Lãnh thổ tiếp giáp nhau, lại nhỏ nhất, yếu nhất trong sáu nước, chuyện công Hàn đầu tiên là rất rõ ràng, hơn nữa “tiếp Hàn công Triệu” cũng là kế sách được chọn lựa đầu tiên.
Chiến quốc đệ nhất đại quốc – Tấn quốc – bởi vì quân chủ vô năng cùng ngoại tộc bành trướng quyền lợi, bị tứ đại gia tộc lúc ấy chia nhau xơi tái. Trong lúc đó có một dòng họ bị tiêu diệt, cuối cùng còn lại ba dòng họ cắt xẻ lãnh thổ, dùng họ của mình lập quốc, đây chính là các nước Triệu, Ngụy, Hàn trong bảy nước sau này.
Hàn quốc từ khi lập quốc đến nay đã trải qua sáu đời, chỉ tiếc không có được một Đại vương đúng nghĩa, cho nên cũng không có phát triển đáng kể nào.
Nếu nhìn vào bề ngoài lịch sử sẽ phát hiện năm 355 TCN và năm 356 TCN, Hàn quốc và Tần quốc lần lượt tiến hành biến pháp (cải cách), Hàn quốc thì dùng biến pháp của Thân Bất Hại, người từ khi dùng kế “vây Nguỵ cứu Triệu” đã biểu hiện ra tài trí khôn khéo không tầm thường, còn Tần quốc thì chọn dùng biến pháp trị quốc mà Thương Ưởng đưa ra.
Tuy cùng là biến pháp, nhưng biến pháp của Thân Bất Hại và biến pháp của Thương Ưởng hoàn toàn bất đồng. Biến pháp của Thương Ưởng lấy việc tăng cường thực lực của quốc gia làm trọng, nước giàu binh mạnh, dùng pháp lập uy; mà biến pháp của Thân Bất Hại trọng điểm là ở thay đổi quần thần, bất kể quan lại cao thấp, không để mắt đến nước giàu binh mạnh, biến pháp của hắn chỉ nhằm làm vững chắc vương vị của quân vương Hàn quốc lúc đó, mà không phải để làm vững chắc căn cơ Hàn quốc.
Sau khi Thương Ưởng chết, các quân vương Tần quốc về sau càng ngày càng cường đại, đến khi Doanh Chính kế vị thì đã có thực lực dùng một chống sáu. Hàn quốc thì từ sau khi Thân Bất Hại chết hiệu quả cải cách cũng theo đó mà giảm xuống, vài thế hệ qua đã hình thành nên thói quen hư nhược khó sửa.
Rồi sau đó Hàn Phi xuất thế (học xong đi vào xã hội) viết thư (sách) giảng biến pháp cường quốc. Đáng tiếc hắn vốn không được Hàn vương coi trọng, hơn nữa bị các vương tử khác cùng quyền thần xa lánh, kết quả kế sách cường quốc hắn đưa ra không phải là không người nào xem, mà chính là bị người cố ý vứt bỏ không để ý tới.
Doanh Chính nghe nói Hàn quốc có một nhân tài như vậy liền phái người đi Hàn quốc mang thư của Hàn Phi về, xem qua liền tấm tắc khen ngợi tài hoa Hàn Phi, bởi vì lời trong thư Hàn Phi viết đúng là chuyện trong lòng của hắn muốn thực hiện. Gặp được người cùng chung chí hướng Doanh Chính cũng không chú ý đến thân phận cùng bệnh nói năng bất tiện của người này, chỉ hưng phấn mà nói có thể được thấy Hàn Phi cũng như cùng hắn tương giao, chết cũng không tiếc.(Nguyên văn: Đáng tiếc thay, quả nhân có thể gặp người này, cùng hắn kết giao, chết không hận vậy.)
Thành ý cùng tiền tài một cái cũng không thiếu, thậm chí còn cho huynh đệ tốt của mình là Mông Điềm đi sắp xếp cũng không có kết quả. Doanh Chính thập phần hy vọng Hàn Phi có thể đến Tần hỗ trợ mình trị quốc, chỉ tiếc Hàn Phi rất cố chấp, quá mức không thức thời, mà vì đại chiến sắp tới Doanh Chính cũng không thể tiếp tục kiên nhẫn.
