Tàn Bào

Chương 245: Vô Uy Bất Lập




- Đại ca, anh có gì cần phân phó?

Chu Tam Tài đầy mồ hôi, thở hồng hộc hỏi.

- Mang theo 2 người nữa theo ta trở về đánh bài.

Tả Đăng Phong cười nói.

- A…

Chu Tam Tài trừng to mắt.

- A cái gì mà a, mau lên.

Tả Đăng Phong kéo Chu Tam Tài trở về.

- Đại ca, ta không đi đâu, lại nói ta còn phải rở về báo tin nữa.

Chu Tam Tài không muốn đi theo Tả Đăng Phong.

- Ngươi về báo tin, ngươi..ngươi, theo ta về.

Tả Đăng Phong chỉ vào mấy tên lính rồi nói.

- Làm sao anh biết bọn hắn biết đánh bài.

Chu Tam Tài ngạc nhiên hỏi.

- Đừng nói nhiều, đi nhanh lên, ta sẽ không giết các ngươi.

Tả Đăng Phong cũng không có trả lời vấn đề của Chu Tam Tài.

Chu Tam Tài nào dám đắc tội với Tả Đăng Phong, mang theo 2 tên lính quèn trở về lầu gỗ, lo lắng hoảng sợ mà chơi với Tả Đăng Phong. Kỳ thật Tả Đăng Phong bắt bọn họ trở lại đánh bài cũng không phải là đơn thuần chơi đùa, nguyên nhân quan trọng là không thể để bọn hắn chạy được,

- Không cho phép nhường, ai thua sạch tiền, ta sẽ giết người đó.

Chơi được 2 bàn, Tả Đăng Phong liền nổi giận.

3 người nghe vậy liền giật mình, bắt đầu chơi thật với Tả Đăng Phong. Lúc này Tả Đăng Phong mới tìm được cảm giác chơi đùa.

Ngay từ đầu 3 người còn hồi hộp, thẳng đến khi thấy Tả Đăng Phong không hề giống như xấu thì cũng bắt đầu mở miệng nói chuyện với Tả Đăng Phong, kẻ hỏi người trả lời, cảm giác khẩn trương dần dần biến mất.

Tả Đăng Phong rất ít chơi bài, vài ván đầu thua nhưng hắn cũng không nợ mà lấy tiền ra trả.

3 người thấy Tả Đăng Phong chơi bài rất gà cho nên liền xuất hết bản lĩnh, sau vài ván Tả Đăng Phong đã thua 2 miếng vàng lá.

Trong lúc bất chợt quan hệ giữa đôi bên đã gần nhau hơn. Tả Đăng Phong biết được bọn hắn trước đây là bộ đội dưới tướng của Dương tướng quân, sau biến cố Tây An, Dương tướng quân bị lão Tưởng đuổi ra nước ngoài du lịch, bọn hắn liền đổi thượng cấp, 3 người bọn hắn cũng biết lần này Tả Đăng Phong muốn đào phía Bắc Chu lăng để tìm 1 vật.

2 tiếng sau, Tả Đăng Phong liền ngán, hắn cũng không muốn thua cho nên không nhịn được mà ăn gian, động tác của hắn cực nhanh, 3 người cũng không nhìn thấy rõ, cho nên trực tiếp ăn sạch 3 người.

- Anh ăn gian, không tính.

Đám người Chu Tam Tài kêu lên.

- Ha ha, trả lại cho các ngươi.

Tả Đăng Phong trả tiền lại cho 3 người rồi đến 1 cái giường ở bên cạnh, nằm xuống.

- Khi nào thì bọn hắn mới đến?

Tả Đăng Phong hỏi Chu Tam Tài.

- Đoàn của chúng ta cách nơi này không xa, phỏng chừng sẽ nhanh thôi, đại ca, tính tình của Đại đội trưởng chúng ta không tốt, hắn nhất định sẽ mang theo bộ đội qua.

Chu Tam Tài thiện ý nhắc mở Tả Đăng Phong.

- Ta biết rồi, các người đi đi.

Tả Đăng Phong gật đầu mở miệng.

- Cảm ơn đại ca.

Chu Tam Tài vội vàng cảm ơn rồi mang theo 2 tên thủ hạ mau chóng rời khỏi.

3 người đi rồi, Tả Đăng Phong nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, đợi đám người kia tới.

1 tiếng sau, tiếng xe hơi từ phía Tây Nam truyền đến, Tả Đăng Phong liền ngồi dậy mang theo rương gỗ cùng Thập Tam rời khỏi lầu gỗ.

Lăng không về phía xa, Tả Đăng Phong phát hiện có 7 chiếc ô tô chạy đến, trên xe đều có lính cầm súng, ít nhất 100 người, phía sau còn có 1 chiếc xe con màu đen, có thể là người của chính phủ.

Phía Nam Chu lăng có tường vây, Tả Đăng Phong chỉ vào tường, Thập Tam hiểu ý nhảy lên tường ẩn núp.

Xe dừng lại, một tên mập lùn mặc quân trang đi xuống, bính lính xếp hàng ở phía sau hắn, chiếc xe con kia dừng lại khá xa, trên xe cũng có 2 người.

Xe quân đội dừng lại cách Tả Đăng Phong chừng 10m, Tả Đăng Phong quan sát tên mập lùn kia, người này chừng 40 tuổi, chắc là Tiễn đội trưởng mà Chu Tam Tài nói.

Người này có tướng mạo hung sát, quân uy mười phần, Tả Đăng Phong vừa nhìn thấy hắn là biết hôm nay nhất định phải động thủ rồi.

- Ngơ ngác cái rắm gì nữa, mau lên làm thịt tên hỗn đãn đó cho lão tử.

