thì để như thế.

Mà hài tử nghe lời thì lại quả thực không giống một tiểu hài tử mới vài tuổi, bảo nó đi theo lên triều thì ngoan ngoãn sáng sớm đi, tuy không tình nguyện nhưng cũng không có câu oán hận, khi đó nó mới ba tuổi. Về sau tập viết, đánh đàn mỗi lần luyện chính là một canh giờ, giữa giờ cũng không nghỉ ngơi, lại cũng không có người hầu giám sát, tính tự kiềm chế có thể so sánh với người lớn bình thường.

Cơ Uyển thường hoài nghi đứa nhỏ nói chuyện ngủng ngẳng, không có việc gì lại trốn đi chạy phá khắp nơi này rốt cuộc có phải là không do mình sinh, có điều bộ dạng của nó lại xác thực là giống mình, giả không được.

Ăn no nấc một cái, Phù Tô cảm thán đại đồng bài cốt còn may là cách vài ngày ăn một lần, chứ mỗi ngày ăn chỉ làm cho người muốn phun, huống chi còn không có gia vị gì, cách làm chỉ có một, ngoại trừ muối thì là tương.

Tiếp nhận khăn vải thiếp thân thị nữ Lục Ngạc của Cơ Uyển đưa lên, Phù Tô lau lau miệng thần bí nói: “Bí mật, dù sao đến lúc đó nương sẽ biết.”

“Ngươi mới lớn được bao nhiêu, thì có bí mật gì.”

Không để cho nội thị truyền báo, Doanh Chính vừa bước vào sảnh nghe thấy hài tử nói bí mật gì đó, vì vậy hơi có hứng thú mở miệng hỏi.

“Cấp Đại vương kiến lễ.” (dịch nguyên văn là cấp đại vương lễ chào, lời chào thôi, chả biết chuyển sao cho đúng nữa) Thấy Doanh Chính đi tới, Cơ Uyển ngồi ở bên cạnh bàn vội vàng đứng dậy cùng với người hầu hạ trong phòng hành lễ.

Nâng Cơ Uyển dậy, Doanh Chính cười cười: “Được rồi, không có người ngoài.” Nhìn hài tử ghé vào trên mặt bàn giả chết, nói với cung nga đang quỳ trên mặt đất: “Các ngươi chuẩn bị thay quần áo cho quả nhân .”

Lục Ngạc vội vã đáp lời, mang theo cung nga về phòng phía sau lấy trang phục của Doanh Chính, còn Cơ Uyển thì tự mình tiến lên giúp Doanh Chính gỡ miện quan trên đầu, cởi miện phục phiền phức trên người xuống: “Buổi chiều không cần thảo luận chính sự?”

Ngồi ở trên giường đỡ Cơ Uyển cũng ngồi xuống, Doanh Chính vươn tay kéo Phù Tô vào ngực: “Không có đại sự, chỉ có bảo lễ quan an bài chuyện tế tổ, buổi chiều không có việc gì quả nhân muốn đến nghỉ ngơi, cả hoàng cung cũng chỉ có chỗ này của phu nhân là thích hợp để nghỉ ngơi.” Nói xong véo véo gò má chẳng biết từ lúc nào đã trở nên mập đô đô của Phù Tô hỏi: “Tô nhi có nhớ phụ vương không?”

Phủi ma trảo trên mặt, Phù Tô “nhanh chóng” nhào vào ngực Cơ Uyển: “Phụ vương, chúng ta buổi sáng thức dậy trên cùng một cái giường.” Vừa gặp đã nhớ cái rắm, ngươi cũng không phải mỹ nhân nương của ta, một ngày không thấy như cách ba thu.

“A? Nếu vậy vi phụ vì sao lại nhớ Tô nhi như thế nhỉ?” Nhận áo ngoài từ cung nga tùy tiện khoác vào, Doanh Chính rửa tay sai người dâng thiện (dâng đồ ăn): “Vừa rồi các ngươi nói bí mật gì vậy?”

“Bí mật chính là không thể nói cho người ta nghe.” Phù Tô lắc lắc ngón tay tự mãn, bộ dáng rất cần được ăn đòn.

“Phụ vương cũng không thể biết?”

“Phụ vương sao…Có thể biết…” Phù Tô nâng tay Cơ Uyển lên, cười tủm tỉm nói: “Trong sách nói con trai kỳ thật chính là tình nhân kiếp trước của mẫu thân.” Tuy không chính xác lắm, Phù Tô âm thầm bổ sung.