Trong lúc đó Hàn Phi lần nữa muốn trở lại Hàn, thậm chí còn viết thư làm dao động lòng quân Đại Tần sắp xuất chinh, lại thêm Lý Tư góp lời nói Hàn Phi cùng dòng tộc với Hàn vương, yêu Hàn không thương Tần là chuyện thường tình, nhưng nếu đem hắn thả lại Hàn quốc nhất định đối với Tần quốc chỉ có hại mà không có lợi, không bằng trực tiếp giết chết để tránh hậu họa. Doanh Chính nghe xong lời của Lý Tư liền nổi lên sát tâm với Hàn Phi.
Nếu như không phải Mông Điềm phát giác được tâm tư Doanh Chính mà quỳ bên ngoài tẩm cung một ngày một đêm vì Hàn Phi cầu tình, thì phu tử hôm nay của Phù Tô tuyệt đối không phải là Hàn Phi.
Lo lắng Phù Tô tuổi còn nhỏ ham chơi mà thư không đến được tay Tần vương, chờ sau khi Phù Tô đi ba ngày không thấy Tần vương triệu kiến mình, Hàn Phi trực tiếp rời Cần Mẫn điện, tự mình cầm tấu giản trong tay giao cho Tần vương Doanh Chính.
Đáng tiếc là hắn cũng không biết tấu chương này Tần vương không chỉ sớm đã xem qua, còn đưa cho đại thần chuyền tay luân phiên đọc.
Ngồi ở phía trên quan sát Hàn Phi ở dưới bị Lý Tư chặn đến mức đừng nói một câu, ngay cả một từ cũng không nói được đầy đủ, Doanh Chính cười lạnh trong lòng. Ánh mắt nhìn thoáng sang Mông Điềm đứng đầu hàng võ tướng nhìn không ra tâm tư, lúc thu hồi đường nhìn thì đột nhiên có một hình bóng nho nhỏ từ ngoài đại điện đang càng lúc càng chạy lại gần lọt vào khóe mắt.
Cung điện mà Tần quốc quân vương vào triều nghe báo cáo và quyết định đại sự có hai bộ phận là ngoại điện và nội điện. Xuyên qua ngoại điện còn phải đi qua một đài đá dài hơn một trăm mét xây trên hồ mới có thể vào nội điện. Ngoại điện là nơi bày yến tiệc, nội điện là nơi quần thần mỗi ngày lâm triều và tiếp kiến sứ giả các quốc gia.
Trường đài trăm mét, hồ nước lung linh, cung điện hùng vĩ, nội điện hiển lộ cho thế nhân nhìn rõ ràng Tần quốc có bao nhiêu cường thịnh, làm người đi vào mà lòng kinh sợ.
Bị cảnh tượng ngoài điện hấp dẫn, Doanh Chính quên luôn Hàn Phi còn đang biện luận cùng Lý Tư: “Đủ rồi, làm loạn đau hết đầu quả nhân.” Nhìn thấy hài tử chân trần mấy lần suýt ngã, Doanh Chính vừa giận vừa đau lòng, hận không thể vội vàng tiến đến ôm hài tử vào lòng, vì vậy mà không còn tâm tư nghe tiếp nữa.
Cũng chỉ là muốn tìm lý do giết Hàn Phi mà thôi, nhiều lời cũng không có nghĩa gì.
Nhìn hài tử nấp sau cánh cửa lớn nội điện thỉnh thoảng ngẩng đầu đi đến nhìn vào bên trong vẻ mặt điệu bộ khẩn trương, Doanh Chính đứng dậy.
Đảo mắt nhìn qua chúng triều thần phía dưới bởi vì hắn đứng lên mà vội vàng phủ phục trên mặt đất, Doanh Chính nói: “Lý đình úy, việc này quả nhân giao cho…giao cho…Ha ha ha…” Nói được một nửa, đầu tiên là âm thanh run rẩy đi, sau đó Doanh Chính nhịn không được nữa mà bật cười ha hả.
Mọi người quỳ rạp trên mặt đất không thấy chuyện gì xảy ra, thình lình nghe Đại vương bất cẩu ngôn tiếu (nghiêm khắc, ít nói ít cười) trước mặt mọi người cười to, ai nấy đều kinh ngạc, muốn ngẩng đầu rồi lại không dám, trong lòng vô cùng sốt ruột.
Nguyên là nhìn thấy hài tử bởi vì chân ngắn mà cánh cửa rất cao cho nên bị ngăn ở bên ngoài không leo vào được, Doanh Chính mới định đi đến ôm lấy nó trở lại tẩm cung, lại thấy rõ ràng hài tử của hắn không biết thần lực từ đâu ra, chân nhỏ nhảy một cái muốn vượt lên mà vào, kết quả bởi vì nhảy được quá thấp cho nên chỉ có hai chân vừa qua được lại kẹt luôn ở ngưỡng cửa cao không đến thấp không qua kia.