Tên mập lùn liền cao giọng ra lệnh cho đám binh sĩ ở phía sau.

Tả Đăng Phong nghe được 2 chữ “ Hỗn đản” liền dùng Phong Hành quyết, đợi đối phương nói xong thì hắn đã đứng ở trước mặt tên mập lùn kia.

- Đậu xanh, bắn chết cho lão tử…

Mập lùn thấy thế liền kinh hãi, muốn rút súng ra.

Bất quá Tả Đăng Phong không cho hắn cơ hội nổ súng, Huyền Âm chân khí phóng ra, trong khoảnh khoắc liền đóng băng hắn.

- Ngươi là Phó đoàn trưởng.

Sau khi giết xong tên mập lùn, Tả Đăng Phong liền nhìn sang 1 tên khác.

- Tôi là Tham mưu trưởng, cậu muốn làm gì?

Thấy tên Đoàn trưởng kia chết một cách quỷ dị, hắn tự nhiên sợ hãi, nhưng mà cố gắng lộ ra vẻ không sợ.

- Ta muốn mở phí Bắc Chu lăng, các ngươi làm cho ta.

Tả Đăng Phong lạnh giọng mở miệng.

- Đừng hòng, chúng ta là…

Tả Đăng Phong cũng không có để hắn nói hết, liền ra tay giết hắn rồi bắt 1 tên lính khác.

- Hảo hán tha mạng.

Người này trên mặt có một vết sẹo dài.

Tả Đăng Phong cũng không có trả lời mà là dẫn hắn đi về phía Nam, sau đó tay trái phóng Linh khí lật ngược chiếc xe con ở đằng sau.

- Hảo hán tha mạng , chuyện gì cũng từ từ , chuyện gì cũng từ từ.

Mặt sẹo sắc mặt trắng bệch, cả người phát run.

- Ngươi là quan gì?

Tả Đăng Phong thả hắn ra.

- Tiểu nhân là Doanh trưởng, Trương Trạch Đống, doanh này cho tiểu nhân quản.

Mặt sẹo quay đầu lại ra lệnh cho đám binh lính kia:

- Bỏ súng xuống, toàn bộ bỏ xuống.

Những tên lính kia nghe vậy lập tức ném súng xuống đất.

- Ta đến không phải giết người, các ngươi cũng đừng nghĩ giết ta.

Khi nói chuyện, tay phải của Tả Đăng Phong phóng Huyền Âm chân khí vào tên lính ngồi trong xe đang chuẩn bị nổ súng, làm cho tay phải của hắn đông cứng, sau đó chém rụng tay của hắn, tiếng kêu thảm liền truyền ra.

- Tiểu nhân biết , tiểu nhân biết.

Mặt sẹo ứa mồ lạnh.

- Ta muốn mở tòa lặng mộ ở phía Bắc Chu lăng, các ngươi đào đi, sau khi đào xong, tiền bạc châu báu thuộc về các ngươi, ta chỉ muốn 1 thứ mà thôi.

Tả Đăng Phong nói.

- Được, được, được, không vấn đề.

Mặt sẹo liên tục gặt đầu.

Tả Đăng Phong nghe vậy gật gật đầu, lật ngược chiếc xe con kia lại rồi từ trong xe kéo 2 tên quan viên chính phủ mặt không còn chút máu ra khỏi xe.

- Ta đồng ý , ta đồng ý.

Một tên trung niên đeo kính vừa bị lôi ra liền lập tức hô lớn.

Tả Đăng Phong cũng không có phản ứng người này mà là kéo tên tên bị chém rụng tay kia ra, sau đó ném hắn lên rồi tung chân đá hắn.

- Một người nổ súng , một tên cũng không để lại.

Tả Đăng Phong cố ý lộ ra thực lực, hắn chỉ có 1 người, nếu muốn làm đám người này sợ thì điều duy nhất có thể làm là đe dọa, khiến cho đám người này sợ hắn, bằng không rất khó khống chế cục diện.

Tả Đăng Phong vừa nói ra, đám người liền yên lặng như tờ.

- Ta sẽ không làm khó các ngươi , sau khi chuyện thành công sẽ có trọng thưởng , nghe lời liền không có việc gì, không nghe lời liền sẽ phải bỏ ra cái giá lớn.

Tả Đăng Phong lại lên tiếng.

Qua một lát, Tả Đăng Phong xuống đất, bắt đầu phân chia nhiệm vụ.

- Đi ra ngoài mang theo máy móc cùng đồ ăn, phải về trước khi trời tối.

Tả Đăng Phong nói với tên trợ lý.

Tên trợ lý nghe vậy gật đầu, Tả Đăng Phong chuẩn bị cho hắn 1 chiếc xe, có người chuyên trách ở đây, không sợ hắn không trở về.

- Các ngươi cũng có thượng cấp, ta cũng không làm khó các ngươi, các ngươi trở về báo tin, nói rằng bị ta bắt ở đây, nếu bọn hắn muốn tìm cách cứu viện thì ta sẽ giết chết.

Tả Đăng Phong nói với tên mặt sẹo.

Mặt sẹo nghe vậy mở miệng nói cảm ơn, lời này của Tả Đăng Phong nhìn như đe dọa nhưng trên thực tế là để rút quân, nếu mặt trên không dám phái người đến trợ giúp thì ngày sau cũng sẽ không truy cứu đám người mặt sẹo nữa.

Chốc lát sau, 2 chiếc xe ô tô rời khỏi Chu lăng, những người này nhất định sẽ mang tin tức ra ngoài, không bao lâu sẽ có người đến.

Từ giờ phút này, Tả Đăng Phong sẽ là địch của cả thiên hạ.