Doanh Chính nhíu mày, thái độ cường ngạnh nói: “Ngươi học ở đâu mấy lời vô liêm sỉ này, từ nay về sau không cho phép nói lung tung có biết hay không.”

Thời Tiên Tần dân phong mặc dù cởi mở, nhưng thực sự không thể mang quan hệ mẫu tử ra vui đùa.

“Biết rồi, câu này cứ xem là gạt người đi, có điều sách còn nói cái gì mà con gái là tình nhân kiếp trước của phụ thân, là nợ nần tình ái đó.” Phù Tô nói vô cùng có đạo lý, Cơ Uyển nghe được bật cười.

Đặt Phù Tô ngồi vào bên cạnh phụ vương hắn, Cơ Uyển cầm lấy bầu rượu rót cho Doanh Chính. Từ khi Phù Tô có đủ sức lực liền đem tất cả đồ ăn bằng đồng trong phòng ném sạch, vì vậy nơi ở của Cơ Uyển và Doanh Chính chỉ có đồ ăn bằng bạc tinh khiết: “Cứ lấy lời Tô nhi nói mà xét thì phụ vương ngươi kiếp trước chẳng phải là có rất nhiều tình nhân sao.”

Hắn kiếp này tình nhân cũng đâu có ít, Phù Tô ghen ghét vô cùng.

Nhìn vẻ mặt không cam lòng của Phù Tô, Doanh Chính mặt mày hớn hở, cầm lấy một trái cây nhét vào trong miệng Phù Tô, vui sướng hỏi: “Vậy con trai là cái gì của phụ thân?”

“Là khoản nợ khoản thù, đời này phải trả.” Nhìn nam nhân một vòng, Phù Tô khờ dại nói: “Phụ vương, nợ nần của ngươi thiệt nhiều a, đời này có thể qua được không?”

Vươn tay sờ loạn trên đầu Phù Tô, Doanh Chính cười nói: “Nếu mà không qua thì vi phụ chỉ trả cho một mình ngươi cũng được.”

Phù Tô nghe xong có hơi xấu hổ, trong lòng cũng cảm động chút ít, dù sao ở chung mấy năm nay, Doanh Chính đối với mình thật tốt cũng không phải là chuyện không có thực.

Thu tay lại, nhìn chằm chằm vào đầu Phù Tô trong chốc lát, Doanh Chính xoay người nói với Cơ Uyển: “Lúc trước không bắt Tô nhi cạo tóc tết sừng trâu thật đúng đắn, tỷ tỷ xem đầu hắn lớn như vậy nếu thật sự cạo sạch chính giữa sau đó cột ở hai bên, như thế thật đúng là không phải khó coi bình thường.”

Cơ Uyển nghe xong lời này cũng nhìn chằm chằm vào đầu Phù Tô trong chốc lát, thấy hài tử tức đến đỏ bừng mặt liền che miệng cùng Doanh Chính cười to.

Hai người vì bảo tồn chút thể diện còn sót lại Phù Tô mà vẫy lui hết cung nhân vẫn nhìn hắn cười trộm trong phòng, mà Doanh Chính còn làm ra vẻ nghi hoặc hỏi Cơ Uyển: “Tỷ tỷ, ta nhớ rõ Tô nhi của chúng ta lúc sinh hạ đầu không có lớn như vậy, chỉ nhỏ bằng chừng này.” Cầm lấy một cái chén không lớn.

“Ta cũng nhớ rõ khi đó đầu của nó nhỏ cực kỳ.” Cơ Uyển phụ họa.

“Tô nhi ngươi nói thật cho phụ vương và mẫu phi nghe, ngươi đi đường thật sự không thấy nghiêng ngả sao?” Doanh Chính nhìn về phía hài tử tức giận tràn đầy vẻ không cam lòng, cố ý hỏi: “Lần trước ngươi cưỡi trên cánh cửa có phải là bởi vì đầu quá nặng mà leo lên không nổi không?” Doanh Chính lần thứ ba mươi tám xuất ra việc này trêu chọc Phù Tô, Cơ Uyển lần thứ ba mươi tám nghe xong cười đến ngửa tới ngửa lui.

“Các ngươi quá nhàm chán!” Không thể tin được hai người này nói mãi vụ bê bối kia, nói đến ba mươi tám lần vẫn còn có thể cười được, quả thực vô địch.

Dùng sức chà xát chà xát mặt mình, cùng hai người này phân rõ giới hạn để không bị lây bệnh ngu đần, Phù Tô nhảy xuống giường cắp theo hài chạy như điên.

