Có người lo lắng, có người nhìn mà hả hê, cũng có người lặng lẽ xem tình thế biến hóa.
Nhận được tin, Uyển phu nhân mang người vội vã đến tẩm cung của Doanh Chính, truyền báo còn chưa xong nàng đã lo lắng đi vào, liền nhìn thấy nhi tử bảo bối ngày bình thường nhu thuận nghe lời của mình bộ dạng đáng thương đứng chịu phạt trong một góc tẩm cung.
Trông thấy đại cứu tinh đến, Phù Tô một thân ủy khuất kích động không thèm chú ý gì lập tức chạy sang, trên đường bởi vì đi đứng chưa thuận cùng với đôi chân còn vô cùng ngắn nhỏ mà ngã một cái.
Trên mặt đất trong điện đều trải thảm dày, ngã một chút cũng không đau được, Phù Tô càng không thèm để ý, đứng lên tiếp tục chạy.
Nhưng chuyện này trong mắt mọi người trong điện lại là chuyện cực lớn, không nói đến bị ngã là tiểu hài tử ba tuổi, mà chính là thân phận Tần quốc đại vương tử của hắn quý giá cực kỳ, Phù Tô chỉ ngã một chút mà mọi người trong lòng run bắn lên.
Doanh Chính cùng Cơ Uyển thì không nói làm gì, đứa con này chính là được ưa thích, bình thường nhảy mũi đã làm hai người chết khiếp. Người trong điện lại càng không cần phải nói, chủ tử gặp chuyện tốt xấu đều là bởi vì bọn họ chiếu cố không chu toàn, hoàng trưởng tử có chuyện gì bọn họ đều bị kéo ra ngoài đền mạng, cho dù là bảo trụ được mạng nhỏ cũng phải hứng gậy phạt.
Phù Tô bị ngã cũng quá bất ngờ, tất cả mọi người không ai kịp phòng bị. Thế cho nên cái người mới được như cái bánh mì loại lớn này ngã thì không có ai kịp phản ứng mà tiến lên đỡ lấy, chờ tỉnh ra thì tiểu chủ tử đã tự mình đứng lên như không có việc gì mà tiếp tục chạy.
Các nô tài trong phòng đều cảm thán đứa nhỏ này không hổ là sinh vào nhà đế vương, ngã cũng không như hài tử nhà bình thường la hét khóc nháo, nhưng cũng chưa quên chính mình thất trách, tất cả vội vàng quỳ xuống đất thỉnh cầu tha mạng.
Là mẫu thân, Cơ Uyển không rảnh nghĩ nhiều như vậy, đứa con ngã làm tâm nàng nhảy lên một cái, vội vàng chạy lên ôm lấy Phù Tô vào trong ngực kiểm tra.
Doanh Chính ngồi ở trên giường sắc mặt như thường nhưng trong lòng cực kỳ kiêu ngạo. Cảm thấy hài tử nhà mình tuổi còn nhỏ đã có phong phạm như thế, quả nhiên ứng với câu “hổ phụ vô khuyển tử”. Nhớ tới hôm qua mình ở chỗ phi tử khác nhìn thấy một vương tử tập đi vô ý ngã một cái sẽ khóc không để ai yên, Doanh Chính càng cảm thấy trên đời này không có người có thể so sánh với Tô nhi của hắn.
Bất quá lại nghĩ đến hôm nay hài tử bảo bối của mình dám ngang nhiên đi ôm đùi nam nhân khác, lửa giận của Doanh Chính thật vất vả mới lui ra lại bùng lên: “Phù Tô! Vi phụ cho phép ngươi đi chưa? Trở về đứng yên đó! Bằng không từ nay về sau buổi tối ngủ cùng ngươi là nữ nhân xấu nhất già nhất Tần quốc này!” Biết rõ Phù Tô yêu mến mỹ nữ Doanh Chính cũng không tin hắn không sợ.