Cưỡi lên ngưỡng cửa như cưỡi ngựa, hai tay nắm chặt cánh cửa giãy giụa muốn leo xuống, Phù Tô cuối cùng cũng thành công làm cho Doanh Chính gần đây tự hạn chế bản thân nghiêm khắc nhịn không nổi nữa trước mặt mọi người cười to không ngừng.
Đừng cười nữa, mau mang ta xuống!
Xấu hổ đến không biết phải làm sao, Phù Tô căm tức nhìn phụ thân mặc miện phục đứng ở trong đại điện ôm bụng cười đến rung cả tấm rèm trên miện quan phát ra tiếng lao xao, hận mình không thể cứ như vậy theo gió mà biến mất luôn, ngay cả một chút cặn cũng không ở lại nữa.
………
Hàn Phi dâng thư “diệt Triệu tồn Hàn” không ngoài ba lý do:
Đầu tiên Hàn Phi nói Hàn quốc nhỏ yếu, gần ba mươi năm đều một mực nghe Tần quốc an bài. Tần quốc muốn đánh quốc gia nào Hàn quốc đều theo sát phía sau, thắng lợi quy về Tần, mà ân oán lưu ở Hàn. Hàn quốc vì Tần quốc mà mang tội với các nước, sớm đã không khác gì một quận huyện của Tần.
Tiếp theo nói, trong số Triệu, Ngụy, Hàn quanh Tần quốc thì Triệu quốc thực lực mạnh nhất, cũng là chướng ngại lớn nhất cho Tần quốc nhất thống thiên hạ. Ngày nay Triệu quốc một mặt cường binh một mặt liên hợp các nước thề chinh phạt Tần quốc, cho nên Triệu quốc mới là kẻ địch, kẻ thù của Tần.
Hàn quốc là người nhà, Triệu quốc là kẻ thù, Tần quốc diệt Hàn thì người ngoài không nhìn được sâu xa, thế nhân e sợ trái tim băng giá, tương lai không ai lại nguyện ý cùng Tần quốc giao hảo, cái này có lợi cho Triệu.
Cuối cùng Hàn Phi nói Hàn quốc tuy nhỏ nhưng không dễ dàng bị diệt. Cần chúý rằng vị trí nước này cùng bốn nước kề nhau, nếu như Tần quốc công Hàn, Hàn chắc chắn liên minh với Ngụy kháng Tần. Ngụy Hàn kết minh cùng với Triệu quốc cùng Tề quốc kết minh, Tần quốc lúc này ắt không có kết cục hay ho.
Đối với ba điểm trong tấu giản mà Hàn Phi dâng lên này Lý Tư là người đầu tiên đứng ra phản đối, vẻn vẹn chỉ dùng hai điểm để phản bác, nói Hàn quốc chính là tâm bệnh của Tần quốc cần phải loại bỏ (Nguyên văn: Tần có Hàn, như người có bệnh trong lòng). Tâm bệnh ắt có ngày phát tác, đặc biệt là vào thời khắc mấu chốt (Nguyên văn: Hàn mặc dù bề ngoài thần phục Tần, vẫn khó không phải là bệnh của Tần. Nếu như có chuyện, Hàn không thể tin dùng).
Tóm lại chính là ba chữ “không tín nhiệm”. Không tín nhiệm được Hàn quốc có thể trung thành với Tần quốc đến mức không đâm lén một đao sau lưng.
Không giống với Hàn Phi vì nói lắp mà mỗi lần nói chuyện đều bị người ngắt lời, không cách nào có sức lực bác bỏ đối phương mà đỏ mặt, Lý Tư đã nói ra là đều có tính toán trước, không mảy may lo lắng người ngồi trên ngôi cao sẽ bị (Hàn Phi) thuyết phục. Mặc dù xuất môn cùng một thầy, nhưng Lý Tư căn bản không chừa cho Hàn Phi chút mặt mũi nào, từng lời chất vấn sắc bén làm cho Hàn Phi nói chuyện bất lợi càng thêm không thể giải thích cho rõ.
Chúng thần trong điện cũng không dám hé ra một âm thanh nào, tất cả mọi người đều chờ quân vương đang lau chân cho hài tử ở trên hạ quyết định cuối cùng.