………

Hầm hừ tìm được một chỗ không người mới đứng lại, Phù Tô không muốn thừa nhận vận mệnh lại một lần nữa mang “thống khổ” lúc nhỏ bắt hắn trải qua thêm một lần nữa.

Chẳng lẽ thời thơ ấu cả hai thế của hắn đều phải nương theo trêu chọc của mọi người, trở thành chủ đề vui đùa của mọi người mà vượt qua?

Đời trước của Phù Tô khi còn bé đầu cũng lớn như vậy, nói là lớn, kỳ thật cũng không có bao nhiêu. Chỉ có điều so với hài tử bình thường thì lớn hơn một chút thật, dùng đồ vật để ví von thì chính là nếu hài tử khác đầu cỡ bóng chuyền, Phù Tô lớn hơn hai vòng như thế. Hơn nữa trên người thịt đều dài hết lên mặt (mặt bự ^^), hắn lại có tay nhỏ chân nhỏ thân thể ăn mãi không mập, cho nên theo tỉ lệ mà nói là có chút buồn cười.

Vóc người xinh đẹp đáng yêu, lại được thầy giáo yêu mến, cho nên tất yếu làm cho những đứa trẻ khác không vui, vì vậy liền luôn thừa dịp người lớn không chú ý mà khi dễ Phù Tô, đem chuyện cái đầu của hắn ra nói.

Người già thường nói lời trẻ con không cần để ý, lại không biết thường thường chính là lời trẻ con không phân biệt thị phi nói ra mới đả thương người sâu nhất, so với lời chửi bới của người lớn còn có lực sát thương hơn.

Trong kiếp sống u ám tràn ngập “ngôn ngữ bạo lực” của Phù Tô ở vườn trẻ điều duy nhất làm hắn cảm thấy sáng sủa chính là khi đó bên cạnh hắn có một cô bạn nhỏ luôn vì hắn ra mặt.

Lên tiểu học thân thể của hắn bắt đầu phát dục cao lên, nhưng khuôn mặt so với bạn cùng lứa tuổi vẫn lớn hơn một chút. Năm lớp hai thì trong một lần họp lớp, thầy chủ nhiệm chỉ đạo thảo luận mấy chuyện. Lại không nghĩ rằng có một bạn học đột nhiên đứng lên chỉ vào đầu Phù Tô hỏi luôn đầu hắn vì sao mà lớn như vậy.

Tan học xế chiều hôm đó Phù Tô bị gọi phụ huynh, mà cùng bị gọi phụ huynh còn có cô bạn nhỏ kia của hắn, bởi vì hai đứa cùng động thủ đánh bạn. Từ đó trở đi Phù Tô liền đem chuyện bảo vệ “bạn gái” làm thành trách nhiệm suốt đời của mình.

Từ lúc Taekwondo, Judo, Karatedo còn chưa quen thuộc với nhiều người, năm lớp hai Phù Tô đã bắt đầu đi học, cứ thế học thẳng đến cao trung.

Năm thứ 3 của cấp 2, chiều cao của Phù Tô giống như ngồi hỏa tiễn mà phát triển, tốt nghiệp thì đã cao một mét bảy mươi lăm, cái đầu to không biết đã đi nơi nào. Toàn thân cao thấp tỉ lệ phối hợp, tốt nghiệp trung học thì trên một mét tám, văn thể thành tích đều hàng đầu, Phù Tô nghiễm nhiên trở thành đối tượng theo đuổi hàng đầu của toàn bộ nữ sinh.

Thay đổi một hoàn cảnh, đãi ngộ lại không thay cùng, chuyện này làm tâm tình Phù Tô rất âm u. Sống thêm một đời, danh tự không đổi, bộ dáng không đổi, mà ngay cả nỗi khổ đầu to cũng không đổi nốt, Phù Tô hận mà không có chỗ phát tiết, lão thiên gia đem chuyện này ra giỡn với hắn cũng quá đáng rồi.

Bằng thạc sĩ công nghệ thông tin của trường đại học hàng đầu quốc gia, bằng cấp 8 tiếng Anh, cấp 2 tiếng Nhật. Nghề chính phát triển trò chơi trực tuyến, nghề phụ tham gia các nhóm lớn nhỏ thi đấu trò chơi, hắn còn trong nhóm ham mê điện tử. Bằng lái xe có hai năm, chưa lập gia đình, bộ dáng đẹp trai khỏi phản đối.