Lời nói chắc nịch của phụ vương làm Phù Tô tức đến suýt nữa thì đầu xịt khói, nghĩ người này thật sự rất dám đi tìm nữ nhân đáng sợ như vậy mang đến trước mặt mình, Phù Tô không thể không tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Cẩn thận lui về, xụ khuôn mặt rạng rỡ đáng yêu xuống, xoay vạt áo che mông, Phù Tô bĩu môi đứng ở góc vụng trộm quăng ánh mắt khẩn cầu về phía mẫu phi Cơ Uyển, lại oán hận vô cùng nhìn về phụ vương Doanh Chính.
Nhìn phu quân của mình một cái, lại nhìn hài tử của mình một cái, Cơ Uyển nghĩ như thế nào cũng cảm thấy giữa một lớn một nhỏ này có chuyện nàng chưa biết. Đi đến bên giường ngồi xuống, Cơ Uyển bắt gặp Doanh Chính nhìn chằm chằm hài tử mà cười trộm, nàng ho khan một tiếng khẽ hỏi: “Tô nhi phạm lỗi gì lại làm cho Đại vương tức giận như thế?”
Nhìn Phù Tô đứng ở góc tường uốn éo nhăn nhó, bộ dáng hệt như con khỉ làm xiếc trong tay người ta mình nhìn thấy ở Hàm Đan năm xưa, vẻ mặt đáng thương ủy khuất cùng vô tội, làm cho người ta nhịn không được sinh lòng thương tiếc. Chằm chằm nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Phù Tô Doanh Chính càng nhìn càng thấy giống, nhịn không được bật cười. Thình lình nghe Cơ Uyển hỏi sự tình hôm nay, cho nên thuận miệng nói qua loa: “Xông tới trước mặt phu tử không biết lễ phép, quả nhân xem ra Phù Tô thật sự là bị người làm hư, cho nên đã quên thân phận vương tử của mình.”
Nghe xong lời của Doanh Chính, Cơ Uyển biến sắc, đứng dậy đi đến trước mặt quân vương quỳ xuống, hai tay đan lại đặt ở trước ngực: “Là nô tì ngày bình thường nuông chiều sủng nịch Tô nhi, dạy bảo lễ nghĩa sơ sài, kính xin Đại vương xem nó tuổi nhỏ mà bỏ qua lần này, nô tì sau này nhất định chu đáo quản giáo.”
Không nghĩ đến Cơ Uyển lại quỳ gối trước mặt mình, Doanh Chính sững sờ, cho lui mọi người trong điện, tiến lên dìu Cơ Uyển: “Tỷ tỷ làm gì vậy, nỡ cho A Chính khó xử?”
“Thất lễ không phân chuyện lớn nhỏ.” Cơ Uyển nhất quyết không đứng lên, đáp.
“Là A Chính có lỗi, ta không nên nói hồ đồ.” Nâng Cơ Uyển lên, Doanh Chính đem chuyện hôm nay thuật lại đại khái một lần, có nói là mình bảo Phù Tô giả bệnh, nhưng không nói nguyên nhân mình tức giận chủ yếu là vì trông thấy hài tử chủ động ôm nam nhân khác ngoài mình.
Không đồng ý mà trừng Doanh Chính, Cơ Uyển vươn tay kéo hài tử đang sợ hãi một bên lại, trách cứ: “A Chính làm gì chắc chắn có suy nghĩ, chỉ là ngươi không nên lợi dụng Tô nhi. Hàn công tử người này ta từng nghe qua đại danh, bỏ qua tài hoa của hắn không nói, hắn cũng là vương tử Hàn quốc. Tài cán của hắn làm lão sư của Tô nhi đương nhiên rất tốt, cho dù không muốn A Chính cũng nên đối xử tử tế với hắn.”
Thấy Doanh Chính nhíu mày, Cơ Uyển cười: “Người mặc dù không thể trị quốc, sở học của hắn cũng không phải không có cách khác lưu lại.”