Đến lúc nhìn thấy đôi chân nhỏ trắng nõn của hài tử rốt cuộc lau về được màu gốc, ngoại trừ có chút trầy đỏ cũng không có vết thương khác mới thả lỏng trong lòng, đưa khăn lụa trong tay cho Triệu Cao đứng hầu bên cạnh, Doanh Chính kéo Phù Tô lại bên cạnh mình, rồi mới nhìn kỹ Lý Tư và Hàn Phi bên dưới.
“Hàn công tử.” Tay đặt ở dưới bàn ôm lấy đôi tay nhỏ bé nộn thịt như không có xương của hài tử mà chơi đùa, Doanh Chính nói: “Không thể không nói rằng kế sách diệt Triệu ngươi viết trong tấu giản này làm quả nhân thập phần tâm động, đặc biệt là điểm thứ tư…Nhưng điểm này còn chưa đủ, lời ngươi nói cũng chỉ là phỏng đoán mà thôi.”
“Đại…Đại vương…tại hạ…” Hàn Phi muốn giải thích, nhưng càng khẩn trương hắn càng nói năng khó khăn.
Phù Tô ngồi ở bên cạnh Doanh Chính phức tạp nhìn Hàn Phi, không hiểu được thư sinh này vì cái gì nhất định phải can thiệp vào đại sự của nước người ta, dù xét thân phận hay mục đích, người này hoàn toàn là muốn chết. Nếu không muốn vì Tần tận lực, thì cứ an ổn viết thư cũng có thể bảo trụ mạng nhỏ. Một đại tài tử như vậy vì sao không biết đạo lý con người đứng trước bánh xe lịch sử là nhỏ bé đến không thể nhỏ bé hơn, hiển nhiên là vì đọc sách đến ngốc, quá cổ hủ rồi.
Theo như tư liệu lúc trước biên soạn trò chơi tra tìm được thì trên các bản ghi chép, mặc dù không có ghi rõ ràng ra, Hàn Phi rốt cuộc có một ngày đắc tội Doanh Chính mà bị giam sau đó bị Lý Tư giết bằng thuốc độc, còn có tư liệu nói kỳ thật quan trọng là hắn trên đại điện cùng Lý Tư biện luận xúc phạm đến Doanh Chính, cho nên đế vương mới ngầm đồng ý cho Lý Tư tự quyết định, dù cho như thế có nghĩa là hắn đành bỏ phí tài hoa của Hàn Phi.
Cứ theo như tình huống trước mắt mà xem xét, Phù Tô nghĩ có lẽ chính là hôm nay, bởi vậy chỉ cần sống qua được lúc này, làm cho Hàn Phi trước khi chọc giận Doanh Chính rời đi, còn lại bốn tháng thành thật viết thư cho đến khi Hàn quốc bị diệt, thì chuyện này coi như giải quyết xong, cho nên trước mắt tối trọng yếu nhất chính là bãi triều.
Không khí trên điện vô cùng quỷ dị, mọi người thở mạnh cũng không dám, vài mưu thần thân cận Doanh Chính biết rõ Đại vương của họ quyết định từ bỏ Hàn Phi, nhưng cần một tội danh đủ mạnh để xử trảm hắn, còn có thể mượn đó mà danh chính ngôn thuận phát binh diệt Hàn.
“Ngươi nói phái người đi sứ Sở quốc mang tiền tài lớn hối lộ chúng thần, làm cho bọn họ tuyên truyền những chuyện xấu của Triệu quốc, lại còn cho người đến Ngụy quốc liên minh. Sau đó suất lĩnh Hàn quốc công Triệu, đến lúc đó dù Triệu kết minh với ai cũng không cần lo lắng, công chiến lần đầu diệt hai nước này, mượn đó cảnh cáo vài nước khác…” Doanh Chính lạnh lùng liếc nhìn Hàn Phi trào phúng nói: “Là Hàn Phi ngươi quá ngây thơ, hay là ngươi thấy quả nhân quá ngây thơ? Hả?”
Cảm nhận được lửa giận rõ ràng của Doanh Chính, Phù Tô sợ tới mức run lên. Nghĩ đến mạng của Hàn Phi giữ được không lâu nữa, cắn răng một cái, Phù Tô đành phải xuất ra một chiêu không sáng tạo nhất – giả bộ bệnh.