Phần lý lịch này ở xã hội hiện đại tuyệt đối được xưng tụng đủ sức nặng, đến Tần quốc trở thành không đáng một đồng, toàn bộ phương diện nhân tài hắn được tổ quốc bồi dưỡng hiện tại rõ ràng trở thành phế thải, còn bị một đám cổ nhân cười nhạo, quả thực mất hết mặt mũi.

Phù Tô cảm thấy nếu sớm biết mình sẽ xuyên không đến một cái thời đại “hoang dã” như thế này hắn trước kia tuyệt đối sẽ đi học trường quân đội, vậy thì thiên hạ chính là do hắn thống nhất. Nếu không thì phải đi học y khoa, làm “Hoa Đà” thời xuân thu Chiến quốc. Hoặc là đọc sách làm nông cũng tốt, nói không chừng chính mình còn có thể làm người ta tin là Thần Nông chuyển thế. Bằng không phải đi học kiến trúc, như vậy sau này sẽ chả cần đến Lỗ Ban. Hắn sẽ không chọn học cái gì mà “công nghệ thông tin” hết lần này tới lần khác chẳng có một chút tác dụng nào trong thời cổ đại, mà sẽ đọc sách kinh doanh để đến cổ đại còn có thể phát triển kinh tế, xúc tiến phồn vinh.

Đá hết tất cả những cục đá trong phạm vi đường kính một mét quanh mình xuống hồ, Phù Tô lúc này mới phát tiết xong hết tất cả tức giận. Hắn cũng không tin những đồng bào xuyên không trong tiểu thuyết kia đều có thể quậy đến nổi sóng nổi gió, mà mình chỉ có thể làm phế vật, hắn hiện tại chính là đệ tử của cán bộ cao cấp nhất, phụ thân nhà ai lợi hại được như phụ thân hắn hiện nay.

Hiện tại hắn sẽ làm một nhân sĩ xuyên không chờ thời khắc phát huy tài năng đến, phải, nên biết thế gian này cũng chỉ có một mình hắn biết rõ lịch sử tương lai phát triển Đại Tần đế quốc.

Hạ quyết tâm, Phù Tô hăng hái đứng dậy, nghênh ngang bước chữ bát (八) trởlại tẩm cung. Sai người căng một thước vải trắng, Phù Tô xách bút xuống, viết ra bước đầu tiên thay đổi vận mệnh của mình, vẽ nét đầu tiên của bức tranh thay đổi tương lai.

………

Giữa trưa Phù Tô nuốt hận mà đi, sau đó Doanh Chính liền bị Cơ Uyển tức giận, cho nên sau khi ăn xong phải đi tìm. Ra đến hoa viên nghe người ta báo lại nói hài tử đã trở về tẩm cung Doanh Chính lại vội vàng chạy trở về, ở cửa vòng vo ba bốn vòng mới bước vào: “Tô nhi, ngươi đang làm gì đó?” Đi đến trước vải trắng nhìn liếc qua, sau đó Doanh Chính rất nghi hoặc, hỏi: “Tô nhi, mấy cái dây mực tàu này là cái gì?” Nhìn phải nhìn trái, Doanh Chính vẫn sững sờ không hiểu.

Dừng bút, Phù Tô ngồi thẳng lên nhìn nhìn, phát hiện toàn bộ gì đó của bức tranh loạn hết thành một cục, chỉ có hai chữ “bạch họa”.

Cho nên mới nói, lý tưởng thì tốt đẹp, sự thật lại bi thảm.

Nhìn thoáng nam nhân, Phù Tô hỏi: “Nhìn ra là bức tranh không?”

Tối thiểu còn đẹp hơn ngươi, Doanh Chính nghĩ thầm, bất quá hắn sợ lại chọc giận Phù Tô nên không dám nói, chỉ gật gật đầu.

“Phụ vương ngươi họa, ta bày thế, chỉ cần động tác càng đơn giản càng tốt.” Nói xong Phù Tô cầm hai mặt cờ tam giác đơn giản chạy đến giữa đất trong tranh làm một động tác, lúc Doanh Chính họa xong lại làm một động tác, sau đó cứ thế.

(Cái này không biết tụi mình nghĩ có đúng không: là Phù Tô dùng cờ hiệu để minh họa cho các bước đi mà Doanh Chính vẽ, như là để làm cờ lệnh trong quân đội vậy.)