Nhìn vẻ mặt Doanh Chính, Cơ Uyển biết hắn đã sáng tỏ ý của mình, vì vậy cúi đầu nhìn về hài tử khuôn mặt vẫn mờ mịt như không hiểu.
“Tô nhi có biết hôm nay mình sai ở đâu?”
Nhìn mẫu phi Phù Tô trong lòng có chút phiền muộn, thầm nghĩ trong nội cung sao có thể còn có nữ nhân đơn giản, chỉ là nàng biết bình tĩnh không tranh. Nghe xong Cơ Uyển hỏi hắn nghiêng đầu liếc Doanh Chính, đáp: “Không nên…bị người…dụ dỗ…”
“Còn gì nữa không?” Cơ Uyển cúi người.
Còn nữa? Không có! Phù Tô nghĩ không ra mình hôm nay ngoại trừ cùng người kia thông đồng làm bậy giả bộ bất tỉnh còn làm sai cái gì.
“Không nên xông tới trước mặt lão sư.” Nhìn Phù Tô giống như thật sự không biết hành vi thất lễ hôm nay của mình Cơ Uyển phải thay mặt đáp. Nhìn ánh mắt ngu ngơ của hài tử Cơ Uyển thật sự tức giận, đẩy bàn tay nhỏ bé của Phù Tô đang nắm quần áo của mình ra: “Trở về học thuộc “Quản tử – Đệ tử chức” cho ta, một ngày chưa thuộc thì đừng đến chỗ ta.”
“Mẫu thân…” Nghĩ đến chuyện không được cùng giường với mỹ nhân mẫu thân Phù Tô lập tức bày ra bộ mặt đáng thương, nào biết lần này không dùng được nữa.
“A Chính, ta xem ra lần này cần có ngươi buổi tối bớt thời giờ giúp Tô nhi ôn tập toàn bộ lại một lần.” Nói xong câu trước nhìn thấy phụ thân vì hài tử buồn khổ mà cười trộm, nói xong câu sau lại nhìn thấy hài tử vì phụ thân lộ ra vẻ cười khổ mà đắc ý, Cơ Uyển trong lòng càng tức giận, nói tiếp: “Từ hôm nay trở đi Tô nhi ở lại bên cạnh Vương phụ, tận chút hiếu đạo.” Dứt lời, nàng để mặc hai người vừa tức tối vừa có chút hả hê trừng nhau mà tiêu sái rời đi.
Màn đêm buông xuống, một người đã quên hoàn toàn “Quản tử – Đệ tử chức” nội dung là cái gì, cùng với một người từ đầu đã chẳng biết có một thứ như vậy tồn tại trên đời, ngồi ở trên giường ngơ ngác nhìn nhau.
………
Để cây bút trong tay xuống, Hàn Phi thổi thổi những chữ vừa mới viết xong trên thẻ tre, ngẩng đầu nhìn Mông Điềm vẫn đứng ở một bên chỉnh ánh nến, trong lòng có chút khổ sở. Đối với nam nhân nhỏ hơn mình mười tuổi này, nói đã chặt đứt tất cả ý niệm thì là nói dối, nhưng hắn vô cùng hiểu rõ hai người bọn họ không thể nào có bất kỳ kết quả gì.
Nam tử chuyện tình đừng nói chỉ là trò vui của thị tộc cùng những người quyền thế nhàn rỗi các nước, mà chỉ riêng thân phận của hai người bọn họ cũng đã quyết định hết thảy rồi.
Mặc dù bản thân một mực không muốn thừa nhận, nhưng Tần quốc trong tương lai không xa sẽ đoạt Hàn quốc đã là sự tình không thể tránh né. Bọn họ một người là tướng quân Tần quốc, một người là tử tôn Hàn thị, giữa hai người không có một cơ may thay đổi tình hình. Huống chi mình còn là một người hình dạng bình thường lại có bệnh nói năng bất tiện, tất cả chuyện này đều chỉ có thể làm cho đối phương trở thành trò cười trong thiên hạ.