Tay ôm lấy ngực, Phù Tô dựa vào người Doanh Chính, sau đó yết ớt cùng khổ sở nói: “Phụ vương…Tô nhi thật là khó chịu…thở không được…ta muốn tìm mẫu phi…”
Nhìn hài tử mặt mày hồng hào Doanh Chính cảm thấy buồn cười, trong lòng biết Phù Tô hôm nay là muốn bảo vệ Hàn Phi, liền quyết định trước hết cứ theo nó đã, giết Hàn Phi còn nhiều thời gian. Vì vậy trước lúc ôm lấy Phù Tô, Doanh Chính hỏi lời cuối cùng: “Ngươi nói thử xem, quả nhân nên đưa người nào đến Ngụy quốc vi chất (làm con tin) mới có thể cho thấy thành ý?”
“A…ta khó chịu quá…nhi thần muốn tìm mẫu phi…” Đại lưu manh Phù Tô đứng dậy, ôm lấy Doanh Chính không muốn cho hắn hỏi han thêm nữa, ai biết khi nào Hàn Phi sẽ nói sai lời mà dẫm lên điểm phát nổ, bởi vậy hiện tại thừa cơ mau rời khỏi là an toàn nhất.
Ôm Phù Tô vỗ vỗ sau lưng hắn, cũng không thật sự đợi Hàn Phi trả lời, đang lúc Doanh Chính định ôm hài tử trở về thì lại nghe phía dưới Hàn Phi nói ra: “Đưa…vương tử…”
Kinh nghiệm vi chất làm cho Doanh Chính thề từ nay về sau mình làm Đại vương quyết không mang vương tử Tần quốc ra ngoài chịu nhục, cho dù lời này Hàn Phi chưa dẫm lên điểm phát nổ của Doanh Chính, thì thật sự đã cách không xa.
Mà Phù Tô đã tức giận đến muốn cắn người, trong lòng tự nhủ Hàn Phi này không nói lời nào thì cũng không ai không biết hắn nói lắp, tội tình gì không nói ít một chút.
“A, vậy ngươi nói thử quả nhân nghe là đưa vương tử nào?”
“Vì…thành…thành ý…đưa…đại…đại…vương tử…Phù Tô…”
Lời này Hàn Phi vừa nói ra đã làm tất cả mọi người kinh sợ, không dám tin Hàn Phi rõ ràng muốn Tần vương tống xuất hài tử mà hắn yêu thích nhất.
Lý Tư kinh ngạc, kinh ngạc là hóa ra Hàn Phi muốn chết.
Mông Điềm kinh ngạc, không thể tưởng được Hàn Phi biết rõ Phù Tô không chỉ là vương tử, mà còn là nghĩa tử, cũng là đệ tử duy nhất của mình, hắn sao có thể nói ra lời như vậy.
Phù Tô còn muốn tiếp tục giả bộ bệnh giúp cho Hàn Phi mau chóng thoát thân nghe xong lời này cả người ngây ngốc, trong lòng dâng lên nước chua (là thấy chua xót, nhưng tác giả viết vậy =.=), trừng to mắt nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hàn Phi mà nói không nên lời.
Lúc mọi người còn đang kinh ngạc trước đề nghị của Hàn Phi thì thấy một vật thể màu trắng bay đến, va vào cái gì đó rồi rớt xuống vỡ thành hai nửa, trên mặt còn mang theo vết máu, chính là chén trà chạm từ cẩm thạch của Tần vương.
“Người đâu, mang cái thứ vô liêm sỉ này kéo ra ngoài điện phân thây cho quả nhân!” Doanh Chính giận dữ đứng lên, chỉ vào khuôn mặt đẫm máu của Hàn Phi hạ chỉ. “Ai dám vì hắn biện hộ lập tức tru di cửu tộc!” Một cái trừng mắt cảnh cáo mạnh mẽ đến Mông Điềm đang muốn tiến lên phía trước.
Đợi đến lúc thị vệ sắp đem Hàn Phi ném khỏi nội điện, Phù Tô được Doanh Chính ôm vào trong ngực quay đầu nhìn thoáng qua người trên trán rách một vết lớn kia, rồi quay lại nói với Doanh Chính đang nổi giận: “Phụ vương, thư phu tử đáp ứng chép lại cho Tô nhi vẫn chưa xong.” Trượt từ trên người Doanh Chính xuống, Phù Tô đi đến cửa đại điện lấy khăn tay trong ngực nhét vào tay Hàn Phi: “Phu tử dùng cái này che miệng vết thương, ta giúp ngươi đi tìm ngự y.” Cúi đầu không nhìn bất cứ người nào, Phù Tô vượt qua ngưỡng cửa buồn bã rời đi.
.
.
.
— oOo —