Lúc đầu Doanh Chính chỉ cho rằng Phù Tô đang chơi, nhưng càng lâu càng nhìn rõ, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, lập tức sai Triệu Cao phái người đi gọi Mông Điềm cùng Vương Bí vào cung: “Tô nhi ngươi thật sự là quá thông minh, phụ vương nhất định phải hảo hảo thưởng ngươi.” Dứt lời cầm vải trắng hưng phấn bỏ đi, thả lại Phù Tô một mình trên mặt đất.

………

Buổi tối hai phụ tử một lớn một nhỏ ngồi ở trên giường ngâm chân ăn quả, Phù Tô nghiêng đầu qua một bên không thèm phản ứng với cái người chưa qua hết sông đã phá cầu, chưa có chạm đất đã giết lừa kia, hắn hiện tại rất tức giận, tức giận muốn chết.

“Những động tác kia Mông Điềm cùng Vương Bí muốn mang về nghiên cứu thêm, xem có chỗ nào cần bổ sung hay không. Nói cho phụ vương những thứ này ngươi như thế nào mà nghĩ ra được?” Hắn vừa nói vừa đưa tay qua chơi với đầu hài tử.

Hất bàn tay trên đầu, Phù Tô hừ hừ nói: “Cái đầu lớn của nhi thần cũng không trắng trơn như thế.” Thành quả thắng lợi bị người cướp, trong lòng có lửa.

Được, đây chính là đang tức giận, vì vậy Doanh Chính lại ca tụng Phù Tô thêm một chút, làm hắn sướng đến lâng lâng.

Mà Phù Tô cũng thật đúng là không phụ sự khen ngợi, được khen một lát thì đã nhiệt tình đem Doanh Chính trở thành bạn tốt.

Qua một lát Doanh Chính nghiêm mặt hỏi: “Tô nhi nói cho phụ hoàng ngươi như thế nào nghĩ ra những chuyện này, ai dạy cho ngươi?”

Vẫn biết thiên hạ đế vương đến là đa nghi, mắt liếc, Phù Tô sớm có chuẩn bị gọi luôn một đám cung nga thường lúc nhàn rỗi thì cùng hắn đùa giỡn lên, cho các nàng trước mặt Doanh Chính chơi bịt mắt mò mẫm. Mà những cung nga này cũng theo cử chỉ của Phù Tô mà trốn tránh, nhìn tận mắt Doanh Chính vẫn không thể tin được.

“Nhi thần chơi bịt mắt mò mẫm cũng không phải chỉ để đùa.”

Doanh Chính suy nghĩ trong chốc lát, hỏi: “Cờ bay có thể sử dụng trên chiến trường, nhưng khi phải tiến hành ở những trận quá lớn thì…”

“Chắc cũng không khác nhiều lắm.” Phù Tô không có ngốc đến mức bây giờ cái gì cũng đều khoe ra, dùng cờ hắn cũng chỉ nói một nửa, lúc nào đó sau này lại nói tiếp.

Vẫy vẫy nước còn bám trên chân, Phù Tô bò vào trong chăn đắp lên chân nhỏ của mình: “Tắt đèn, ngủ!”

Trong lòng còn đang suy nghĩ những động tác kia, nằm lên giường rồi Doanh Chính vẫn mở to mắt, cảm thấy tốt nhất là trước khi xuất chinh hoàn thành hết những thứ này, chuẩn bị luôn cho các lần sau.

Không giống với Doanh Chính suy nghĩ khổ cực, lúc này Phù Tô rất là đắc ý, phát hiện mình cũng là người có chút ít vốn liếng.

Hoàn chỉnh ngôn ngữ, sáng tạo ra chữ viết, phát minh thuật in ấn, tiếp đó là kỹ thuật điện báo Morse, rồi hiện thực máy vi tính và Internet, đây là lịch sử hoạt động thông tin của nhân loại, hiện nay hai cái đầu đã có người làm, cái cuối điều kiện không đủ, hai cái còn lại không làm khó được mình. Hơn nữa trước kia để vào đảng hắn đã cố ý chạy đến trường khuyết tật làm tình nguyện học được thủ ngữ, Phù Tô xem chừng như thế tạm đủ.

Vì thế, tâm tình thoải mái, Phù Tô dù trong giấc mộng cũng bị kích động thỉnh thoảng phát ra tiếng cười, tiếng cười tiểu nhân đắc chí khiến cho Doanh Chính bên cạnh hắn từ trước đến nay giấc ngủ rất cạn một đêm không đóng lại mắt.

Kết quả là một người trong lúc ngủ mơ cười khúc khích, người kia phải chịu tỉnh táo vô cùng…

.

.

.

— oOo —