Hắn là tướng lãnh nổi tiếng thiên hạ, tuổi còn trẻ đã nhiều chiến công lớn lao. Xuất thân danh môn vọng tộc, rất được đế vương tín nhiệm, quan lộ tương lai tại triều nhất định là một phen gió thuận, mà mình chỉ có thể trở thành chướng ngại cùng vết nhơ trên con đường của hắn.
Phát giác được một tầm mắt chăm chú nhìn mình, Mông Điềm buông gậy khêu bấc đèn trong tay xuống, xoay người cười cười, làm cho đối phương đỏ mặt: “Chừng này ánh sáng đủ chưa?” Trên khuôn mặt anh tuấn mang theo nét cười rất nhẹ, Mông Điềm đi đến bên Hàn Phi cầm lấy một bộ y phục phủ thêm cho hắn: “Đêm dài trời lạnh, người đọc sách các ngươi thân thể đơn bạc, nên mặc nhiều mới đúng.” Rót một chén trà nóng đặt vào tay Hàn Phi, nhìn thẻ tre trên bàn Mông Điềm cầm lấy cẩn thận xem qua, hỏi: “Đây là đạo trị quốc ngươi mới viết?”
Uống chén trà nóng đến ấm áp cả thân thể Hàn Phi gật đầu, trên đó là kế sách cường quốc, chỉ tiếc viết ra cũng không người thưởng thức.
Cầm thẻ tre, hai tay vì quan điểm ghi trên đó mà nhịn không được kích động run rẩy, Mông Điềm trong nội tâm nổi lên sóng dữ, tiếc hận Hàn Phi học thức hiếm có lại bị người không nhìn ra mà vứt bỏ, càng có cảm giác người này sinh nhầm nơi rồi: “Những gì ngươi nghĩ chỉ có Đại Tần có thể làm được, ngươi không phải không biết.”
Ánh mắt ảm đạm, Hàn Phi sao có thể không biết trong thiên hạ này người có thể nhận thức hắn, nguyện ý nghe hắn nói cũng như tin hắn mà làm, chỉ có người khát khao nhất thống thiên hạ, Tần vương…Chỉ tiếc…
“Ta…ta…ta và Lý Tư không giống nhau…” Hàn Phi cúi đầu, hắn cũng muốn thi triển khát vọng, chỉ là vận mệnh không cho phép.
Lý Tư và Hàn Phi đều xuất môn từ Tuân Tử, đều là người có tài trị quốc thế gian khó tìm. Theo kiểu hiện đại mà nói, Lý Tư giống như giám đốc của công ty, giỏi về quản lý cùng hành động. Mà Hàn Phi thì là học giả đại học, giỏi đưa ra phương thức cùng chế định pháp quy.
Lý Tư là dân nghèo Sở quốc, hắn có học thức, có năng lực, có thể lựa chọn nơi có lợi cho mình phát triển. Cho nên hắn có thể không chút do dự đến Tần quốc thực hiện lý tưởng của mình, nêu lên khát vọng của mình, sửa quốc tịch là người Tần quốc.
Hàn Phi thì khác, hắn không chỉ là người Hàn quốc, mà còn là người của hoàng thất Hàn quốc, chuyện này làm cho hắn không thể giống Lý Tư buông tha quốc tịch của mình mà cao chạy xa bay đơn giản như vậy, cũng không thể trợ giúp Tần quốc đánh chiếm Hàn quốc, đây là chuyện bất trung, bất nghĩa, bất hiếu.
Gặp được người thưởng thức chính mình, có quan điểm giống mình là chuyện may mắn. Huống chi người này còn là quân vương một nước, muốn đem học thuyết của mình trị quốc quả là ơn huệ của thần linh, chỉ là hai chữ “trung nghĩa” không cho phép Hàn Phi làm chuyện hắn muốn.
Buông thẻ tre, Mông Điềm sao có thể không biết chỗ khó xử của Hàn Phi, nhưng không thể không hỏi: “Nếu có một ngày Hàn thị diệt vong, ngươi sẽ thế nào?”
“Hàn Phi…là…tử tôn Hàn thị…Nước mất, nhà tan…há có thể sống một mình…”
“Vậy ngươi càng phải sống, sống mà chứng kiến…” Mông Điềm phẫn nộ cắt đứt lời không nên nói ra của Hàn Phi, bất quá lời phía sau hắn chưa kịp mở miệng đã bị người khác nói tiếp.
“Vậy ngươi càng phải sống, sống mà chứng kiến người sẽ diệt Hàn đem học thuyết của ngươi khai sáng thịnh thế như thế nào, mà nước mất cũng chưa hẳn đã hết.” Cửa phòng sau Cần Mẫn điện bị người đẩy một cái mở ra, hai người một lớn một nhỏ đã đứng bên ngoài.
………
Doanh Chính, đầy chặt trong đầu đều là nghĩ làm thế nào có thể nhất thống sáu nước thành lập thịnh thế Đại Tần đế quốc. Vì thể diện quốc gia cũng như ngăn chặn miệng lưỡi thế gian, hắn có thể diệt trừ ngay cả mẫu thân không biết tuân thủ nữ tắc thậm chí còn muốn giết con soán vị của mình. Một người như vậy ngươi có thể trông mong hắn nhớ kỹ cái đạo lý tôn sư trọng đạo kia sao?
Phù Tô, sinh trưởng dưới lá cờ đỏ (cách mạng?), nghe các bài hát trên RTHK (theo google hình như là tên một đài phát thanh ở Trung Quốc), đọc truyện tranh Nhật Bản, vượt qua một loạt sự kiện trọng đại như cải cách hay các loại tật bệnh truyền nhiễm cuối những năm 80, càng không thể trông mong hắn biết được lại có một cái đạo mà một tôn sư vĩ đại đã soạn ra như vậy được.
Bất kể xưa hay nay, người làm cha đều mơ tưởng trước mặt con của mình duy trì hình ảnh vĩ đại không gì làm không được, không gì biết không rõ của mình, cho nên Doanh Chính chết cũng sẽ không trước mặt hài tử mà thừa nhận cuốn văn thê tử nói ra bản thân mười năm trước đã quên sạch sẽ không còn chút hình ảnh nào.
Phụ tử hai người xếp chân ngồi trên giường mắt to trừng mắt nhỏ, Doanh Chính thỉnh thoảng nhìn về phía cửa điện đóng chặt, trong nội tâm thầm mắng Triệu Cao đi thư khố tìm sách sao giờ này còn chưa về.
Nguyên do là giữa trưa biên quan truyền đến văn kiện khẩn cấp, Doanh Chính cơm trưa chưa kịp ăn đã vội vội vàng vàng đến chính điện thảo luận chính sự. Mà Phù Tô sau khi ăn cơm xong bò lên giường ngủ một giấc no đủ, đến tận giờ cơm tối mới tỉnh.
Phụ tử hai người nếm qua bữa chiều rồi mới nghĩ đến còn có nhiệm vụ chưa hoàn thành, mà Doanh Chính cũng sực nhớ ra buổi trưa bận rộn đã quên sai người đi tìm thẻ tre có ghi “Đệ tử chức”. Vì vậy thừa dịp Phù Tô buổi tối uống quá nhiều canh phải chạy đi nhà xí thì vội vàng lệnh cho Triệu Cao đi tìm, chỉ là hơn một canh giờ cũng chưa nhìn thấy cả người lẫn sách trở về.
Bắt đầu chỉ là hơi hoài nghi, hiện tại Phù Tô thập phần khẳng định phụ thân này của hắn chắc chắn không nhớ, lại còn định không hiểu giả vờ hiểu, vì vậy trong ánh mắt nhịn không được mà tràn ra sự khinh bỉ vô cùng mãnh liệt, vẻ oán niệm của hắn làm Doanh Chính không còn cách nào tiếp tục giả bộ hồ đồ.
Tiến lên ôm lấy hài tử, Doanh Chính mang áo choàng cung nga đưa đến cho mình quấn Phù Tô lại mang ra khỏi điện.
“Đi đâu?” Buổi tối có chút lạnh, tự nhiên lại có ấm lô cho nên Phù Tô đặc biệt tự giác nằm yên trong ngực Doanh Chính.
“Đi gặp người chắc chắn biết cái “Quản tử – Đệ tử chức” kia.” Doanh Chính oán hận đáp.
“Chắc chắn biết?” Phù Tô có chút không tin.
“Yên tâm, nếu ngay cả hắn cũng không biết, mẫu thân ngươi nhất định không dám ép buộc phụ tử chúng ta nữa.”
“Ai?”
“Hàn Phi.”
………
Ngồi ở cạnh thần tượng, ngửi thấy mùi hạt thông nhàn nhạt trên thân người này, Phù Tô thỉnh thoảng còn đem cơ thể nhỏ bé của mình cọ cọ. Còn vụng trộm lấy bàn tay nhỏ xíu sờ sờ tay trái Hàn Phi buông xuống bên người, sau đó lại bụm miệng cười trộm, làm Doanh Chính nhíu mày mà Mông Điềm không khỏi hoang mang.
Được thấy người học thức như ánh sáng rực rỡ mà mình đã nghĩ như mây bay bên Mỹ không chạm đến được, ai còn rảnh rỗi mà quan tâm người khác. Tay trái đặt trên đầu gối, ngẩng đầu, Phù Tô “mê đắm” nhìn chằm chằm vào Hàn Phi, làm cho hắn đang chép lại “Đệ tử chức” có cảm giác như bị kim đâm, tay cầm bút nhịn không được mà run lên.
“Kí tên, kí tên!” Dùng ngón tay chỉ vào một nơi bắt Hàn Phi viết danh tự của mình xuống, lúc nhận thẻ tre Phù Tô còn nhân cơ hội chiếm vài cái tiện nghi của người ta, mà hết thảy chuyện này Hàn Phi ngẩng đầu lên đã thấy Doanh Chính nhìn trừng trừng từ đầu đến cuối.
Lấy thứ gì đó trong tay kín đáo đưa cho Mông Điềm, rồi tiến đến cầm lấy thẻ tre, Doanh Chính vươn tay chụp Phù Tô nhấc lên, trừng mắt cảnh cáo Phù Tô còn đang muốn mở miệng nói gì đó: “Lời của tiên sinh quả nhân sẽ cẩn thận ngẫm lại, tiên sinh cũng không cần vội vã, sau này có việc trực tiếp nói với Mông Tướng quân là được. Hôm nay Tô nhi bái tiên sinh làm lão sư, từ nay về sau cứ năm ngày quả nhân sẽ sai người mang nó đến, còn bình thường không dám quấy rầy tiên sinh.” Nói xong lời muốn nói Doanh Chính dưới biểu tình kinh ngạc của Hàn Phi lại kẹp lấy hài tử rời đi.
Suốt một thời gian dài sau đó, vô luận mưa gió Phù Tô đều bị lôi từ trong chăn dậy từ sớm tinh mơ, sau đó bị người nào đó cưỡng chế mang lên lâm triều.
Từ lúc Phù Tô đần độn chưa biết gì gặp được thần tượng đảo mắt một cái đã tới Tần vương năm thứ 15 (232 TCN) , thời gian cùng Doanh Chính và Lý Tư cũng như các mưu thần khác ở một chỗ càng ngày càng dài, mỗi đêm lại phải chằm chằm xem địa đồ đến khuya, hắn mới nhớ ra đại sự đều liên tiếp phát sinh từ ngày hôm đó, vì vậy càng siêng năng trốn chạy khỏi Cần Mẫn điện.
.
.
.
— oOo —